Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1411: Chương 1411: Nhị chiến Bàn Cổ!




Pháp lực bên trong cỗ ác niệm phân thân của Hồng Quân vừa sắp tiêu tán, Thiên Ý kiếm bỗng dưng sinh ra một đợt hấp lực cực lớn.

Cỗ hấp lực đem kim đan cùng thế giới sản sinh ra Hỗn Độn Vô Thượng Tinh Thủy Quyết toàn bộ hấp thu vào.

Mà bên trong thanh kiếm bỗng dưng thoáng hiện từng đạo phù văn, dần dần lan tràn khắp cả thân kiếm.

Màu sắc từ đen nhánh dần dần chuyển sang trắng bạc, lại hiện ra vô lượng quang hoa.

Mà ánh mắt của hóa thân Hồng Quân hiện tại vẫn vô cùng mờ mịt như trước.

- Hồng Quân đem trẫm phong ấn gần sáu mươi năm, hôm nay trẫm lấy cỗ hóa thân của ngươi xem như kết thúc nhân quả!

Không chút nương tay, đao mang vỡ bờ, Nghịch Thiên đao trực tiếp đem thần hồn Hồng Quân cắn nuốt.

Nhưng trong lòng Nhạc Vũ lại vô cùng tiếc nuối, bên trong cỗ hóa thân này thực sự chỉ còn một lũ tàn hồn không có ý thức mà thôi, thậm chí không thể truy theo dấu vết mà tìm vào bổn nguyên làm tổn thương hồn ấn của Hồng Quân.

Tiêu diệt xong lũ thần hồn, hóa thân Hồng Quân liền bất động hoàn toàn, Nhạc Vũ tiện tay phất nhẹ, thu hồi khối hóa thân Thánh Nhân kia.

Tiếp theo hơn phân nửa thần niệm của hắn đều xuyên vào bên trong thân kiếm đang lóe sáng ngân sắc quang mang chói lọi.

Bên trong thanh tuyệt thế tiên binh, ngay giữa thân kiếm cùng chuôi kiếm vốn có một lỗ nhỏ rỗng do Nhạc Vũ cố ý tạo ra, phảng phất giống như huyệt vị của thân thể con người, vô số kinh lạc lan tràn khắp nơi.

Nhưng giờ phút này “khí hải đan điền” của thanh Thiên Ý kiếm đã bị vô số ngân sắc tinh tú tràn ngập bên trong.

Kim đan của Hồng Quân cơ hồ vẫn hoàn hảo không chút tổn hao, được đưa vào phiến không gian bên trong khiến thế giới Hỗn Độn Vô Thương Tinh Thủy cũng lộ ra trong đó, tự nhiên phản nguyên chi đạo cũng đã bị đoạt lấy, trở thành đại đạo của thanh kiếm.

- Đây là pháp môn Hỗn Độn Vô Thượng Tinh Thủy Quyết? Phản nguyên chi đạo thật lợi hại a…

Nhạc Vũ không khỏi tán thưởng một tiếng, tinh mang lóe lên trong mắt. Khác hẳn với lúc giao thủ trước kia, lúc này có thể rõ ràng nắm giữ Hỗn Độn Vô Thượng Tinh Thủy Quyết mà Hồng Quân tu luyện, thậm chí cả phản nguyên chi đạo cũng có thể hiểu được chín thành ảo diệu.

Đứng ngạo nghễ bên trong ngũ sắc hư không, Nhạc Vũ nhắm mắt lại, sau khi Diễn Thiên Châu dung nhập thiên ngoại tinh hoa lại bị hắn thúc giục suy diễn tính toán tới cực hạn.

Lúc này hắn cũng không hay biết thời gian trôi qua, cũng không biết cuối cùng đã đi qua thêm bao nhiêu năm.

Ngân sắc quang huy của Thiên Ý kiếm bỗng dưng chuyển biến, đổi thành Hỗn Độn quang mang.

Ngay trong không gian của thân kiếm, kim đan phù trận đoạt được từ ác niệm phân thân của Hồng Quân cũng bắt đầu thay đổi, tràn ngập ngũ sắc quang hoa.

