Ngay khi Nhạc Vũ đang nghĩ về mấy người Nhiễm Lực, trên một hải đảo nào đó ngoài Nam Hải.
Bên trong một tòa trúc lâu ẩn sâu bên trong rừng trúc xanh tươi, Lan Vô Ưu khoanh chân ngồi, trước người đặt một viên bàn thật lớn.
Bên trong là sa bàn cả Đông Thắng đại lục, tuy diện tích cực nhỏ, chỉ có phương viên chưa tới năm trượng, từ bên ngoài nhìn lại cũng cảm thấy thật lớn. Từng cọng cỏ thảo mộc đều cực kỳ chân thật, có thể thấy thật rõ ràng. Núi non sông ngòi bình nguyên lục địa cho dù là một dòng suối nhỏ không đáng kể, cũng có thể tìm được bên trong.
Bên trên cắm đầy đủ loại cờ xí, phân cư thành thiên hạ chư sơn linh đảo. Bên trong còn có mười mấy khí mang đỏ rực, phóng lên cao, phần lớn đều tập trung tại phương bắc. Mà ở phía bắc Thanh Châu cùng U Ký hai châu, cả Bắc Hoang, kể cả Vân Châu đều có một tầng khí tức màu xanh bao phủ.
Trong tay Lan Vô Ưu không ngừng thi triển ấn quyết, khí mang bên trong viên bàn không hề giảm bớt mà còn tăng lên không ngừng.
Thanh khí ở phương bắc tựa hồ từng bước áp súc về hướng bắc.
- Quảng Lăng Tông lần này thật sự ngu xuẩn! Thật ra chỉ cần lấy lòng Huyễn Tâm Tông một chút, Vấn Hà Tông cũng không cần bọn hắn động thủ, đoán chừng vị kia của Huyễn Tâm Tông cũng sẽ không chút do dự tru diệt toàn bộ Vấn Hà Tông. Dù là Tử Nghiễn Tông cũng sẽ lắc lư dao động, lại cứ muốn tự mình động thủ, lại đem cục diện tốt đẹp này chắp tay đưa cho người ta. Dẫn tới việc hôm nay chư tông bị tình thế cấp bách mà liều mạng…
Người nói chuyện cũng là một lão nhân chừng bảy mươi tuổi đang ngồi bên cạnh, lông mi trắng chòm râu thật dài, giờ phút này vẻ mặt đang trào phúng nói chuyện, sau đó vẻ mặt hắn chợt lạnh xuống, trong mắt lộ ra vài phần sát cơ:
- Huyễn Tâm Tông cũng thật đáng chết! Lại cho rằng chúng ta nhìn không ra thủ đoạn của bọn họ? Cố ý trêu ghẹo lên chuyện của Vấn Hà Tông, thử dò xét tâm ý Quảng Lăng Tông, thật là lưỡng lự không ngừng. Nếu kế hoạch lần này thành công thì thôi, nếu Quảng Lăng Tông không bị tổn hao nhiều, thật quá tiện lợi cho Huyễn Tâm Tông! Nếu không phải vì chuyện của Vấn Hà Tông, chúng ta cần gì phải cấp bách như thế, còn chưa chuẩn bị xong đã phải khởi động gây khó dễ trước? Huyễn chân nhân kia thật nghĩ chúng ta là hạng người dễ lấn hiếp trêu chọc sao?
- Thật ra hành động của bọn họ cũng không xem là sai lầm! Tử Nghiễn Tông cùng Huyễn Tâm Tông nếu không đi xác nhận Quảng Lăng Nhạc Vũ cùng tâm ý của vị chưởng giáo nhân nhân kia, làm sao chịu dễ dàng buông tha cơ nghiệp trong thế giới này, làm ra quyết định như vậy? Nói cho cùng bọn họ cùng Quảng Lăng Tông cũng không phải tử địch, chẳng qua chỉ bị Thính Vân Hạo Dương hai tông cổ động nên dính líu vào mà thôi. Cho dù là thiệt thòi cũng không phải không thể nhường nhịn…
Nói tới đây Lan Vô Ưu lại kết xuất thủ ấn, bầu trời Nam Hải bên trong viên bàn cũng lóe lên hồng mang lóng lánh, so với mấy chục đạo hồng mang khác nồng nặc hơn vô số lần.
