Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1051: Chương 1051: Ngọc Hư mưu đồ




Giữa không trung cao chín mươi vạn dặm, hơn mười chiếc chiến xa hướng phía nam điên cuồng chạy trốn, ở trên bầu trời lóe ra từng tia kim ngân nhị sắc quang hoa. Xa xa trong mây mù, có thể nhìn thấy được một tòa phù không thành, mà ngay khi sĩ tốt trên chiến xa giống như mơ hồ tìm được đường sống trong chỗ chết, trên mặt vừa lộ ra ý mừng…

Phía sau truyền đến một tiếng kêu lớn, một đoàn tử sắc bảo quang từ phía xa giáng xuống. Một thanh tử sắc phi kiếm đem một chiếc kim sắc chiến xa kể cả giáp sĩ trên xe trực tiếp xé thành dập nát. Xa xa lập tức truyền đến tiếng cười to chấn động trời cao, mà mấy bóng người trên chiến xa phía trước lập tức bi phẫn gầm nhẹ một tiếng, ngay lúc này lại có mấy đạo bảo quang giáng xuống.

Ngay khi lại thêm một chiếc chiến xa bị đánh vỡ triệt để, ở phù không thành xa xa đồng thời cũng truyền ra một tiếng hừ lạnh tức giận:

- Lớn mật!

Trong chốc lát vô số ngân sắc thương nhận ở giữa không trung hóa thành trăm vạn trượng, đâm thẳng xuống chẳng khác gì long trời lở đất.

Thương thứ nhất đâm thẳng vào tử sắc phi kiếm, tiên lực mênh mông cuồn cuộn trong nháy mắt liền đem tử sắc phi kiếm chấn thành bột phấn! Nhưng ngay sau đó xa xa cũng truyền ra tiếng hừ lạnh, một cự trượng đánh tới, xuyên ngang thiên địa giao kích cùng ngân sắc thương ảnh tuôn ra vô số cuồng phong khí lãng, tiếng vang nặng nề chấn động chư thiên.

Yêu tu truy theo hậu phương nhất thời không còn gì băn khoăn, bởi vì vừa rồi thương ảnh đánh úp tới làm gương mặt bọn hắn có chút tái nhợt, hiện tại tiếp tục hiện lên ý cười.

Cơ hồ không chút kiêng nể đem hơn mười chiến xa xoắn thành dập nát, huyết nhục tung bay!

- Đại đế chó má gì! Còn có mặt mũi tự xưng An Thiên Huyền Thánh?

- Nghe nói vị đại đế kia mấy năm trước từng có lời nói trong bảy triệu dặm vô luận nhân tộc yêu tu phàm ai dám lấy nhân tộc làm thực vật thì chém, vơ vét tài sản các nước chém. Hắc hắc! Ta cũng đã giết người qua, ngay cả bộ hạ của hắn cũng chém qua, vị đại đế kia có năng lực gì làm khó dễ được ta?

- Phải dạy cho người của đế đình này biết phương bắc Nam Chiêm Bộ Châu vẫn là Yêu tộc vi tôn! Không chấp nhận cho bọn hắn cuồng vọng!

- Nghe nói gần đây đế đình lại khiến sứ giả tiến tới cầu hòa, ngươi nói vị đại đế kia có phải thực sự muốn hướng chư vị đại nhân bồi tội thỉnh phạt hay không?

- Ha ha ha! Nếu không muốn chết, hắn không làm như thế thì phải làm thế nào?

Tiếng cười càng lúc càng trương cuồng rầm rĩ, trên không trung lại truyền ra tiếng hừ lạnh tức giận. Ngân sắc thương ảnh bỗng dưng nổ tung, vô số quang hoa đập vào, đem cự trượng kia đánh ra một đường, sau đó ngân quang thẳng giáng xuống, đem mười mấy Yêu tộc toàn bộ chém nát! Tiếp theo toàn bộ ngân sắc thương nhận đều nhanh chóng co rút lại, trong nháy mắt đã biến mất vô tung trong thiên địa, phảng phất như chưa bao giờ xuất hiện qua.

Mà cự trượng kia sau thoáng dừng lại cũng biến mất không thấy.

Mà giờ khắc này trong cùng một thời gian, bên trên Phá Quân thiên thành, Cực Linh thần tướng Cái Văn vừa phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Ánh mắt của hắn vẫn như thanh kiếm sắc bén nhìn ra xa xa, xuyên thấu qua tầng mây trùng điệp có thể thấy được bên ngoài ngàn vạn dặm có một nam tử mặc bạch bào, tóc hoa râm khoảng bốn mươi tuổi đang lạnh lùng nhìn qua bên này, trong mắt tràn đầy vẻ mỉa mai khoái ý.

- Thác Bạt Vân Hạo!

Cái Văn cắn chặt răng, trong miệng bỗng dưng hộc ra tên gọi này. Thanh âm phảng phất như phát ra từ cửu u vực sâu, lộ ra âm lãnh oán hận vô tận.

