Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 356: Chương 356: Nhĩ bất như tha




Trước điện chợt vang lên một tiếng trầm muộn rồi Hoa Lạc Tuyết bị đánh văng ra xa. Chiếc bao tay của nàng bị xé vụn, theo gió tiêu tán. Chân khí Hỗn Nguyên Ngũ Hành Kia bỗng nhiên chuyển làm bén nhọn vô cùng, điên cuồng rót vào trong cơ thể, không ngừng xé rách phá hủy kinh mạch nội tạng.

Lúc này, cho dù là người có lòng tin nhất đối với Nhạc Vũ cũng nhất thời mất đi năng lực ngôn ngữ. Trong đầu bọn họ nghĩ qua vô số tình huống Nhạc Vũ áp đảo nữ tử này của Vân Mộng Tông, nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới kết quả lưu loát dứt khoát như vậy.

Một kiếm, chỉ là hời hợt một kiếm mà thôi! Đầu tiên phá vỡ vòng xoáy hoa anh đào tràn ngập sát cơ, sau đó làm Hoa Lạc Tuyết trọng thương ngã xuống đất.

Cả quá trình, thậm chí cũng không quá ba nhịp thở.

- Lấy kiếm phá pháp sao? ha hả! Thì ra là như vậy, Nhạc sư đệ quả nhiên đã sớm tính kỹ.

Trầm Như Tân đưa tay nâng cằm, cười dài nhìn vào trong hiện trường:

- Lần này thật đúng là thú vị, Cung trưởng lão muốn sư đệ dốc toàn lực. Nhưng Hoa Lạc Tuyết ngay cả tư cách để khiến sư đệ thật sự xuất thủ cũng chưa có.

Nói vừa dứt lời, hắn ghé mắt nhìn lướt qua trên bậc thang, quả nhiên thấy Cung Trí mặc dù lộ vẻ vui mừng nhưng lại có mấy phần lúng túng, tựa hồ cảm giác ảo não vì câu nói vừa rồi của mình.

Ngay sau đó, dư quang của hắn chợt thấy trong mắt Đoan Mộc Hàn sáng bừng đầy vẻ say mê, gò má đỏ ửng kiều diễm.

Trầm Như Tân đang ngẩn ra, Đoan Mộc Hàn lập tức tỉnh lại, sau khi hừ lạnh một tiếng thì lấy tay bưng kín hai bên mặt.

- Giả thần giả quỷ mà thôi! Ra vẻ gì chứ, đã có bản lãnh này thì mới vừa rồi sao không giải quyết nữ tử kia sớm một chút đi. Báo hại người ta lo lắng.

- Sư thúc nói sai rồi! Sư đệ hắn muốn Vân Mộng Tông thua tâm phục khẩu phục, nếu không với tính cách của Nhạc sư đệ tuyệt đối không thể khách khí với đối thủ như vậy

Trầm Như Tân khẽ lắc đầu, trong lòng càng cảm thấy không giải thích được, tại sao động tác vừa rồi của Đoan Mộc Hàn lại vội vàng hấp tấp như vậy, phảng phất tựa như che dấu cái gì?

Hắn cũng không nghĩ thêm, song khi vừa nhìn quanh, phát hiện đông đảo nữ đệ tử của Quảng Lăng Tông đứng gần đó đều có vẻ mặt và cái nhìn sùng bái say mê cơ hồ độc nhất vô nhị của Đoan Mộc Hàn mới vừa rồi thì giật bắn mình, sau đó dở khóc dở cười, cảm giác quan hệ giữa hai thầy trò này thật khiến cho người khác buồn cười.

Cho tới giờ khắc này, Trầm Như Tân cũng không suy nghĩ sâu xa.

Đoan Mộc Hàn cũng biết mình có chút không ổn, trên mặt lại càng nóng bừng, bất quá ngay sau đó như nhớ ra cái gì đó, trong mắt lộ ra vài phần hồ nghi:

- Lúc tiểu tử này cùng ta luyện kiếm cũng không có bổn sự như vậy. Chẳng lẽ nói bình thường vẫn giữ lại mấy phần thực lực?

Ở giữa quảng trường bằng đá xanh, Nhạc Vũ vẫn hồn nhiên không biết ánh mắt càng ngày càng nguy hiểm phía sau mình, chỉ đứng đó nhìn nữ tử áo trắng đang nửa đứng nửa quỳ trên mặt đất vẻ thương hại.