Ánh mắt hắn phức tạp nhìn về phía phương hướng kia, Lan Vô Ưu cười khổ lắc đầu:
- Hắn thật sự tới Nam Hải! Lần này có chút tính sai, chiến lực của Nhạc Vũ vẫn vượt ngoài ý liệu của ta, hơn nữa đến bây giờ còn nhìn không thấu sâu cạn. Mười năm thời gian xem ra tu vi của hắn tăng trưởng không ít, thật sự là quái thai! Nói không chừng cử chỉ lần này của Huyễn Tâm Tông, cũng cho chúng ta nhân họa đắc phúc. Nếu còn kéo dài một tia hi vọng cũng không có! Chẳng qua nếu sớm biết hắn sẽ giữ ước hẹn với Đông Hoa, an bài bên này ta nhất định không chỉ như vậy mà thôi…
- Thực lực có mạnh hơn nữa thì thế nào? Ba mươi vị cửu kiếp Tán Tiên, trăm vị đến từ Bạch Hổ đại lục cùng Vân Hàm đại lục, mời tới Tán Tiên cao nhân cộng thêm bảo vật kia, mặc dù Nhạc Vũ có chứng nhận tiên đao có được khả năng thông thiên triệt địa, hôm nay cũng khó thoát khỏi cái chết! Mặc dù hôm nay hắn có thể chạy trốn, Đông Hoa tán nhân cũng nhất định phải vẫn lạc tại chỗ!
Lão nhân lông mày trắng hừ nhẹ một tiếng, ngược lại cười nhẹ nhìn Lan Vô Ưu nói:
- Lần này cũng nhờ Vô Ưu đạo hữu tính toán, chỉ sợ dù Quảng Lăng Tông tránh được kiếp này nhất định cũng bị tổn thương nguyên khí nặng nề. Còn nói gì đến xưng hùng Đông Thắng? Nhạc Vũ kia nếu phi thăng trong trăm năm, đoán chừng Quảng Lăng Tông cũng rơi vào kết quả như Tĩnh Hải Tông! Nếu còn trì hoãn thêm một hai trăm năm trong thế giới này, chúng ta cũng có thể tìm ra được biện pháp đối phó hắn. Nếu nói trí kế vô song chỉ sợ trong thế giới này không ai vượt qua Vô Ưu đạo hữu…
- Trí kế vô song?
Lan Vô Ưu nghiêm mặt:
- Tu chân nhân sĩ chúng ta, chuyện mưu tính chỉ cần làm tới mức không bị người tính toán là được. Cuối cùng tu vi pháp lực mới là căn bản! Thính Vân Tông Huyền Tĩnh tông chủ tài trí tuyệt cao không kém ta, nhưng hôm nay kết quả như thế nào? Cuối cùng cũng bị chém giết. Nếu không phải thực lực của ta kém người một bậc, cũng không nguyện nhúng tay vào chuyện quỷ vực lần này. Trực tiếp tìm tới cửa tru diệt là được, cần gì hao phí đầu óc như thế?
Lão giả kia nghe được cảm thấy lúng túng, cười lớn nói:
- Tu sĩ chúng ta tất nhiên lấy pháp lực thần thông làm chủ. Nhưng nếu nói trí kế vô dụng cũng là sai lầm lớn! Thí dụ như lần này, nếu không phải có đạo hữu, chúng ta chỉ có thể đưa mắt nhìn người kia tung hoành đời này, không gì làm không được. Trong thế giới này cái gì gọi là thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, thật sự rầm rĩ điên cuồng, không biết sống chết! Nhưng nói trở lại, bản lãnh của người này quả thật rất cao. Nay bày bố cục này, ngươi lo lắng Nhạc Vũ chạy thoát đánh tới cửa?
