Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 461: Chương 461: Một đường hi vọng




Cuối cùng đã đi ra!

Ngay khi ý thức thối lui ra khỏi thế giới hư ảo, Nhạc Vũ cũng liền cảm giác linh trận hắn tưởng tượng trong đầu cũng đã dần dần hỏng mất.

Cơ hồ cùng một thời gian, Nhạc Vũ liền cảm giác được thân thể suy yếu cùng mỏi mệt cực độ. Linh trận vận chuyển cần đại lượng linh lực chống đỡ, Hồn Nguyên Ngũ Hành pháp lực trong cơ thể hắn cũng tiêu hao không còn. Kể từ sau khi tu luyện Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết, chưa từng bị như vậy. Kinh mạch trong cơ thể khô kiệt, mang đến cảm giác giống như ngọn đèn cạn dầu.

Vội vàng ăn vào mấy viên Cửu Chuyển Ôn Linh đan lấy được từ Tử Vân tiên phủ, Nhạc Vũ ngồi xếp bằng một lúc mới cảm giác khôi phục lại. Sau đó hắn lại tiếp tục uống thêm hai viên lục chuyển Trúc Cơ đan do chính tay hắn luyện chế, đợi đến khi nguyên lực khổng lồ bên trong rót vào trong cơ thể, cảm giác suy bại trong người biến mất, từ từ hồi phục lại lực lượng.

Vào lúc này, trong lòng Nhạc Vũ vẫn còn sợ hãi. Khi hắn nhớ lại tình hình trong ảo cảnh, vẻ mặt chợt tuôn mồ hôi lạnh.

Tình hình này, nếu kéo dài thêm năm ba ngày, sợ là ta sẽ bị ảo cảnh nuốt sống mất.

Nhớ được lúc ban đầu, hắn vốn tận lực ôm thái độ trốn thoát khỏi ảo cảnh, một mặt quan sát phương pháp Ngọc Lăng Tiêu vận chuyển kiếm quyết cùng nội tức, một mặt cố gắng tìm kiếm phương pháp rời khỏi ảo cảnh.

Chẳng qua sau một ngày, ảo ảnh của Ngọc Lăng Tiêu vẫn không chút nào dừng lại, kéo theo “thân thể” hắn thúc giục ba chiêu Quảng Lăng Tuyệt Kiếm tiếp theo, mà thân thể hắn vẫn tiếp tục bị tiêu hao, Nhạc Vũ lúc đó mới cảm giác được tình hình có chút không ổn, bắt đầu ném đi hết thảy tạp niệm, dấn thân vào ba chiêu kiếm quyết kia.

Cho tới khi hoàn toàn ghi nhớ hết, hiểu được yếu quyết vận kiếm bên trong, hơn nữa có thể thoát khỏi sự khống chế của ảo ảnh Ngọc Lăng Tiêu, Nhạc Vũ mới bắt đầu thoát khỏi ảo cảnh. Dĩ nhiên hắn vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết thực sự, chẳng qua hiểu được phần nào đó mà thôi.

Song chỉ một ít như thế, thiếu chút nữa đã tiêu hao toàn bộ tinh lực của Nhạc Vũ.

Cũng may mắn ngộ tính của hắn xem như không tệ, hơn nữa có thêm Diễn Thiên Châu cùng hệ thống trí năng phụ trợ giúp đỡ, nếu không cho dù khí huyết của hắn mạnh mẽ, Ngũ Hành Phù Trận cùng hai thủy hỏa phù trận có lực lượng kéo dài đến biến thái thế nào, cũng không chịu đựng nổi hao tổn như vậy.

Cho dù hiện tại thân thể của hắn thoáng khôi phục được một chút, nhưng Nhạc Vũ vẫn cảm giác tinh thần mỏi mệt không sao chịu nổi, có chút cảm giác uể oải rã rời, từ sau khi bước vào Kim Đan cảnh, cảm giác muốn nằm xuống ngủ lại lần nữa quay trở lại.

Ba chiêu kiếm kia thực sự tồn tại trên thế gian này sao?

