Chiến Tuyết đầu tiên khó hiểu, một hồi lâu mới lĩnh hội ý tứ của Nhạc Vũ, trong mắt lộ vẻ mừng rỡ.
Nhạc Vũ cười không đáp, lại lấy ra một khối Hồn Ngọc tốt nhất, đem tất cả những kết quả suy diễn và lý giải của bản thân về Thập ngự Phục Ma Kiếm trận trận đồ, tất cả đều dùng thần thức rót vào trong đó.
Lượng kiến thức tổng cộng cực lớn khiến hắn phải mất đến ba canh giờ mới hoàn thành. Sau đó hắn thuận tay ném cho Chiến Tuyết, trong mắt lộ ra mấy phần chờ mong: - Có cách nào trong vòng 3 ngày hiểu rõ mười trận đồ này?.
Chiến Tuyết suy nghĩ một chút rồi gật đầu: - Nếu như tạm dừng suy tính linh trận bên kia, Tuyết Nhi có thể miễn cưỡng làm được. Bất quá nếu trận đồ này nếu để cho Tuyết Nhi dùng thì thiếu gia làm sao?
Nhạc Vũ cảm thấy ấm áp, vỗ nhẹ lên đầu Chiến Tuyết rồi nhìn lên đỉnh Phù Sơn tông .
Nói đến năng lực suy tính, bản thân Chiến Tuyết là Vu Thần, thần hồn lại liên hệ với Đại Diễn linh trận, chỉ cần nàng học thêm một chút tri thức trận đạo của hắn thì sẽ vượt xa hắn.
Kỳ thật nếu không phải là trong tay hắn không còn khí cụ bày trận nào khác thì ngay cả Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm cũng muốn giao cho Chiến Tuyết. Bộ Thập ngự Phục Ma Kiếm trận trận đồ nếu như vào tay Chiến Tuyết thì phát ra uy lực vượt qua trong tay hắn ít nhất ba lần, có thể bù vào chỗ hiện giờ nàng chưa đủ pháp bảo.
Về phần bản thân hắn thì có Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn trong tay, còn thêm cả Phong Nha kiếm cùng âm Nha đao hộ thân, đã đầy đủ tự bảo vệ mình. Ngoài ra còn có Tam Diệu Như ý Lôi Châm cơ hồ có thể tương đương với pháp bảo nhị phẩm.
Hiện giờ hắn lại được tăng cường thêm Long Tước phiến, vào tay hắn có uy lực không thua kém huyền binh pháp bảo nào trên thế giới này.
Có thêm thập ngự Phục Ma Kiếm trận đồ, mặc dù cũng có chút có ích nhưng kém xa vào tay Chiến Tuyết.
Nghĩ đến đây, hai mắt Nhạc Vũ đã dần thấy rõ toàn bộ Phù Sơn, trên mặt lộ ra một tia cảm khái.
Nhớ năm xưa khi vừa đến đây, bản thân hắn tuy là không thích nhưng cũng có chút chờ mong với kiếp sống tu chân. Thật sự không ngờ tới về sau này lại phát sinh quá nhiều chuyện để đến nỗi bản thân bây giờ lại là đại địch của Phù Sơn tông.
Sau đó một lát, trong mắt Nhạc Vũ lộ ra sát cơ mãnh liệt. Ký ức của hắn đối với việc mấy ngàn người của Phù Sơn tông đứng nhìn Nhạc Uyên Hồng lâm tử vẫn còn nguyên trong hắn!
Mặc dù bản thân bọn họ không có quan hệ với Nhạc Uyên Hồng nhưng trong mắt hắn cũng đều liệt vào đối tượng có thể trảm sát!
Còn có Huống Vân Hoa cùng Liêm Lập vào ngày đó đã chạy thoát. Nếu không đem hai người này đánh rớt xuống địa ngục để chôn cùng với Nhạc Uyên Hồng thì hắn khó có thể cam tâm.
