Phía trên Ngu cốc, Nhạc Vũ hóa thành một đạo độn quang thủy sắc, đáng lẽ hạ xuống chỗ đỉnh dung nham nhưng vừa đến nửa đường lại dừng lại nhìn về một chỗ trống trải bên cạnh rừng Phù Tang, thấy một vị đạo nhân mặc áo bào xanh đang đứng chắp tay đứng bên dưới.
Bên hông hắn treo một hồ lô màu đỏ, sau lưng là một thanh kiếm dài ba xích, tuy lưỡi kiếm vẫn ở trong vỏ kiếm nhưng dường như cho người ta có cảm giác tất lộ phong mang, bộ râu dài phiêu dật dưới hàm, môi hồng răng trắng, phong thần tuấn tú, sắc mặt hơi hồng, trong mắt lộ ra vài phần thương cảm nhớ mong.
Nhạc Vũ khẽ giật mình, trong lúc nhất thời càng nhìn không thấu hư thật người này, cảm giác một thân pháp lực của hắn nội liễm không biết cảnh giới, lúc mới độn đến càng không biết đến tồn tại, khí chất đặc dị phiêu dật nhàn nhã nhưng đột nhiên lại như mặt trời nhô cao khiến cho người ta cảm giác đau đớn.
Đâu Suất Thái Dương Chân Viêm mới luyện hóa trong cơ thể lẫn Cửu Cửu Hồng Vân Tán Phách Hồ Lô càng ẩn ước dao động.
Bị ánh mắt của Nhạc Vũ nhìn chăm chú, đạo nhân này cũng có cảm ứng, vẫn bình thản nhìn vào gốc Phù Tang, sau một lát vẻ thương cảm trong mắt mới dần dần nhạt đi, quay đầu hỏi:
- Ngươi là người phương nào?
Ánh mắt hắn lợi hại như đao đâm thẳng tới mang theo sát ý nghiêm nghị, Nhạc Vũ nhíu mày, trong đầu còn chưa kịp động niệm thì hồn ý đã tự sinh phản ứng, kiếm ý sâu trong bản nguyên tự phát lộ ra trong mắt, đồng dạng sắc bén vô song, cường hoành bá tuyệt giao kích với ánh mắt kia.
Trong Ngu cốc lập tức vang lên một tiếng nổ vang dội, giữa hai người đột nhiên dấy lên từng trận khí lãng cương phong quay cuồng thật lâu không dứt.
Nhạc Vũ kêu rên một tiếng, lui ra mấy bước, phong mang trong mắt đã ẩn đi.
Sắc mặt đạo nhân áo xanh kia chút xanh trắng, qua mấy nhịp thở lại khôi phục như thường, vẫn đứng tại chỗ, lộ vẻ kinh ngạc:
- Rốt cuộc ngươi có lai lịch ra sao? Vì sao có một tia khí tức của tộc ta?
Nhạc Vũ lúc này cũng đã lờ mờ đoán biết lai lịch người này, biết thứ đối phương nói chính là Hậu Thiên Đâu Suất Thái Dương Chân Hỏa trong cơ thể mình, vốn do tinh huyết của Tam Túc Kim Ô thời thượng cổ biến thành nên còn sót lại một tia khí tức Kim Ô, vì có huyễn pháp của Côn Luân kính nên vừa rồi hắn không ngại giao thủ, lúc này nghe vậy không chút do dự nói:
- Đạo hữu nói đùa, lúc trước Oa Hoàng trùng tạo Nhân tộc thì cũng có huyết mạch . Tam Túc Kim Ô hỗn tạp, có một tia khí tức cũng là không lạ.
Đạo nhân áo xanh lộ rõ vẻ không tin tưởng, nhìn sững Nhạc Vũ hồi lâu rồi nhếch miệng:
- Nguyên lai là An Thiên Huyền Thánh Đại Đế ở trước mặt, Thủy Kiếm tiên trên người bệ hạ danh tiếng lẫy lừng, một thân dung vũ hóa vân quyết xưng hùng đương thời nhưng lại có huyết mạch của nhất tộc Kim Ô, thật sự kỳ lạ, vốn ta cũng chỉ mới thấy qua một người có thần thông thủy hỏa tương dung mà thôi. Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết có thể theo đuổi thần thông vô thượng, chắc chắn rất cao minh.
Cũng không đợi Nhạc Vũ trả lời, hắn cười hỏi:
- Đây là một trong những nơi ở cũ của ta, hôm nay đã linh mạch đều không có, hỏa lực tận tán, cũng không có quá nhiều chỗ thần kỳ, không biết Bệ Hạ đến vậy cần làm chuyện gì?