Nói tới đây, vẻ mặt lão giả khác thường, nhìn Lan Vô Ưu từ trên xuống dưới, lại ẩn hàm vài phần phức tạp.
- Quý tông tổ sư, không phải đã xuất thủ giúp ta che đậy thiên cơ sao?
Nói ra lời này, vẻ mặt Lan Vô Ưu vẫn trấn định như trước nói:
- Thật ra theo ta nghĩ hắn có thể chạy trốn hay không cũng không chắc chắn. Bản thân ta tự có cách bảo vệ tính mạng, cũng là những người tham dự như các ngươi còn cần cẩn thận thì tốt hơn. Nhạc Vũ chỉ vì một nữ nhân lại chém giết tuyệt trên dưới Li Trần Tông, về sau chưa chắc cùng các ngươi giảng đạo lý!
Vẻ mặt lão nhân nhất thời khẽ biến, một lúc lâu sau mới thở sâu một hơi, trên mặt khôi phục lại vài phần nụ cười, nói:
- Thật ra cũng không cần lo lắng, Vô Ưu đạo hữu tạo ra sát cục như thế, người này thật khó thể chạy trốn. Chỉ cần làm hắn bị trọng thương, thiên hạ tu sĩ đều có thể hợp lực tấn công…
Tuy trong lời nói của hắn không chút câu nệ, nhưng móng tay đã cắm sâu vào trong da thịt, hơn ba mươi năm nay thanh danh của Nhạc Vũ lên cao, quét ngang Bắc Hoang. Bao nhiêu cuộc chiến đều làm khiếp sợ đương thời. Lấy lực lượng một người tự mình chiến đấu với chư tông, càng có thể đại thắng trở về, vượt ngoài ý liệu người khác, thật sự là quá nhiều. Suốt mười năm nay không biết đã trở thành tầng cấp gì…
Dần dần trong mắt lão nhân lộ ra vài phần oán hận.
Lan Vô Ưu phảng phất như không hề nhìn thấy, khóe môi hiện lên nụ cười, tiếp tục thôi diễn thiên hạ khí vận biến ảo.
Chỉ một lát sau ánh mắt của hắn đột nhiên ngưng đọng lại. Lão nhân quái lạ cũng nhìn vào viên bàn phía trước. Chỉ thấy tầng thanh khí phía phương bắc U Châu cùng Ký Châu tuy rút nhỏ hơn rất nhiều, nhưng càng thêm nồng hậu chân thật. Dần dần khí thế sát phạt binh qua màu đỏ không còn tiếp tục dao động thêm được chút nào…
Vẻ mặt lão nhân nhất thời ngẩn ra, hồi lâu sau ánh mắt mờ mịt nói:
- Như thế nào như thế? Như thế nào như thế? Nhạc Vũ không có tại đây, tứ tông hợp lực còn có chư tông ám trợ, khí vận của Quảng Lăng Tông chẳng những không rơi xuống mà còn tăng lên?
Ánh mắt của Lan Vô Ưu cũng mang theo vài phần nghi ngờ, hắn cau mày suy tư chốc lát, bỗng lấy ra viên châu màu vàng sáng lạnh lùng nói:
- Bách Linh Tử đạo hữu, mời giúp ta một tay!
Đang khi nói chuyện, hoàng sắc viên châu đã bị Lan Vô Ưu thúc giục tới trên bầu trời U Châu trên một tòa linh sơn, sau đó vô số thận khí trong suốt màu trắng nhạt phun ra ngoài.
Bách Linh Tử ngầm hiểu, thúc giục pháp lực gia trì trên viên châu. Khiến thận khí kia khuếch trương tới phương viên hai mươi trượng.
Sau đó một ít hình ảnh loáng thoáng xuất hiện bên trong, từ từ rõ ràng.
Chỉ thấy gần hai vạn tu sĩ nơi này đang dựng lên trên không trung, mơ hồ kết thành đại trận, mà bên trong chỉ có thân ảnh một nam một nữ thật xa lạ.
