Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 146: Chương 146: Nộ phát như cuồng




Một kiếm này của Nhạc Vũ không có khí thế như hai ngày trước tại cốc khẩu phát ra ngay sau khi sơ tấn tiên thiên. Kiếm quang chỉ dài hơn ba thước, nhưng lại cô đọng như thực chất, phảng phất như Kim Ô kiếm lại trống rỗng mọc dài ra thêm vài thước. Dưới chân hắn ngưng tụ linh lực đoàn, đầu tiên chợt đọng lại tới mức tận cùng, sau đó lại bạo phát ra hóa thành lực đẩy. Trong tích tắc thân thể Nhạc Vũ đã nhanh hơn tới cực điểm.

Đây vốn là kỹ xảo hắn rèn luyện được khi luyện tập nội tức cùng thao túng thiên địa linh khí, giờ phút này hắn sử dụng khiến cho Cuồng Phong Quỷ Bộ cùng Quỷ Ảnh Cuồng Phong Nhận của hắn càng trở nên bá đạo cùng bạo lực tới mức mãnh liệt. Trong nháy mắt hắn còn đang bước chậm trên đỉnh giáp xác, nhưng chỉ tích tắc sau hắn đã đến trước người Tiên Vu Bình, kiếm quang phong duệ kia cũng bắn thẳng tới vùng ngực vị tiên thiên cường giả kia.

Tiên Vu Bình thời khắc đều cảnh giác hành động của Nhạc Vũ, nhưng lúc này vẫn lộ ra vài phần kinh nghi hoảng sợ cùng khó thể tin tưởng, cũng không phải vì một kiếm đột ngột đánh tới, mà là tia tử mang ẩn hàm bên trong thân kiếm còn có thể cảm nhận được lực đánh sâu vào trong tâm hồn.

Phản ứng trước tiên, Tiên Vu Bình liền vượt qua thân kiếm. Khi song kiếm giao kích, thân hình của hắn đã bay dựng lên cao, đồng thời gương mặt hắn không còn chút huyết sắc.

- Không ngờ lại là Chân Hồn Hợp Nhất Chi Thuật!

Trong miệng thật khó khăn phun ra một danh từ, đao ảnh tay trái của Nhạc Vũ đã bao phủ cả tầm nhìn của hắn. Ngay trung ương hai người giao kích, cũng cuộn lên một trận gió thật mãnh liệt, mấy tên võ sư trung cấp của Hồng gia đều bị cơn gió này áp bách bắn ra khỏi xác giáp.

Lẽ ra người đầu tiên chống đỡ không nổi hẳn chính là Nhạc Băng Thiến mới đúng. Mà giờ phút này sức gió cuồng phong kia mơ hồ lướt qua bên cạnh nàng cùng Nhiễm Lực, tuy có chút cố hết sức, nhưng còn chưa tới mức chật vật như những người của Hồng gia.

Nhạc Băng Thiến nhất thời không chú ý tới những điều này, lúc Nhạc Vũ động thủ nàng chỉ nhìn về phương hướng hai tỷ muội Lý Phỉ Nhứ cùng Trương Kim Phượng. Phản ứng của Hồng Hạo hơi chậm hơn Tiên Vu Bình, ngay khi tầm mắt Nhạc Băng Thiến quét qua, hắn đã chuẩn bị huy kiếm chém đầu Lý Phỉ Nhứ. Nhưng cũng không biết vì sao, giờ khắc này cả người Hồng Hạo lại tự nhiên xụi lơ như đống bùn nhão, trong miệng mũi tai mắt đều rỉ ra một tia máu tươi. Tuy chỉ trong nháy mắt, tròng mắt của hắn lại khôi phục thần thái, bàn tay cầm kiếm cũng liền huy lên, nhưng vào lúc này hắn lại bị những dây leo màu đỏ như sóng biển cuồn cuộn nhân cơ hội bám đến trên người hắn. Mà hai tỷ muội kia cũng bị những sợi dây leo kéo ra ngoài khoảng cách an toàn.

Nhạc Băng Thiến khẽ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm huynh trưởng của mình rốt cục không đến nỗi không quan tâm tới tính mạng của hai vị biểu muội này. Nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy kỳ quái, không chỉ Hồng Hạo bị như vậy, mà Đồ Nhược Hiên cũng có bộ dáng bất an như thế. Những võ sư bị cuốn khỏi giáp xác cùng với hai người Lý Phỉ Nhứ cùng Trương Kim Phượng càng không sao chịu nổi, cơ hồ trước khi Nhạc Vũ cùng Tiên Vu Bình giao phong lần đầu, đã hoàn toàn bất tỉnh, phảng phất như đã bị một sự vật vô hình công kích trúng tâm thần.

Trong mắt tràn đầy nghi ngờ, Nhạc Băng Thiến lại chuyển tầm mắt qua chỗ Nhạc Vũ, sau đó vẻ mặt lại chuyển thành lo lắng. Cho dù nàng biết rõ huynh trưởng luôn bày ra vẻ cường thế áp đảo, nhưng Tiên Vu Bình kia dù sao cũng là tiên thiên! Mười mấy năm qua uy danh hiển hách, há có thể không làm người ta kinh tâm.