Nhạc Vũ nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy thật sự khó tin. Sau đó khi hắn mở mắt ra, phát giác trước mắt có vô số những sợi tơ, có chút là lộ tuyến của đầu mối then chốt linh lực chảy qua, có chút là linh trận nơi này tiếp xúc với thiên địa pháp tắc. Những hình ảnh kia làm cho hắn nảy sinh cảm giác muốn chặt đứt tất cả, Nhạc Vũ vội vàng lắc mạnh đầu, hắn nghĩ có lẽ do tác dụng của Diễn Thiên Châu, nhưng khi hồn thức của hắn thăm dò vào bên trong, lại phát hiện giờ phút này Diễn Thiên Châu rất yên tĩnh, không hề có chút dao động nào.

Thì ra là như vậy, đây là hiệu quả của hệ thống trí năng phụ trợ, là kiến thức linh trận của ta vừa tiến thêm một bước sao? Thay lời khác mà nói, mặc dù không có Diễn Thiên Châu trợ giúp, hôm nay ta vẫn có thể hiểu được bố trí linh trận nơi này.

Nghĩ tới đây, trong lòng Nhạc Vũ liền nổi lên ý mừng, ngay lập tức tâm niệm vừa động.

Có thể vì đại địch xâm phạm, có thể cần dùng Ngũ Sắc Thần Quang, tuy Nông Dịch Sơn thu hồi phù chiếu, nhưng không lấy đi Khổng Tước Phiến.

Hắn còn đang lo lắng không cách nào tìm hiểu được tầng thứ tám của Ngũ Sắc Thần Quang, giờ phút này thành tựu trận đạo linh phù lại tăng thêm nhiều, hoặc đã có biện pháp dễ dàng phân tích hơn cũng nói không chừng.

Hắn đóng cửa hệ thống trí năng phụ trợ, vươn người đứng lên, thân thể không vững liền lảo đảo. Bất quá trong nháy mắt từ phía sau có đôi tay ngọc vội vàng đỡ lấy hắn. Nhạc Vũ quay đầu nhìn thấy Chiến Tuyết, lập tức mỉm cười. Từ ban đầu hắn đã cảm giác có một cỗ lực lượng tinh thuần mà ấm áp rót vào bên trong cơ thể, đây cũng là lực lượng giúp đỡ trọng yếu mà hắn không bị hao mòn đến suy sụp.

Song Nhạc Vũ chợt ngơ ngẩn, thông qua việc đụng chạm thân thể, giờ phút này không ngờ hắn có thể cảm giác được những sợi tơ thật nhỏ cùng kết tinh bên trong người Chiến Tuyết. Mà ngay khi hắn theo bản năng bắt đầu phân tích, phát giác lần này mình không chỉ “nhìn” thấy mà thôi, còn là thực sự có thể tiến hành phân tích thần lực kết tinh cùng những sợi tơ kia của Chiến Tuyết.

Thiếu gia không sao chứ?

Chiến Tuyết lo lắng hỏi một câu, vội vàng đem thần lực truyền vào trong cơ thể Nhạc Vũ, nhưng không hề có tác dụng. Cho đến khi thấy Nhạc Vũ tỉnh lại, mới vui mừng cười nói:

Mấy ngày qua Tuyết nhi lo lắng muốn chết, muốn gọi tỉnh thiếu gia, nhưng lại sợ hại thiếu gia. Còn nữa, khi ta vừa tới, có người hình như muốn động thủ với thiếu gia. Thật kỳ quái, trước kia không phải thiếu gia đã nói, không cho phép tàn sát đồng môn sao?

Nhạc Vũ chợt híp mắt, ngay sau đó lạnh lùng cười khan. Lúc Chiến Tuyết đi tới bên cạnh hộ pháp cho hắn, là sau khi hắn mới tiến vào ảo cảnh không lâu. Khi đó bên trong Truyền Pháp trung điện, lại sinh sát ý với hắn, chỉ có một mình Tân Ngọc mà thôi.