Bạch bào nam tử kia cũng phát ra tiếng cười nhẹ, phất tay áo xoay người rời đi.

Mà giờ khắc này bên trong Cực Linh Điện, một nam tử chừng ba mươi tuổi mặc lam bào cũng sâu kín thở dài nói:

- Sư đệ tội tình gì làm vậy? Ta biết ngươi hận Bắc Cương Yêu tộc tận xương! Nhưng ngươi cũng phải hiểu đạo lý một cánh tay cũng khó thể kéo nổi xe. Lúc này nên giữ tròn thực lực ngày sau mưu đồ mới tốt, hà tất phải liều mạng đến như vậy?

Sắc mặt Cái Văn âm trầm, đem ngân thương thu vào trong tay áo. Vẻ sáng bóng trong mắt vẫn nguyên vẹn như trước:

- Nếu ta đã nhận thức người kia là chủ tử, dù tan xương nát thịt cũng không hối hận. Không chấp nhận cho bọn đạo chích này khi nhục hắn như thế! Nhưng sư huynh, ngươi có nguyện đáp ứng tiểu đệ gia nhập đế đình đảm nhiệm chức vụ? Với tu vi Thái Thanh Huyền Tiên cảnh sơ kỳ của ngươi, nếu nhập đế đình, cho dù không nhận tam công chức vị, cũng phải là thừa tướng xu mật sử!

Lam bào đạo nhân không khỏi lộ vẻ mặt bất đắc dĩ:

- Trước kia ta chỉ đáp ứng sư đệ đi qua xem thử thôi. Nhưng tình hình đế đình hôm nay ta làm sao có thể đáp ứng? Lần này phương bắc đế đình các ngươi có thể giữ thân mình đã là không tệ. Cho dù ta tới lại có tác dụng gì?

- Bệ hạ là ngút trời kỳ tài, tất nhiên sẽ có biện pháp ứng đối…

Cái Văn nhíu mày nhìn lam bào tu sĩ đang thất thần giống như không nghe được lời hắn, trong lòng thở dài, cũng không nói tiếp, xa xa nhìn về phương nam, ngay phương hướng Các Linh sơn. Trong mắt lộ ra vài tia mong đợi lẫn vài phần lo lắng.

- Không biết hiện giờ bệ hạ đang làm gì? Lần này nếu không đánh lui Yêu tộc, chỉ sợ phương bắc đế đình sớm hay muộn mất hết lòng người. Hay là bệ hạ thật sự trọng thương chưa lành?



Ngay khi Cái Văn còn đang nhìn về phương hướng Các Linh sơn, bên cạnh một bờ hồ trên Côn Luân sơn Ngọc Hư Cung.

Từ Hàng đạo nhân cũng yên lặng nhìn xuống dưới chân. Trước mặt hắn là một mặt hồ phạm vi trăm vạn trượng, đem toàn bộ phạm vi vài ức dặm quanh Các Linh sơn đều quan sát rõ ràng.

- Xem ra thật không là nơi này! Uyên Minh tuy biết đem khí vận nội liễm, nhưng cũng không khả năng tìm được mấy món chí bảo kia. Nhưng cảm giác kinh hãi trước đó của ta vẫn hiện ra, lại là từ nơi nào? Là Nhạc Vũ sao? Đáng tiếc người này ta không cách nào xem tới.

Thì thào tự nhủ chốc lát, Từ Hàng đành buông bỏ việc này, tiếp tục quan sát, khóe môi hiện ra ý cười.

Đột nhiên bên cạnh hắn hiện ra một thân ảnh, chính là Văn Thù Nghiễm Pháp Thiên Tôn, hắn đưa mắt nhìn xuống hồ, trên mặt ẩn thấu ý cười:

- Vài vị yêu thánh liên thủ chèn ép, vị phương bắc An Thiên Huyền Thánh đại đế xem ra tình trạng nguy rồi. Nói hắn có khí vận trăm năm, nhưng chỉ mới qua vài năm thời gian! Ta sớm biết những người kia tuyệt sẽ không dung cho Uyên Minh củng cố căn cơ.

Từ Hàng đạo nhân nghe vậy hừ lạnh một tiếng:

- Làm sao dễ dàng như vậy? Ta nói hắn có khí vận trăm năm tuyệt sẽ không sai. Ta muốn mượn người này dẫn dụ Tử Vân những yêu thánh kia lòng dạ đều biết rõ. Có Hậu Thổ cùng Tử Vân đứng phía sau, những kẻ dối trá kia tuyệt sẽ không dám làm quá mức đem người này chém giết! Lần này mười vị yêu hoàng xuôi nam, tối đa chỉ tính là phá hủy căn cơ của Uyên Minh, cho hắn mấy cái tát, mượn chuyện này kinh sợ các nước Bắc Cảnh mà thôi!

Văn Thù thoáng cau mày, lại biết sư đệ xưa nay trí kế sở trưởng, dụng tâm suy tính chốc lát tình hình quả là như thế, không khỏi cười tự giễu:

- Là do sư huynh suy đoán nhầm, nhưng nhìn thấy Uyên Minh hung hăng ngang ngược như thế nhưng lại không thể làm gì, thật sự làm kẻ khác không được khoan khoái!