Nhạc Vũ bất đắc dĩ, tình hình người này khác với Hoàng Tuyền. Hắn nhìn chiếc hồ lô màu đỏ cùng kiểu với Tán Phách Hồ Lô bên hông đối phương vẻ kiêng kị, trầm ngâm một lát mới nhàn nhạt đáp:
- Hỏa lực nơi đây dù đã tán đi nhưng lại lại hợp chiếu với lực nhật nguyệt tinh thần, vì thế muốn mượn nơi đây luyện chế vài thứ khí giới.
- Lực nhật nguyệt tinh thần sao?
Đạo nhân áo xanh ngẩng đầu nhìn lên rồi khẽ gật đầu:
- Nếu như muốn luyện khí thì xác thực nơi đây chính là thánh địa, dù linh mạch đã mất nhưng vẫn là số một thế gian, bất quá nếu như dưới Kim Tiên lại không pháp mượn lực, dù có chân hỏa thượng thừa nhưng lại không thể sử dụng. Bất quá nghĩ đến Bệ Hạ chắc có thủ đoạn khác, ngươi thân có thần thông thủy hỏa, dường như có chút bất phàm, hơn nữa truyền thừa của Tây Phương Đại Đế cũng có uyên nguyên với ta, cho ngươi mượn nơi đây cũng không sao. Chỉ mong Bệ Hạ không được tổn thương nơi tộc ta từng sống là được.
Lời còn chưa dứt, đạo nhân áo xanh đã chắp tay thi lễ với Nhạc Vũ rồi hóa thành độn quang bay đi, lúc xuất hiện đột nhiên, lúc đi cũng cực kỳ đột ngột.
Nhạc Vũ suy ngẫm chốc lát rồi mới bay đến phía trên hồ dung nham, hắn vung tay bố trí một Côn Luân cửu liên tỏa tâm đại trận rồi đem Đằng Huyền từ trong Diễn Thiên Châu ra nói:
- Lúc luyện khí ta e không có ai bên cạnh chú ý, giờ do ngươi tới thay ta khống hỏa
Thần sắc Đằng Huyền vui vẻ, ngồi ngay ngắn bên cạnh Nhạc Vũ, lại nghĩ tới đạo nhân áo xanh bên cạnh không khỏi lo lắng: - Người vừa rồi là ai? Rõ ràng cũng biết Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết,
- Không cần lo lắng, người này đạo hiệu Lục Áp cũng là tinh linh hỏa hành tối thuần túy như ngươi, cân cước không dưới ngươi, dù có biết cũng không ngại.
Nhạc Vũ thuận miệng giải thích, toàn thần quán chú tế lên Côn Luân Kính giữa không trung rồi dần hình thành từng mặt thủy kính, đem tinh hoa nhật nguyệt tinh thần tụ lại chiếu vào một chỗ trước người Nhạc Vũ mười trượng rồi đột nhiên có một ngọn hỏa diễm bạch sắc bay lên.
Đằng Huyền lập tức kinh dị, nhìn những Thủy Kính, nhất thời quên tiếp tục truy vấn Lục Áp rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Nhạc Vũ ngay sau đó khẽ vẫy tay, pháp lực xuyên vào lòng đất cưỡng ép dẫn xuất một đóa linh diễm thanh lam sắc từ dung nham.
Hai đóa hỏa diễm kết làm nhất thể khiến hỏa quang đại thịnh bốc lên cao bảy thước, diễm lực rừng rực khiến những nham tương trong hồ càng sôi trào.
Nhạc Vũ nhìn Đằng Huyền, nàng lập tức hiểu ý hóa thành một hỏa xà hơn một xích, toàn thân như hồng ngọc nhúng mình vào ngọn lửa khiến sau một lát nó lại biến thành sắc trạch hỏa hồng thuần túy nhất, tất cả tạp chất đã bị bài trừ.
Nhạc Vũ lúc này mới đem những tài liệu kia ra, bao gồm mấy ngàn thanh tiên binh, vô số xương cốt linh kim, chất đầy quanh người, nhất nhất ném vào trong hỏa diễm không ngừng chiết xuất dung luyện lấy phần tinh hoa nhất.