- Yên tâm! Thiếu gia vẫn còn dư lực chưa dùng, không thấy hắn còn có thể phân tâm chiếu cố cho chúng ta sao?

Nhiễm Lực vỗ vai Nhạc Băng Thiến, vẻ mặt cười hì hì an ủi. Tâm tình trong lòng hắn vô cùng khó tin tưởng, hiện tại đã sớm đạt lên tới đỉnh cao. Ai có thể nghĩ đến, hơn một năm trước thiếu gia còn đang giãy dụa cầu sống dưới sự áp bách của cha con Tấn thị, mà một năm sau cũng đã mạnh mẽ tới mức có thể áp bức cường giả tiên thiên của Thừa Vân Môn tới mức không thở nổi? Hắn thầm nghĩ thiếu gia nhà mình, chỉ có thể dùng từ yêu nghiệt để mà hình dung còn chưa đủ. Nhưng ngoài tâm tình mừng rỡ, hắn lại có chút ít mặc cảm, tầng cấp chiến đấu như vậy hắn hoàn toàn không cách nào xen tay đi vào.

Nhạc Băng Thiến nghe vậy tâm tình mới an tâm hơn một chút, lúc này mới chú ý tới chỉ có khu vực của hai người đang chiến đấu mới bị trận gió cuốn quanh. Mà công kích tâm thần ngay cả Hồng Hạo cùng Đồ Nhược Hiên đều không thể thừa nhận lại không hề có chút ảnh hưởng đối với hai người bọn họ. Nhìn lại tình hình chiến đấu cùng Nhạc Vũ cùng Tiên Vu Bình, mỗi lần giao kích đều có uy thế rung chuyển trời đất, thân ảnh của hai người nàng đã không còn cách nào phân biệt, nhưng loáng thoáng có thể thấy được Tiên Vu Bình không ngừng lui về phía sau, Nhạc Vũ vẫn không hề rơi xuống hạ phong. Nghĩ tới sau lưng mình chính là cơ quan khôi lỗi còn chưa gia nhập chiến trường, trái tim Nhạc Băng Thiến hoàn toàn yên ổn xuống tới.

Bỗng dưng ở gần cạnh hai người, đột ngột vang lên một tiếng gào thét. Khi Nhạc Băng Thiến cùng Nhiễm Lực đưa mắt nhìn qua, chính là Đồ Nhược Hiên đang điên cuồng đưa tay ôm đầu, đôi mắt trợn tròn như muốn nứt ra nhìn hai người, thoáng lộ vẻ chần chờ rồi chợt giẫm chân, không còn chú ý tới yêu thú cấp năm đang giãy dụa trong bụi dây leo, hướng nơi xa phóng đi. Nhưng hắn vừa đi được nửa đường, từ bên trong khôi lỗi liền bắn ra một đạo kiếm khí dài hơn mười trượng, đem thân thể hắn chém làm hai nửa từ đầu đến tận chân.

Ngay trong tích tắc máu tươi bay xuống đầy trời, Nhạc Vũ cảm giác gông xiềng vô hình giữa mình cùng thế giới này đã hoàn toàn bị đánh nát. Sát ý bị đè nén bỗng dưng dâng ra, mà kiếp sống đẫm máu của lính đánh thuê ngày trước khắc sâu trong linh hồn hắn cũng cơ hồ nhanh chóng bao phủ toàn bộ lý trí của hắn.

Phảng phất như cảm nhận được sát ý của hắn, Hồn Khống trận gián tiếp điều khiển dây leo, không hề báo trước đột ngột quấn lấy cha con Tấn Húc cùng Nhạc Phong, sau đó lôi kéo. Ngay lập tức xé xác hai người này như bị ngũ mã phân thây!

Nhưng cho dù là như thế, cỗ sát ý bạo ngược vẫn còn chưa hoàn toàn được phát tiết, dây leo kia lại tiếp tục mạnh mẽ quấn kín phần thân thể bị cụt của hai cha con Tấn Húc, vừa siết chặt vừa quật mạnh. Máu thịt văng tứ tán, còn văng lên trên mặt Nhạc Băng Thiến. Khiến cho nàng cảm giác kinh hoàng, nỗi sợ hãi như đánh sâu vào tâm linh. Cho dù Nhạc Băng Thiến oán hận cha con Tấn Húc đến tận xương tủy, nhưng tình hình tàn khốc như thế thật sự vượt xa năng lực thừa nhận của nàng.

Mà một màn này chỉ là khúc nhạc dạo bắt đầu của trận giết chóc mà thôi. Những sợi dây leo rậm rạp bao quanh thương đội bắt đầu điên cuồng sinh trưởng, những sợi dây leo đỏ như máu, điên cuồng tìm kiếm từng thân xác còn đang sống sờ sờ đó quấn chặt, rồi lại xoắn thành một đoàn thịt vụn!