Nếu là một tháng trước lúc Diễn Thiên Châu còn chưa tiến hóa thì muốn nhanh chóng giải quyết nữ tử này thì nhất định được phải vận dụng Quảng Lăng tuyệt kiếm. Nhưng hiện giờ hệ thống phụ trợ đã chân chính lên cấp, hoàn toàn thích ứng với quy tắc của thế giới này nên năng lực tính toán tăng vọt, Diễn Thiên Châu sau khi nắm giữ nhiều hơn pháp tắc thiên địa thì lúc nữ tử sử dụng kiếm quyết lộ đầy sơ hở trước mặt hắn, chỉ cần giơ tay là có thể phá vỡ.

Hoa Lạc Tuyết tuy bị trọng thương nhưng vẫn gắng gượng. Thanh Hồng Anh kiếm đang bay phía xa lần nữa quay lại chém vào Nhạc Vũ, vô số bông hoa anh đào từ trên thân kiếm từ từ bay ra.

Nhạc Vũ cười lạnh, Phong Loan kiếm quay lại trước người, vẫn dễ dàng đánh tan chút lá anh đào thành hỏa nguyên linh lực thuần khiết rồi chém mạnh vào Hồng Anh kiếm.

Lỗ mũi của Hoa Lạc Tuyết nhất thời lại phun ra mấy dòng máu đỏ lòm nhuộm đỏ áo bào trước ngực, trong mắt lộ vẻ hoảng hốt. Một kích vừa rồi của Nhạc Vũ đã mạnh mẽ xóa đi hồn lực ấn kí nàng lưu lại trong kiếm khiến thần hồn của nàng bị thương.

Đang lúc Hồng Anh kiếm mất đi khống chế rơi xuống, Nhạc Vũ phất tay cắm phập thanh kiếm trước mặt Hoa Lạc Tuyết, sau đó thở dài:

- Nói thật là vừa rồi Vô Nại sư đệ của ta cuối cùng bại trận, nhưng trong mắt ta người thua chính là ngươi. Nếu nói về kiếm thuật, ngươi xách giày cho hắn cũng không xứng!

- Ngươi cảm thấy không phục?

Thấy con ngươi Hoa Lạc Tuyết bỗng nhiên bắn đầy lửa giận vẻ không phục, Nhạc Vũ bình thản phất tay thu hồi Phong Loan kiếm, lạnh nhạt nói:

- Mới vừa rồi lúc ngươi đấu kiếm với Vô Nại sư đệ có chừng hơn mười một sơ hở. Nếu đấu với tu sĩ Linh Hư cũng là thôi nhưng nếu đổi lại tu sĩ Kim Đan thì chỉ cần giơ tay là có thể phá vỡ kiếm quyết của ngươi, đến khi xuất thủ với ta càng thêm tới mười bảy chỗ sơ hở. Còn Vô Nại sư đệ ngự kiếm hoàn mỹ vô khuyết! Hôm nay thua là do chân khí chưa đầy, nếu cho hắn hai năm thì chỉ cần một kiếm đã đánh bại ngươi!

Đoan Mộc Hàn oán thầm, có mấy ai như ngươi mới ở Linh Hư cảnh đã điên cuồng khiêu chiến tu sĩ Kim Đan? Rồi hãy nói cho dù là cường giả Kim Đan thì cũng mấy ai có thể như Nhạc Vũ lấy kiếm phá pháp, ít nhất trong Quảng Lăng Tông cũng chỉ có hai mươi mấy người mà thôi.

Bất quá tuy nàng cảm thấy khó nghe nhưng những đệ tử Quảng Lăng Tông khác đều sáng mắt. Lý Nại Lạc mặc dù không bằng Nhạc Vũ, song ở trong tông môn vẫn có thanh danh hiển hách. Hôm nay bại vào tay Hoa Lạc Tuyết, quả thật làm bọn hắn có chút khó có thể tiếp nhận,

Lúc này nghe được Nhạc Vũ nói vậy, biết Lý Nại Lạc thật ra vẫn chiếm thượng phong trong đấu kiếm thì dĩ nhiên cảm thấy vui mừng, sắc mặt có ánh sáng. Hoa Lạc Tuyết vẫn nhếch miệng cười chế giễu Nhạc Vũ đang bào chữa cho Lý Nại Lạc bại trận. Nhạc Vũ thấy thế cũng lười nói nhảm, lắc đầu:

- Nếu ngươi không tin có thể hỏi trưởng bối của ngươi là biết được.

Hoa Lạc Tuyết nghe vậy bán tín bán nghi, nhìn sang bên bậc thang, chỉ thấy lão nhân tóc đỏ đang lúng túng nhìn tránh đi.

Trong phút chốc, Hoa Lạc Tuyết lập tức hiểu rõ, sắc mặt trở nên trắng bệch, toàn thân lạnh như băng.

