Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 499: Chương 499: Ngoài dự đoán mọi người




Bên dưới mặt đất lộ ra mấy chục sợi dây mây khổng lồ, những nơi Thanh Loan ảo ảnh quét qua, những sợi dây mây cứng rắn có thểso được với huyền binh đều hóa thành mảnh vụn rơi xuống đất.

Hai mắt Nhạc Vũ lóe lên, hắn đã sớm hoài nghi ngày đó chưởng giáo Linh Đài Tông sử dụng công pháp là một loại thần thông phong hệ. Hôm nay nhìn kỹ, xem như đã được chứng thực. Nhưng người khống chế huyền binh màu xanh kia thực lực phải mạnh hơn Đằng Hiên mấy lần.

Hừ lạnh một tiếng, tâm niệm chợt động, Nhạc Vũ lấy ra vài món pháp bảo, Tàn Huyền Chung lại bao bọc trên người, cùng lúc đánh ra mấy viên linh thạch. Chỉ trong nháy mắt ảo ảnh Thanh Loan khổng lồ đã bay tới trước người Nhạc Vũ, hóa thành vô số cuồng phong quét tới. Băng Diễm Huyền Quang Chướng bao bọc bên ngoài Nhạc Vũ trong nháy mắt liền bị vỡ tan. Hắn xuất Bi Âm đao, tiến thẳng vào ngũ chuyển đem sức gió bên người đánh văng, Tàn Huyền Chung chỉ trong tích tắc lại bị cuồng phong thổi quật lại biến thành ảm đạm, mặt ngoài hiện lên dấu vết nứt rạn.

Lúc này Nhạc Vũ cuối cùng đã nhìn thấy rõ ước chừng mấy ngàn trượng xa xa có một trung niên mặt vuông tai lớn, gương mặt âm trầm, ánh mắt sắc bén như đao đang hướng nơi này bay tới. Ở bên cạnh hắn còn có một đạo nhân lôi thôi lếch thếch, tướng mạo khắc khổ, khuôn mặt có vẻ không cam lòng đi phía trước, dẫn dắt đồng bạn phía sau tránh né cấm chế nơi này. Có đôi khi không cách nào né tránh, liền ném ra chút ít linh thạch phá giải mở đường.

Người này nhất định là người tên Phong Bạch, là Nguyên Anh đại viên mãn của Linh Đài Tông, tên còn lại không biết gọi là gì, nhưng xem tình hình hẳn phải là nhân vật trận đạo cấp tông sư!

Vẻ mặt Phong Bạch sầm tối, chắp tay sau lưng, trên đỉnh đầu hiện ra một kim tháp năm tầng lơ lửng. Cho dù là đạo nhân lôi thôi kia lúc bài trừ cấm chế có sơ hở gì, hắn cũng có thể kịp thời hóa giải trấn áp. Hai mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm Nhạc Vũ, nếu như ánh mắt có thể giết người, giờ phút này chỉ sợ Nhạc Vũ đã chết đi vô số lần.

Mà ở quanh người Phong Bạch, giờ phút này còn có một thanh huyền binh hình dáng như một thanh cổ đao, đang xoay tròn baymúa đánh tới, bay được nửa đường, sức gió hội tụ biến ảo thành một con thần thú thân hươu đầu khổng tước, đuôi rắn hoa văn nhưbáo, uy lực cực mạnh không kém hơn phi kiếm màu xanh.

Đinh!

Theo một tiếng nổ vang sắc bén, phi kiếm màu xanh đâm vào Tàn Huyền Chung, trong nháy mắt đánh ra một lỗ thủng, nhưng sức đi đã yếu, bị cản ngược trở về.

Nhạc Vũ phun ra một ngụm máu tươi, lần này hắn đã dốc toàn lực kháng cự, ngũ tạng lục phủ lại lệch vị trí lần nữa, thậm chí kinh mạch toàn thân cũng bị hao tổn.

Lúc này hắn vô cùng nuối tiếc Ngũ Phương Môn bị Diêm Chí mang đi ngày đó, nếu có đủ Thập Phương Môn trong tay, đừng nói có thểđả thông không gian nơi này, thậm chí trực tiếp đem một kiếm này của Phong Bạch dẫn dắt vào bên trong thời không loạn lưu cũng cóthể làm được.

Ngay trong lúc Nhạc Vũ còn đang cảm thấy tiếc nuối, một thanh trường đao màu xanh đã bay tới trước người. Lần này xuất thủ ngăn cản là Chiến Tuyết, lúc này Bạch Đế kiếm đã hoàn thành thức thứ nhất Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, xuyên nhập vào bên trong thần thú Phi Liêm kia, linh lực đột nhiên chấn động, nổ tung khuếch tán khắp chung quanh. Trường đao màu xanh rít lên một tiếng, văng ngược ra phía sau, Chiến Tuyết thu hồi Bạch Đế kiếm, vẫn hoàn hảo không chút tổn thương.