Trong lòng hắn chẳng qua cảm thấy kỳ quái, hắn tập luyện kiếm pháp trong ảo cảnh, Tân gia rốt cục làm sao mà nắm giữ? Chẳng lẽ người của Tân gia lại có người có tư chất ngộ tính có thể còn tuyệt thế như chưởng giáo tổ sư! Lần này Tân gia sinh ra ý nghĩ giết người diệt khẩu, thật sự chỉ là đơn thuần vì ân oán với Tân gia huynh muội mà thôi?

Hắn cũng không còn thời gian suy nghĩ thêm, chợt thấy dưới chân nổ vang một trận, hắn theo bản năng cau mày ngự kiếm bay ra cửa sổ. Lập tức bên trong hồn thức cảm giác được có cỗ uy áp cuồn cuộn ập tới, nếu không phải có hộ sơn đại trận che chở, thần hồn của hắn ẩn hàm long uy, cơ hồ thiếu chút nữa không nhẫn nhịn được mà cúi đầu thần phục. Đưa mắt nhìn quanh bốn phía, mấy Linh Hư cảnh đệ tử chịu trách nhiệm trông chừng trụ cột đại trận đang ngồi xếp bằng, mồ hôi tuôn đầy toàn lực chống đỡ. Ở xa xa dưới chân núi, vô số thực vật cứng rắn màu tím có thể so sánh với huyền binh đang hướng bên trong đè ép sinh trưởng.

Chẳng lẽ Yêu Vương Thương Ngô đã tới?

Trong lòng Nhạc Vũ trầm xuống, thông qua hệ thống trí năng phụ trợ xem xét thời gian, quả nhiên đã qua một tháng. Nhạc Vũ vội vàng khống chế Cực Quang kiếm xông ra, bay lên bên trong cương phong tầng. Liền thấy Nông Dịch Sơn dẫn theo mấy tu sĩ Nguyên Anh đang cùng hai người bên ngoài trận xa xa giằng co. Mà mấy Yêu tộc trưởng lão Vân Thanh Phong cùng khôi lỗi mười một cấp của Ngọc Lãm Phong đang đứng bốn phía Quan Vân Điện, hiệp trợ Xương Băng Hồng chủ trì pháp trận, xem tình hình đang toàn lực kháng cự.

Còn có Cung Trí đang dùng một bình ngọc rót ra mười mấy giọt Huyền Âm Cự Thủy toàn lực dập tắt bạch sắc hỏa diễm đang thiêu đốt bức tường linh lực bên ngoài.

Một Yêu Vương mà thôi, lại mạnh mẽ tới như vậy?

Trong nội tâm Nhạc Vũ thất kinh, vội vàng tế lên Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn. Hắn cũng biết với pháp lực của mình hôm nay, thật khó có thể dùng nguyên từ lực khóa định tu sĩ Đại Thừa kỳ, liền trực tiếp vận chuyển linh trận bên trong hấp thu bạch sắc hỏa diễm. Những hỏa diễm ngay cả Huyền Âm Cự Thủy cũng không làm gì được, nhưng trong nháy mắt liền bị Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn hấp thu sạch sẽ, hòa lẫn cùng Tiên Thiên Du Suất Luật Viêm Chân Hỏa nằm bên dưới Ngũ Sắc Thần Thạch, sau đó chân hỏa nhất thời càng mạnh thêm, hỏa lực bừng cháy không ít.

Đây cũng là Tiên Thiên Du Suất Luật Viêm Chân Hỏa?

Trong nội tâm Nhạc Vũ kỳ quái, nhưng trong lòng cũng không tiếp tục để ý tới, vào lúc này bốn lôi thương đang đánh thẳng vào hộ sơn đại trận Quảng Lăng Tông, khiến pháp trận hộ sơn nhanh chóng vỡ vụn hơn xa tốc độ chữa trị.

Nhìn lôi quang thoáng hiện đầy trời, Nhạc Vũ không khỏi âm thầm hoảng sợ, trong lòng hắn lạnh băng, pháp lực của Yêu Vương trước mắt thật sự mạnh mẽ tới mức gần như vô biên vô hạn.

Sau đó ánh mắt hắn lại nhìn thấy hai mươi bốn mộc châm màu tím bên ngoài.