Nhạc Vũ lúc này đã phất tay rời đi, vừa đi vừa nói:

- Ta bất kể ngươi vì sao nhất định phải khiêu khích Quảng Lăng Tông ta, bất quá với bản tý của ta thực là không có hứng thú cùng động thủ. Nếu trong trưởng bối các ngươi còn muốn chút thể diện, mới vừa lúc đấu kiếm với Vô Nại sư đệ nên chủ động nhận thua mới phải. Hắc! Hay cho Vân Mộng Tông.

Lão giả tóc đỏ kia nhất thời sắc mặt đỏ bừng, xấu hổ lẫn tức giận nhìn về phía Nhạc Vũ trong mắt nhất thời tràn đầy sát cơ lành lạnh.

Hoa Lạc Tuyết lại càng cảm thấy khí huyết trào lên trên ngực, áp chế không nổi thương thế ngất lịm đi.

Vừa thấy như vậy, trên bậc thang bên trái lập tức liền có mấy đạo bảo quang bay tới đỡ lấy Hoa Lạc Tuyết, một thanh niên diện mạo lạnh lùng nhìn qua Hoa Lạc Tuyết ra vẻ đau lòng rồi đột nhiên xoay người chắp tay với Nhạc Vũ:

- Nhạc sư đệ tạm dừng bước! Hoa Tập Nhân của Vân Mộng Tông muốn lãnh giáo với ngươi!

Nhạc Vũ còn đang chán nản, trong lòng suy nghĩ sao đến giờ mà Tào Vấn sư thúc vẫn chưa độ kiếp thành đan, thật cũng quá vô dụng đi, nghe vậy thì ngẩn ra, nhìn về nam tử kia.

Trên bậc thang, lão giả tóc bạc lộ vẻ bất mãn âm trầm, cuối cùng lại như nghĩ đến chuyện gì nên cười nhẹ.

Thấy chiến ý cuồng nhiệt trên mặt thanh niên kia, trong lòng Nhạc Vũ cảm thấy bất đắc dĩ. Hắn trầm ngâm một lát rồi quay người trở về, lần này hắn thật sự không muốn, cũng không có dư địa thối lui.

Thật ra thì trong lòng hắn tự hỏi nếu như đệ tử ba đại tông Dực châu nếu muốn đấu pháp đấu kiếm với hắn thì dứt khoát cùng lên một lượt, cứ như thế này thì thật sự phiền toái.

Bất quá cũng may Nhạc Vũ vẫn chưa mất đi lý trí. Dù sao hai tông bọn họ cũng là tử địch, trước mặt thì hòa hợp êm thấm nhưng bên trong ngầm chứa sát cơ.

Song cho dù là vậy thì vẫn không thể nói câu đắc tội, vẫn phải tận lực lấy hòa thuận làm đầu, địch nhân hiện giờ của Quảng Lăng Tông đã đủ nhiều.

Khi hắn ngự không bay đến trước người Hoa Tập Nhân thì đột nhiên thấy đối phương thả ra một cái cổng vòm cao ước chừng ba thân người hình thức cổ xưa lơ lửng sau thân. Sau đó hắn lại lấy ra một bộ trận kỳ màu trắng, lạnh lùng nhìn Nhạc Vũ: - Tại hạ không tập trú kiếm thuật, chỉ có chút thành tựu trận đạo, sau này đấu pháp, sư đệ cũng cũng không cần câu thúc thủ đoạn.

Nhạc Vũ khẽ gật đầu, sau đó cầm lấy thanh Phong Loan kiếm, còn điều động thêm Tam diệu như ý lôi châm che chắn quanh người.

Hoa Tập Nhân chính là người khiến hắn có cảm giác bị uy hiếp nhất trong các đệ tử ba đại tông, người này đứng ra cũng khiến Nhạc Vũ có được mấy phần hăng hái.

Lúc này ở sau hắn, lão giả tóc đỏ đang mỉm cười nhìn về bên cạnh:

- Không biết chư vị đạo hữu cho là ai có thể thắng?

Lão chưa dứt lời đã có người lên tiếng:

- Cái này không dễ nói, ta đã nghe nói qua Hoa Tập Nhân của Vân Mộng Tông, người này đứng hàng thứ hai trong đệ tử đời thứ tư. Thực lực trận đạo có thể chống đỡ Kim Đan, cộng thêm có chí bảo Thập Phương Môn của Vân Mộng Tông, cho dù nhìn cả Trung Nguyên cũng ít người địch lại. Bất quá thực lực vị Nhạc Vũ này của Quảng Lăng Tông cũng khiến cho người ta không rõ sâu cạn, cuối cùng sợ là một cuộc ác chiến. Lẽ ra thì phần thắng của Hoa Tập Nhân lớn hơn một chút nhưng không hiểu vì sao ta lại cảm thấy người thắng lại là Nhạc Vũ.

Người này chưa dứt lời thì đã có người kêu lên một tiếng kinh dị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.