Ngân sắc tinh tú cũng đã chuyển thành màu sắc bình thường.

Hai mắt Nhạc Vũ mở ra, phù luân thoáng xoay chuyển bên trong.

Bên trong đan điền của hắn cũng có biến hóa không nhỏ. Nội ngoại Ngũ Hành phù trận lại có thêm nhiều phù văn không thuộc ngũ hành, nhưng lại cùng phù trận bổn nguyên hòa hợp thần kỳ, liên lạc thành một khối, không chút bài xích lẫn nhau.

Tinh tú trải rộng bên trong đan điền dần dần chuyển sang thật thể, trong lúc mơ hồ còn súc tích thần uy vô cùng tận, giống như đều có thể đem toàn bộ vật chất phản bổn quy nguyên.

Hỗn Độn chi đạo của hắn đã có thể bao quát trăm trượng!

- Pháp môn phản nguyên quả nhiên có thể tấn giai tạo hóa chi đạo! Chỉ tiếc căn cơ của phân thân Hồng Quân dù sao cũng không được đầy đủ, chỉ có thể ngừng ở nửa bước khai thiên. Thật không biết hiện tại Vô Thượng Tinh Thủy của bản thể Hồng Quân đã đạt tới khai thiên cảnh giới hay chưa?

Dốc lòng suy tính, Nhạc Vũ không khỏi cười lạnh, lấy căn cơ của khối tam thi hóa thân này suy tính, quả nhiên tuy là thiên địa chí thánh nhưng đều bảo lưu lại thực lực.

Hỗn Độn Vô Lượng Tinh Thủy vốn đã đạt tới trình tự gần khai thiên, suốt hai mươi vạn năm sao có thể dừng lại ở vô thượng cảnh giới?

Ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên đã bị Nhạc Vũ gạt bỏ, chuyên tâm quan sát ngũ sắc đan trận bên trong Thiên Ý kiếm.

- Môn thần thông này dung hợp Thiên Ý kiếm quyết, An Thiên Sáng Quyết, cùng Vô Thượng Tinh Thủy phản nguyên chi đạo của trẫm. Đã đạt tới khai thiên cảnh giới…

Trong lòng vui sướng, Nhạc Vũ càng thêm mãn nguyện, vung Thiên Ý kiếm trong tay, ngay lập tức có vô số ngũ sắc quang hoa chiếu sáng cả thế giới.

Một thân tín niệm đều rót vào bên trong, dùng An Thiên Sáng Thế cùng pháp môn Ngưng Huyễn Vi Chân đồng dạng hóa thành Tinh Thủy Phản Nguyên lực lượng!

Trong lúc mơ hồ thao tác thiên ý, không chỉ là pháp tắc trong thế giới này, còn có thiên ngoại chi đạo bao trùm bên trong!

Cho tới hôm nay môn kiếm quyết kia cuối cùng mới thoát ly khỏi chiêu kiếm do Cô Kiếm lão nhân sáng chế, chân chính tự thành nhất mạch!

Thanh Thiên Ý kiếm cũng xa xa vượt qua tiên thiên chí thánh bảo vật. Lấy vật thiên ngoại cất chứa phản nguyên chi đạo! Mặc dù là Hồng Mông Khí cũng tuyệt không khả năng có được tạo hóa như thế.

Cho dù vẫn không thể với tới, nhưng cũng đã đến gần Hồng Mông chí bảo.

Chỉ tiếc Hồng Mông Hải chính là bổn nguyên ngoại tượng của thế giới hồng hoang, không thể tổn hại.

Tuy hắn mới sáng tạo ra pháp môn mới hình thành tuyệt thế kiếm.

Nhưng lại chưa có chỗ để thi triển thần thông, thử xem sâu cạn một lần, chỉ đành tiếc nuối tán đi toàn bộ Tinh Thủy quang mang.

Theo sau Nhạc Vũ có chút do dự, sau một lát mới dần dần hiện lên ý cười.