Lúc này sắc mặt Phong Bạch khẽ biến, kinh ngạc nhìn Bạch Đếkiếm đang trôi nổi bên cạnh Chiến Tuyết, Nhạc Vũ nhìn hắn nhếchmôi cười lạnh, trong nháy mắt đã cùng Chiến Tuyết đột nhiên biến mất.

Phong Bạch cau mày bay nhanh tới chỗ Nhạc Vũ vừa đứng, vừa thăm dò hướng đi của hai người, hồn thức liền bị Vu trận ngăn trở. Trong nháy mắt nội tâm chợt trầm xuống, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Lần này lại bị tiểu tử kia chạy thoát, ở nơi này chỉ sợ sẽ rất khó tìm kiếm được hắn.

Không phải là không gian truyền tống, hẳn là độn thổ. Nhạc Vũ này thật sự to gan, hắn không sợ tính toán sai lầm, bị Vu trận xoắn giết?

Đạo nhân lôi thôi cũng theo sau Phong Bạch, đầu tiên nhìn kỹ linh trận dưới chân, sau đó sắc mặt thật khó xem, nói:

Thành tựu trận phù của người này quả thật hơn ta. Trong thời gian ngắn như vậy đã thăm dò được mạch lạc linh lực nơi này cùng những nơi cấm chế thật rõ ràng. Thậm chí còn biết mượn một bộ phận lực lượng Vu trận, có thể so sánh với tu sĩ Nguyên Anh đứng đầu trận đạo. Bắc Hoang không biết làm sao lại có thể xuất hiện một quái vật như thế.

Sắc mặt Phong Bạch không chút thay đổi, lạnh lùng nói:

Ta biết ngươi nghiên cứu trận đạo mấy trăm năm, đứng đầu trong nhóm hậu bối Kinh Châu. Cho dù cảnh giới không bằng tiểu tử kia, nhưng có thể xê xích không xa, ngươi có biện pháp tìm được hắn?

Cũng không phải không thể nào, ta có thể miễn cưỡng tính ra được phương hướng hắn độn thổ bỏ trốn, nhưng…

Nói tới đây, đạo nhân lôi thôi đưa mắt nhìn về hướng có Vô Cực Thiên Đan, nói:

Lần này vãn bối đến là vì Vô Cực Thiên Đan. Nhìn số lượng ít nhất có bảy viên trở lên. Nếu bây giờ vãn bối đi qua, vẫn còn có chút cơhội. Chỉ cần dùng một viên là có thể xông vào cảnh giới viên mãn, chẳng khác gì kéo dài được mấy trăm năm thọ nguyên…

Ta nghe nói thời thượng cổ hồng hoang, những Vu Thần vì đềphòng tu sĩ chúng ta phát triển quá mạnh, nên thích thu thập Ngũ Hành linh vật.

Thấy vẻ mặt đạo nhân lôi thôi dao động, Phong Bạch vung tay lên, thanh phi kiếm màu xanh lại biến ảo thành Thanh Loan, đem những sợi dây leo nhô lên khỏi mặt đất cắt nát, lại lạnh lùng nói:

Với tư chất của ngươi, trước bảy trăm tuổi tiến vào cảnh giới đại viên mãn tuyệt không vấn đề! Nhưng sau sáu trăm năm, có thể sửa lại ngũ hành toàn bộ hay không còn phải xem vận khí ngươi nhưthế nào. Tuy Vô Cực Thiên Đan có thể tăng lên tu vi, nhưng nếu căn cơ không dày, cũng có tai họa ngầm, đáng giá cho ngươi đi liều chết tranh đoạt?

Ánh mắt đạo nhân lôi thôi nhất thời sáng ngời, nhìn về hướng đông nói:

Vu trận nơi này là nơi đơn giản đi vào nhất, đi thêm vài chục dặm làgiới hạn, Nhạc Vũ nhất định không dám làm chuyện mạo hiểm nhưvậy. Chỉ cần tăng thêm tốc độ liền có thể đuổi theo!

Phong Bạch gật đầu, thanh huyền binh đã khôi phục lại thành đao, một kích vừa rồi tuy thanh đao không bị vỡ tan, nhưng Phong Bạchcó thể cảm giác được bị tổn hại bên trong.

Hay cho Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, giỏi cho một thanh nhất phẩm huyền binh.

Lẩm bẩm vài câu, quanh người Phong Bạch bỗng dưng tuôn ra một đoàn thanh sắc bạo phong, cuốn quanh khắp nơi.

Tàn sát đệ tử Linh Đài Tông, vốn tội đáng chết! Mà lần này làm hỏng binh khí của hắn, Phong Bạch đã tìm thêm được lý do tru diệt đôi nam nữ kia.