Tựa hồ là linh trận đơn giản, dùng thúc dục thực vật màu tím bên dưới. Nếu có thể phá vỡ, cuộc chiến hôm nay còn cơ hội.

Trong lòng Nhạc Vũ khẽ động, lấy ra Khổng Tước Phiến, bắt đầu toàn lực tụ tập Hỗn Nguyên Ngũ Hành pháp lực.

Cung Trí thấy thế, hoảng sợ lo lắng gầm lên:

Tiểu Vũ! Ngươi tới đây làm gì, còn không mau trở về? Nơi này không phải do ngươi nhúng tay!

Nhạc Vũ cũng không hề để ý tới, vẫn kiên trì quét ra một đạo Ngũ Sắc Thần Quang tầng thứ tám, vừa vặn khiến cho yêu lực của một cây mộc châm màu tím bên trong biến mất. Ngay sau đó đúng như suy đoán của hắn, ngay khi pháp trận kia bị thiếu đi một mấu chốt, những tử mộc đang điên cuồng sinh trưởng dưới mặt đất liền bị lực lượng pháp trận hộ sơn bắn ngược ra bên ngoài, toàn bộ vỡ vụn hỏng mất.

Trông thấy cảnh này, Nhạc Vũ đầu tiên thở ra một hơi, theo sau bản năng chợt cảm giác cực độ nguy hiểm. Hắn đột nhiên quay đầu nhìn ra hai người bên ngoài trận, chỉ thấy thanh niên kia trên mặt chẳng những không có vẻ tức giận, ngược lại còn như cười trào phúng. Trong mắt của Thương Ngô, phảng phất như đang cười nhạo hắn, một nhân vật chẳng khác gì con kiến hôi cũng dám tham dự vào cuộc tranh đấu giữa hắn cùng với những tu sĩ Nguyên Anh như Nông Dịch Sơn.

Ngay trong nháy mắt, Nhạc Vũ chỉ cảm thấy thần hồn của mình đau đớn như kim châm, đâm thẳng vào đầu hắn, xuyên thẳng vào hồn thức hắn, cắm vào trong thức hải.

Nhạc Vũ nhất thời chỉ cảm thấy trong đầu vô cùng đau nhức, thần hồn như bị áp bách đến hỏng mất, lập tức liền rơi xuống dưới.

Đây chính là lực lượng của Yêu Vương cấp mười ba sao?

Rơi xuống chừng bốn ngàn trượng, Nhạc Vũ liền cảm giác thân thể của mình được Chiến Tuyết tiếp lấy, bay xa khỏi chỗ của Yêu Vương Thương Ngô. Lúc này cảm giác đau đớn bên trong thần hồn từ từ giảm bớt, Nhạc Vũ lại giật mình ngây người.

Đây là nhân vật tu sĩ Đại Thừa kỳ đầu tiên mà hắn nhìn thấy, pháp lực vô cùng vô tận như dời non lấp bể, hồn áp ưu thế tới mức tuyệt đối, hết thảy vượt xa khỏi sự tưởng tượng của hắn.

Nhạc Vũ thật sự nghĩ không ra với nhân vật như thế, bên trong Quảng Lăng Tông còn có ai có thể bức lui được hắn.

Chẳng lẽ Quảng Lăng Tông ta đã đến ngày diệt vong sao?

Trong lòng lướt qua ý nghĩ này, Nhạc Vũ chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng, trong nháy mắt sau đó hắn chợt nhớ lại ba chiêu kiếm quyết mà suốt cả tháng nay hắn không ngủ không nghỉ quan sát, khắc sâu tận cùng trí nhớ.

Nếu như là ba chiêu Quảng Lăng Tuyệt Kiếm đó thì sao? Bị lão thiên gia đố kỵ, kiếm quyết không nên tồn tại trong hậu thế, có thể đánh lui Yêu Vương Thương Ngô hay không?

Trong cùng một thời gian, bên ngoài Quảng Lăng sơn, Thương Ngô cũng khẽ kêu lên kinh dị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.