- Kiếm quyết thần thông này có thể tu tập sẽ tiến lên cấp bậc Thánh Nhân. Cũng tương hợp với tiên thiên Hỗn Độn Tạo Hóa Chân Quyết của ta, làm pháp môn ngoại dụng, có thể đặt tên là Thiên Mệnh Tinh Thủy kiếm!

Đem các loại linh bảo thúc giục tế ra bên ngoài, ngay sau đó ánh mắt Nhạc Vũ thật thâm thúy nhìn vào tận sâu trong Hồng Mông Hải, quan chiếu tới.

Luận đến việc tìm người thử kiếm, bên kia vẫn còn một vị!

Không chút do dự, Nhạc Vũ cất bước đi tới, chỉ sau một lát đã tiến vào không gian tràn đầy Tạo Hóa Khí.

Vừa rồi tuy cùng phân thân Hồng Quân đánh một trận chiến, nhưng vẫn chưa làm kinh động tàn hồn của Bàn Cổ, gương mặt không chút biểu tình bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ, thẳng đến khi Nhạc Vũ đi đến ánh mắt mới đờ đẫn nhìn qua bên này.

Thần niệm vẫn bàng bạc khôn cùng, khí tức lại như uyên như biển, sâu không thể lường. Đứng thẳng trên khe hở thời không, thân hình vĩ ngạn tựa như ngọn núi hùng vĩ.

Nhưng giờ phút này ở trong mắt Nhạc Vũ cũng không còn có vẻ chỉ cần dùng một ý niệm liền có thể đem thân thể thần niệm của hắn đè sập tan vỡ!

Bình tĩnh nhìn tàn thể của Bàn Cổ một lát, Nhạc Vũ liền cúi người hành lễ, trong miệng chậm rãi nói:

- Thần hồn của Nhạc Vũ mặc dù nằm ngoài thế giới này, nhưng thân thể, thành tựu, lại từ Bàn Cổ thánh nhân mà đến. Vốn nên cảm kích ân huệ của Thánh Nhân, tôn ngài là sư tôn. Nhưng thế giới này bị tổn hại đã lâu, Nhạc Vũ bất tài thẹn làm Thiên Đế, muốn củng cố xây dựng lại thế giới này, đảm nhiệm trọng trách giá hộ sinh linh. Hôm nay muốn mượn thần thông của Thánh Nhân dùng một chút, tu bổ lại toàn bộ thế giới hồng hoang này, xin Thánh Nhân chớ trách!

Vừa nói xong Hỗn Độn Chung đã ầm ầm hạ xuống, đem thân ảnh hai người cùng nhốt vào bên trong.

Ánh mắt Bàn Cổ lập tức lộ ra bản năng chiến ý, Hồng Mông Tử Khí còn chưa thành hình bỗng nhiên triển khai, cơ hồ không chút dấu hiệu một búa xuyên không bổ tới.

Chỉ trong thoáng chốc Khai Thiên Phủ với lực lượng kinh thế cùng thần thông thế giới đều tan thành một thể, ầm ầm đánh tới!

Va chạm cùng Hỗn Độn Ngũ Hành Tạo Hóa thế giới của Nhạc Vũ, nhấc lên linh lực loạn lưu xa xa vượt hẳn lúc Nhạc Vũ đấu chiến cùng Hồng Quân gấp mười lần! Lực lượng khổng lồ, không chỉ có thể khai thiên tích địa, còn có thể làm tan biến hết thảy!

Trong mắt Nhạc Vũ không hề có nửa phần sợ hãi, ánh mắt lại vô cùng chờ mong nhìn tử sắc đại phủ chém thẳng tới.

Ngay sau đó Thiên Ý kiếm trong tay nhấp nháy ngũ sắc tinh quang chói mắt, bắt đầu chiếu sáng cả thế giới Hỗn Độn Chung, trong miệng Nhạc Vũ cũng phun ra hai chữ tựa như lôi âm, chấn động hư không.

- Thiên Mệnh!

Theo thanh âm vang lên, “kinh lạc” trong Thiên Ý kiếm cũng không cần kiếm quyết gì đặc biệt, đã liên thông cùng hồng hoang bổn nguyên thậm chí kể cả bên ngoài hồng hoang!