Chẳng qua trong nội tâm Phong Bạch lại cảm thấy có chút quái dị. Nữ tử kia làm sao xuất hiện nơi đây? Chẳng lẽ đã sớm chờ đợi ngaychỗ này?

Ngoài sáu mươi dặm, Nhạc Vũ cùng Chiến Tuyết đột nhiên chui ra khỏi mặt đất, cơ hồ ngay lập tức Nhạc Vũ liền khoanh chân ngồi xuống, uống mấy viên linh đan, bắt đầu điều dưỡng thương thế. Ngũ tạng của hắn vốn đã hơi sai lệch vị trí, hiện tại càng thêm nặng hơn. Nhưng gương mặt của Chiến Tuyết cũng không có quá nhiều lo lắng, chỉ một lòng khống chế cấm chế Vu trận khắp bốn phía, tránh cho Nhạc Vũ bị công kích.

Xem ra Nhật Nguyệt Ngũ Luân Quyền còn chưa luyện được thuần thục rồi.

Ba phút sau, Nhạc Vũ mở mắt, thương thế dù chưa lành lại, nhưng nơi này không phải nơi dưỡng thương, vì thế hắn cũng không quản được hậu hoạn gì khác.

Ngay khi hắn vừa đứng lên, bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh, Chiến Tuyết giật mình nói:

Thiếu gia, hai người kia lại đuổi tới!

Nhạc Vũ gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó thu hồi Tàn Huyền Chung tiếp tục tiềm hành. Vật này từ sau khi luyện chế thành công thật sựbi kịch, hai lần sử dụng kết quả đều bị rạn vỡ. Tuy đây là kiện bảo vật phòng thân mạnh nhất của hắn hiện tại, nhưng cũng không chịu đựng nổi công kích mạnh mẽ của đối thủ.

Cũng may nơi này cấm chế khắp nơi, đi tới nơi này bị nguyên từ lực dưới lòng đất ước thúc, tựa hồ không cách nào phi hành trên không trung, nếu không đã sớm bị hai người kia đuổi theo đánh chết.

Tính toán một thoáng, Nhạc Vũ lại đi về phía trước. Không bao lâu đã tới một đỉnh núi, khi đi tới nơi này Chiến Tuyết lại cảm giác được hai người phía sau đã đuổi tới còn cách hai mươi dặm.

Hôm nay ta có thể dùng phương pháp linh trận độn thổ xuyên qua thêm mười dặm. Muốn đi xa thêm chút ít lại không đủ linh thạch, hơn nữa Vu trận nơi này càng ngày càng mạnh. Hai người kia một tinh thông trận đạo, một thực lực mạnh mẽ, thật khó bỏ rơi!

Trong lòng Nhạc Vũ âm thầm hối hận, ban đầu chỉ vì muốn mua thêm linh đan để tiết kiệm thời gian trong này, lại không nghĩ tới lại dùng hết linh thạch. Cho dù có được Hắc Diệu Vân Chướng Y, nhưng ở nơi này cũng không cách nào sử dụng.

Theo bản năng, Nhạc Vũ quay đầu nhìn quanh, muốn xem hai người đuổi tới nơi nào. Sau đó tầm mắt chợt lơ đãng lướt qua ngọn núi có Vô Cực Thiên Đan. Đột nhiên trong ánh mắt Nhạc Vũ hiện ra một tia sáng bóng:

Tuyết nhi, ngươi ở nơi này có thể tự nhiên xuyên qua không gian phải không?

Thiếu gia, làm sao có thể?

Chiến Tuyết khẽ lắc đầu, sau đó mang theo ánh mắt quái dị nhìn bốn phía:

Nơi này thật là kỳ quái, mặc dù chưa tới qua bao giờ, nhưng ta luôn luôn có loại cảm giác đã từng quen biết. Ta cảm giác vu lực ở chỗ này chẳng những không bị hạn chế, còn có thể tăng lên mấy thành uy năng. Nhưng muốn xuyên qua không gian, còn phải mượn lực lượng của Định Minh Châu mới được.

Nhạc Vũ thoáng thất vọng, lại lộ ra nụ cười:

Như vậy không tệ rồi, ngươi nói nếu chúng ta đi vòng trở lại, sẽ cótình huống thế nào?

Chiến Tuyết ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó vẻ mặt dao động nói:

Ý tứ của thiếu gia, là do ta dẫn dắt bọn họ rời đi?

Nhạc Vũ không đáp, chỉ nhìn lên đỉnh núi xa xa. Lần này tranh đoạt Vô Cực Thiên Đan, nhất định có không ít tu sĩ vẫn lạc, hắn cũng không có nhu cầu nào khác, chỉ muốn đoạt lấy vài kiện bảo vật phòng thân cùng linh thạch đã thấy đầy đủ. Chỉ có như thế mới cóthể hoàn toàn bỏ rơi hai người Phong Bạch…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.