Nữ tử chỉ khoảng mười mấy tuổi, mặc đạo bào màu thiên thanh của Quảng Lăng Tông, gương mặt sáng rỡ động lòng người, nhưng lại lạnh như băng sương. Trong tay nàng nâng một bạch sắc bảo tháp năm tầng, bên trong phát ra vô số hàn phong sương tuyết. Mười trượng chung quanh thân ngưng tụ thành một tầng băng màn màu lam kiên cố.
Bên ngoài băng màn vô số bảo quang lóe sáng, lại có hơn vạn đạo kiếm khí mênh mông cuồn cuộn giăng lên khắp nơi chém tới, nhưng chỉ kích lên được từng mảnh sương tuyết, không hề động tới băng màn kia được chút nào.
Nữ tử chỉ khẽ nhíu mày, thân thể thoáng lay động một trận, bảo tháp năm tầng thoáng ảm đạm, nhưng sắc mặt nàng không hề có chút biến hóa.
- Tiên bảo thật tốt!
Bách Linh Tử than thở một tiếng sợ hãi, sau đó thần sắc trong mắt không ngừng do dự:
- Nữ tử này là ai? Tu vi chỉ có Đại Thừa sơ cảnh, nhưng pháp lực thật lớn, thân thể mạnh mẽ tuyệt đối, có thể so sánh với Tán Tiên, trước đây vì sao chúng ta chưa từng nghe nói qua? Quảng Lăng Tông ngoại trừ Nhạc Vũ, từ khi nào xuất hiện nhân vật mạnh mẽ đến như vậy…
Ánh mắt Lan Vô Ưu âm trầm, thúc giục pháp lực khiến hình ảnh càng thêm rõ ràng. Ngay sau đó đem ánh mắt chuyển nhìn đại hán râu quai nón đứng ngay bên cạnh nữ tử, là một nam tử cực kỳ to con khôi vĩ. Bên cạnh hắn còn có vài món bảo vật giống như hai búa lớn đang quay quanh người. Trong tay hắn nắm chặt một khối ngọc khuê, bên trên khắc vào đồ án chín đầu kỳ lân. Chỉ xem phù triện bên trên liền làm người ta cảm thấy vô cùng huyền ảo.
Cũng không biết vì sao vừa nhìn thấy đại hán kia, Lan Vô Ưu liền cảm thấy người này so với nữ tử kia càng thêm nguy hiểm, càng thêm khó dò.
Sau một khắc, hai người liền nhìn thấy đại hán kia đột nhiên nhìn chung quanh cười lớn.
Ngay sau đó chân hắn nặng nề giẫm một bước, cả thiên địa phát ra tiếng chấn vang ầm ầm.
Bên trên Cửu Lân Ngọc Khuê chợt tràn ra một tầng thổ hoàng sắc quang hoa. Bên trên bầu trời ước chừng hai thành tu sĩ Huyễn Tâm Tông liền bị xé rách ngay tại chỗ, vô số huyết vũ rối rít rơi xuống.
- Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ tầng mười một!
Bách Linh Tử đứng bật dậy, trong mắt kinh hãi. Hắn đối với thủ đoạn từ lực xé rách của Nhạc Vũ vô cùng quen thuộc. Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ ở trong Đông Thắng đại lục tụ tập vô thượng hung uy. Ngay khi thanh niên cường tráng kia vừa giẫm chân xuống hắn lập tức nhận ra môn thần thông này.
Còn ngọc khuê kia cũng không biết là tiên bảo dạng gì, phối hợp cùng Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ càng tăng thêm sức mạnh, uy năng tăng vọt hơn mấy lần!
Huyễn Tâm Tông từng thừa nhận nỗi khỗ bị nguyên từ xé rách, đối với nguyên từ lực đều có đề phòng, nhưng vẫn bị một kích của thanh niên kia tru diệt hơn mấy ngàn người.
Trong lúc mơ hồ, trong lòng Bách Linh Tử nảy sinh vài phần cảm giác bất an.
Mà Lan Vô Ưu ánh mắt chợt lóe, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.