Hỏa diễm này vốn do lực nhật nguyệt tinh thần hội tụ mà thành, bao gồm cả Chu Thiên Tinh viêm, Thái Dương Chân Hỏa còn có nguyệt hi linh viêm, lẫn một ngọn Tiên Thiên khôn hỏa từ lòng đất. Bốn thứ linh hỏa hợp thành không kém Đâu Suất linh diễm đỉnh phong, thường chỉ cần một khắc đã có thể dung luyện một tiên binh tứ phẩm, qua nửa canh giờ đã có thể lấy được tinh hoa canh kim của nó.
Sau mỗi lần tụ ra phân lượng chừng đủ một thanh tiên binh, Nhạc Vũ sẽ tạm thời dừng lại, dùng hồn lực ngưng tụ hình kiếm rồi nhỏ vào một giọt tinh huyết, khắc nên một đám phù văn linh trận. Sau khi thành hình thì tất cả đều là tiên binh tam phẩm, đặt ở bên cạnh. Sau chừng ba mươi ngày thì bên cạnh Nhạc Vũ đã cắm đầy kiếm tiên hai màu xanh và trắng, không chỉ là kiếm quang tương tự, ngay cả kiểu dáng cũng giống nhau, trên thân kiếm càng khắc chữ Đại tu di kiếm, số ở chuôi thì khác, vừa đến một trăm hai bảy,
Đằng Huyền lúc bắt đầu còn quán chú tinh thần chú ý thủ đoạn luyện khí của Nhạc Vũ, trong lòng ẩn ước tự hào, thế gian này lại có thể có mấy người như sư tôn luyện chế tiên binh đơn giản như uống trà ăn cơm? Tùy tiện luyện chế đã đạt tới tam phẩm, nếu như hơn trăm khẩu tiên binh này lưu truyền ra ngoài thì nhất định dấy lên một trận phong ba ở Địa Tiên giới, nhưng rồi lại dần khó hiểu, dường như đã nhìn ra những tiên binh này là một bộ binh khí, ngay cả linh trận bên trong cũng là nhất thể. Vấn đề là dù một trăm hai mươi bảy thanh Đại tu di kiếm này hợp lực thì cũng chưa chắc có thể chống đỡ được một thanh tam phẩm hậu thiên linh bảo, luyện chế ra thì có ích gì?
Hơn nữa trước sau thủ pháp luyện chế đều giống nhau như đúc, dù trong lòng hâm mộ nhưng cũng không tránh khỏi buồn chán.
Nhạc Vũ vừa liếc qua thì đã thấu hiểu tâm tư của nàng, khẽ cười nói:
- Bộ đại tu di kiếm này hiện giờ tuy chưa phải Linh Bảo nhưng qua chút thời gian thì được rồi.
Đằng Huyền lộ vẻ hồ nghi, dù Nhạc Vũ có thể tìm được huyền anh linh dịch đủ cho mấy trăm người nhưng tuyệt không thể điểm tỉnh toàn bộ khí linh của kiếm, tam phẩm tiên binh tuyệt không đơn giản như Ngũ Hành hàn phách kiếm trước kia, chỉ là sư tôn đã nói như vậy thì cứ nỗ lực là được.
Nhạc Vũ thấy thế cười cười, cũng không giải thích, tiếp tục luyện chế, qua gần một tháng thì gom đủ 360 thanh xếp quanh người trong vòng ngàn trượng.
Sau khi hoàn thành xong thanh đại tu di kiếm cuối cùng thì sau lưng hắn đột nhiên tạo ra một kết giới thai tàng hư không, Đằng Huyền lúc này mới nhìn ra huyền hư trong đó, thét lên kinh hãi:
- Là ba mươi sáu thiên cương Thai Tàng Hư Không Kiếm Trận
Tuy nhiên nàng vẫn thấy khó hiểu, bộ đại tu di kiếm này tuy nguyên vẹn, lại chế ra vì kiếm trận này nhưng nếu không đủ linh bảo có phân lượng trấn áp thì uy năng sẽ kém đi bộ kia của Nhạc Vũ không chỉ mấy lần, thật sự không nghĩ ra vì sao Nhạc Vũ lại bỏ ra thời gian hai tháng để luyện chế.
Còn đang khó hiểu thì Nhạc Vũ đã lấy ra một ít khí Huyền Hoàng, trên mặt lộ vẻ ngưng trọng. Bộ kiếm khí này vẫn còn lâu mới hình thành, ba trăm sáu mươi thanh tiên binh tam phẩm chỉ là phụ kiếm, luyện chế tiếp theo mới là vật trọng yếu nhất.
Đột nhiên, trong lòng Nhạc Vũ chợt động, nhìn xa về phương bắc, cười lạnh kìm chế tâm thần đem một đầu chân long nguyên vẹn cốt cách ném vào hỏa diễm.