Pháp tắc thế giới cơ hồ lập tức bắt đầu gấp khúc, mà cự phủ của Bàn Cổ chỉ trong chốc lát đã bị vô số pháp tắc hạn chế trói buộc lại.

Chỉ trong chớp mắt thanh thế đã suy yếu tới ba thành!

Vô số lực lượng một đại đạo pháp tắc do một kiếm kia thao tác mạnh mẽ cướp đoạt, mạnh mẽ xóa tan!

Theo sát phía sau lại là một tiếng quát nhẹ vang vọng thế giới.

- Tinh Thủy!

Ngũ sắc quang mang lại chói mắt, kiếm quang bắn lên tán loạn không hề có nửa phần uy thế, mà Thiên Mệnh Tinh Thủy kiếm khí vừa chém ra đã ầm ầm va chạm vào tử sắc cự phủ.

Chỉ chớp mắt cả thế giới như tử tịch, nhưng tích tắc sau lại có một tia cương kình khí mang từ chỗ va chạm của hai thanh binh khí tràn lan ra ngoài, sắc bén cực điểm, lại đột nhiên bùng nổ ngập trời.

Ngay cả Hỗn Độn Chung cũng mạnh mẽ lay động, phảng phất như không thể chống đỡ.

Mà ngũ sắc kiếm hoa nhìn qua như thật tán loạn suy yếu vô lực lại cùng giao kích với cự phủ, không hề lộ ra nửa điểm bại thế, ngũ hành nghịch chuyển, tinh thủy phản nguyên cơ hồ đem toàn bộ mọi thứ đều phản nguyên về căn bản, hóa thành vô hình!

Ngay sau đó thân hình Nhạc Vũ bỗng nhiên chợt thối lui, trong miệng tràn đầy máu, nhưng lại lớn tiếng cười vang cực kỳ vui vẻ.

Mặc dù hắn vẫn còn thua nửa chiêu, nhưng giờ khắc này sau khi luyện chế lại Thiên Ý kiếm tiếp tục đoạt lấy thần thông của Hồng Quân, cuối cùng hắn đã có tư cách cùng vị Khai Thiên Thánh Nhân này đấu một trận chiến.

Pháp môn tiên thiên Hỗn Độn Tạo Hóa Chân Quyết cùng Hỗn Độn chi đạo của hắn cuối cùng có thể xem như tương đương cùng thần thông của Bàn Cổ!

Tuy là thối lui nhưng hắn cũng vui sướng!

Tất cả lực lượng toàn bộ đều đưa vào bên trong Đại Thai Tàng Hư Không kiếm trận phía sau, tán vào bên trong hư không bàng bạc, thân hình hắn lại không chịu chút tổn hao gì!

Thiên Ý kiếm trong tay lại tiếp tục ngưng tụ ngũ sắc kiếm hoa tán loạn, nhưng có thể khống chế trong kiếm, lạnh lùng nhìn thẳng trước người.

Ngay khi năng lượng cuồng phong bạo tán, bắt đầu ảnh hưởng tới Hồng Mông Hải, Bàn Cổ lại tiếp tục ra tay, pháp lực bàng bạc chỉ trong chớp mắt liền đem linh lực bạo loạn toàn bộ trấn áp.

Ở trong mắt Nhạc Vũ lại thoáng hiện tinh mang, Thiên Mệnh Tinh Thủy kiếm khí liền chém ra, đem hết toàn lực quét ngang một kiếm, cùng Bàn Cổ cự phủ lại va chạm thêm một lần trên hư không.

Chỉ nghe một tiếng nổ vang ầm ĩ, phân thân của Bàn Cổ lại bị kiếm hoa tuyệt thế trực tiếp chém lui ra ngàn vạn trượng!

Ngay cả cự phủ được bốn đạo Hồng Mông Tử Khí ngưng tụ thành cũng ẩn hiện ra vẻ tan rã.

Ngay sau đó lại thêm một đạo ngũ sắc đao mang bức xé vô số thời không, chợt xuyên qua bên trong thế giới Hỗn Độn Chung, khi dừng lại cũng đã chém vào bên trong ấn đường của Bàn Cổ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.