Ở sau cơ quan khôi lỗi cùng Nhạc Băng Thiến, Thập Sắc Tích vừa bò được tới gần cự thú, lại bị càng nhiều dây leo cuốn chặt. Giống như Địa Long Dẫn khi trước, lại bị mạnh mẽ vung lên giữa không trung, tuy nhất thời còn chưa chết, nhưng trong đôi mắt đã lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Hồng Hạo càng thêm sợ hãi, ra sức tránh né những sợi dây leo đột kích. Trong tay hắn có dị binh thập nhất cấp, nhất thời còn chưa nguy hiểm, nhưng không gian có thể né tránh lại càng ngày càng thu hẹp lại.

Nhưng người đầu tiên cảm nhận được sự bất đồng của Nhạc Vũ trong giờ phút này chính là Tiên Vu Bình. Đồ Nhược Hiên vừa chết giống như mở ra một cánh cửa, tuyên cáo sự điên cuồng của Nhạc Vũ bộc phát, lực đạo trên đao kiếm lại tăng thêm mấy thành. Nhạc Vũ đã bất chấp tất cả, bắt đầu sử dụng phương pháp mượn lực của phong linh lực chung quanh tạo thành Quỷ Ảnh Cuồng Phong Nhận, không hề để ý tới gánh nặng bên trong kinh mạch, cũng không để ý tới năng lực thừa nhận của Kim Ô kiếm cùng Toái Ngọc đao, liên tục công tới!

Ngoài ra hồn lực công kích súc tích bên trong đao kiếm, cũng dần dần có biến hóa, Tiên Vu Bình cảm nhận được rõ ràng thông qua mỗi lần binh khí tương giao, cảm nhận được sát ý sắc bén của Nhạc Vũ, còn có ý niệm hung tàn bạo ngược. Nếu như chỉ vẻn vẹn là như thế, hắn còn chưa cần để ý tới, nhưng một ít hồn lực công kích đánh sâu vào thần thức của hắn lại càng lúc càng thêm cô đọng, càng thêm có tính công kích! Càng làm người vô cùng sợ hãi chính là, dòng suy nghĩ của hắn đã không ngừng đồng hóa, muốn đem Nhạc Vũ xé thành mảnh nhỏ, muốn đem trọn cả Nhạc gia chém sạch giết tuyệt, đủ loại ý niệm hung lệ nảy sinh trong đầu hắn, khi lên đến cực hạn liền đánh sâu vào trong lý trí của hắn.

Tận sâu trong đáy lòng hắn, lại có cảm giác hắn không thể chiến thắng nổi thiếu niên ngay trước mắt này, ý nghĩ này liên tục dâng lên trong lòng hắn, thậm chí hắn không chút tự giác lại nhìn thấy thân ảnh của thiếu niên này chính là ma thần tái sinh.

Tiên Vu Bình lập tức hạ quyết tâm, không còn dư lực đi chú ý đề phòng cơ quan khôi lỗi, ngay khi cảm giác được mình không còn cách nào chống đỡ được thế công của Nhạc Vũ, liền thay đổi chiến thuật của mình.

- Thủy Vụ!

- Băng!

Bí pháp thứ nhất vừa hoàn thành, phương viên mấy ngàn trượng trong sơn cốc cũng bị sương mù dày đặc bao phủ, đặc biệt vì dựa vào bên sông lớn, khiến cho sương mù càng dày. Vượt xa mỗi lần thi triển của Tiên Vu Bình. Bí pháp thứ hai lại giống như biến không gian đọng sương mù dày đặc, tạo thành những màn băng thật nhỏ. Nhưng nếu chỉ có như thế, nhiều nhất chỉ có thể tạo thành chướng ngại tầm mắt mà thôi, vẫn không thể giấu diếm được linh giác của Nhạc Vũ thông qua Hồn Khống trận quan sát. Tiên Vu Bình lại lập tức khởi động bí pháp thứ ba của hắn, Vụ Ảnh Huyễn Thân.

Thông qua băng cùng màn nước, ánh xạ thần thức!

Trong khoảnh khắc, trong mắt Nhạc Vũ chỉ còn lại vụ ảnh nồng hậu màu trắng. Cho dù mượn lực của Hồn Thạch trong Hồn Khống trận, dùng tinh thần lực quan sát thế giới này, cũng chỉ cảm giác được bên trong khe cốc phảng phất đều là thân ảnh của Tiên Vu Bình.

Một đạo kiếm quang không chút báo trước từ bên người đâm tới, Nhạc Vũ cơ hồ chỉ tránh thoát được trong gang tấc, nhưng trên cánh tay phải của hắn lại lưu lại một vết thương thật sâu. Giờ phút này hắn chỉ có thể lấy tiếng gió để cảm giác kẻ địch, nhưng sức gió quanh thân lúc này vẫn không hề tản bớt.

Động tác của Tiên Vu Bình cũng trở nên không còn chút tiếng động.

Mà nhìn một màn trắng xóa trước mắt, Nhạc Vũ phảng phất như không cảm giác được nỗi đau đớn trên cánh tay phải, ngược lại còn cười lạnh, sau đó trong vòng mười dặm chung quanh đều trải qua tiếng gió gào thét điên cuồng không dứt!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.