- Không thể làm gì sao? Vậy thì chưa chắc đi?

Thấy ánh mắt Văn Thù nhìn qua, trên mặt Từ Hàng lộ ra vẻ như cười như không:

- Không làm cho Hậu Thổ cùng Tử Vân buồn bực tức giận chỉ là đám yêu thánh tính toán! Nhưng nếu bọn hắn đã muốn động thủ, bên ta há lại không có an bài? Kết quả chưa chắc được như ý tứ của bọn yêu thánh kia. Uyên Minh đã làm nhục ta quá đáng, cho dù lần này không thể trảm hắn, ta cũng muốn làm cho người này trong vòng trăm năm sống không bằng chết rửa hận của ta.

Ánh mắt Văn Thù nhất thời sáng ngời, tiếp đó lại lộ ra vài phần do dự:

- Quảng Thành sư huynh đã nói rõ không được tiếp tục chọc giận Vạn Thọ sơn. Sư đệ làm việc như thế chỉ sợ có chút không ổn!

- Chỉ là thuận thế làm mà thôi! Cũng không tính là ra tay đối với Uyên Minh, lại càng không vi phạm chỉ lệnh của sư tôn. Thành thì diệt tâm phúc đại họa của ta, có bại cũng không ảnh hưởng gì.

Từ Hàng phẩy tay, hình ảnh trên mặt hồ liền thay đổi thành một khu chợ phồn hoa.

Một bóng người sắc mặt vàng võ đang đứng trước một lầu các, trên biển có chữ “Thiên Bảo Lâu”, vô số tiên tu đang ra vào bên trong.

Văn Thù hơi có chút khó hiểu liếc mắt nhìn người kia, chỉ một lát sau trong lòng khẽ động:

- Là Giáp Thiên Không?

Từ Hàng hơi gật đầu, quát nhẹ một tiếng, chỉ một lát sau có một đạo đồng tu vi Ngọc Tiên cảnh hóa quang bay tới, quỳ xuống trước mặt hai người.

Lúc này Từ Hàng lấy ra một đôi Phân Thủy Thứ tản ra cửu thải quang mang sáng ngời, vật này vừa xuất hiện thảo mộc chung quanh đều trở nên khô héo, ngay cả đạo đồng kia sắc mặt cũng trắng bệch, phảng phất như mơ màng muốn ngã.

- Cửu U Âm La Dịch?

Đồng tử Văn Thù co rụt lại, trên mặt lại trồi lên ý cười:

- Nếu là vật này đích xác có thể làm cho Uyên Minh sống không bằng chết. Sau lần này bản thân ta chưa chắc cần giết chết hắn, chỉ cần để hắn gánh chịu ngàn năm thân thể bị ăn mòn thối rữa, chẳng phải càng hay!

Từ Hàng cười một tiếng, đem đôi Phân Thủy Thứ bỏ vào trong một hộp ngọc, dùng phù triện phong ấn. Ngay sau đó lấy ra kim phù giao cho đạo đồng nói:

- Ngươi sử dụng Độ Hư Phù đem vật này đưa tới Bắc Cương Linh Thành Thiên Bảo Lâu, nhất định phải làm cho Giáp Thiên Không mua xuống vật này. Nhưng phải cẩn thận không để người khác biết được! Cũng không được trực tiếp làm việc, chỉ có thể dụ dỗ, miễn cho người khác nghi ngờ.

Đạo đồng kia thoáng do dự liền nghiêm túc tuân lệnh, tế lên kim phù, hóa thành một đạo thanh quang xuyên qua hư không, trong thời gian ngắn đã đi qua hơn mười vạn dặm, không còn thấy bóng dáng.

Từ Hàng vung tay lên, hình ảnh trên mặt hồ lại hiện ra, chính là hình ảnh chung quanh Các Linh sơn.

Nhìn tòa phù không đại thành, khóe môi Từ Hàng nhếch lên, trên mặt ẩn lộ vài phần chờ mong.

Tu hành bao nhiêu năm tháng tới nay, còn chưa từng có người nào dám cuồng vọng như vậy trước mặt hắn!

Nhưng khi nhìn vào tòa đại thành, ngay phương hướng cung đình, trên mặt Từ Hàng lại lộ ra vài phần nghi hoặc.

Uyên Minh cố ý che lấp khí vận không cho hiện thân, làm trong lòng hắn luôn có cảm giác bất an. Những đệ tử các tông môn phương bắc bị đế đình bức đi nhậm chức thật ra cũng có không ít đại tông có xã giao âm thầm với Lan giáo.

Chính do những đệ tử các tông phái này phần lớn đều có tu vi thấp, nên thật khó khả năng đi tới gần tẩm cung của Uyên Minh.

Lại không thể tự bản thân đi qua xem kỹ vận thế của Uyên Minh, biến số duy nhất này cũng làm cho hắn luôn luôn khó thể được bình an!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.