Lần này bao vây Phù Sơn tông tuy có đủ nhân thủ để sử dụng, bất quá như hắn đoán không sai, Nông Dịch Sơn tất nhiên sẽ là lựa chọn đầu tiên là bày trận, sau đó mới tấn công. Một phương diện cố nhiên là gia tăng phần thắng, giảm xuống thương vong. Một phương diện là chờ cho tất cả các đại tông môn trong dãy núi Phượng Hà đều đến, bức bách chư tông đứng vào đội ngũ tấn công.
Chờ cho hoàn thành việc này cũng là bốn ngày sau, vừa khéo Chiến Tuyết có thể ngự sự Thập ngự Phục Ma Kiếm trận trận đồ!
Đúng lúc này, trong lòng hắn chợt có cảm giác, ngưng mày nhìn về phía xa thì thấy một vị đạo nhân ăn mặc kiểu tán tu đang dẫn mấy vị tu sĩ có tướng mạo khác nhau nhanh chóng tiến về phía Nông Dịch Sơn.
Nhìn cả đám cũng không có gì đặc biệt nhưng Nhạc Vũ rất nhanh đã nhận ra người đi đầu. Người này chính là Trần Đông, mấy năm trước đã vì Nhạc Uyên Hồng mà ngầm trợ giúp hắn.
- Hắn tới làm cái gì?
Nhạc Vũ thầm hiếu kỳ, trong lòng mơ hồ lo lắng. Hắn nhớ vào ngày đó ở Hạ Cơ sơn khi bắt được người này đã từng truyền âm cho Thích Phụng Tiết để cầu tình.
Cũng vào ngày đó, hắn đã để cho người này chạy trốn, sao lúc này lại tìm tới tận cửa?
Lúc này hắn thấy Trần Đông đã tới quỳ lạy nói gì đó trước mặt Nông Dịch Sơn. Nhạc Vũ cũng lắc mình đi tới bên cạnh, vừa vặn trông thấy những tu sĩ Nguyên Anh và Kim Đan lui ra.
Hai mắt Nhạc Vũ lóe lên, ánh mắt sắc bén như đao găm vào Trần Đông, cơ hồ theo bản năng biết chuyện người này nói sẽ liên quan đến hắn.
Sớm biết như thế, lúc ấy nên để cho Trần Đông lưu lại Hạ Cơ sơn thêm một thời gian.
- Trần đạo hữu, ý của ngươi là quý tông nguyện ý quy phục tông ta?
Nông Dịch Sơn đứng chắp tay nghe thấy Trần Đông nói như vậy thì kinh ngạc, sau lại cười nhạt:
- Theo ta được biết, Ninh Càn Khôn, Ninh Chưởng giáo của quý tông chắc không đơn giản chịu thua, nguyện ý khuất phục người khác. Với hùng tài đại lược của hắn sao có thể tâm phục.
- Chưởng giáo chân nhân hiểu lầm!
Trần Đông đang dập đầu xuống đất, tựa hồ cảm giác được ánh mắt lạnh băng của Nhạc Vũ, trên mặt toát mồ hôi lạnh:
- Ninh Càn Khôn chính là tội nhân của tông ta, lần này mạo phạm thiên uy Quảng Lăng tông là do hắn khư khư cố chấp. Đa số đệ tử trong môn sớm đã sinh lòng bất mãn. Chuyện tình của Uyên Hồng sư điệt càng khiến nhân tâm ly tán. Chỉ là hiện giờ hắn chấp chưởng quyền hành, tay cầm Huyền dương Thái Cực đồ. Chúng ta bất đắc dĩ chỉ có thể mượn lực Quảng Lăng tông để trừ bỏ. Trưởng lão Nguyên Anh trong tôngnhất định kiệt lực tương trợ! mấy ngàn đệ tử Phù Sơn cũng nguyện ý.
- Khẩu tài người này không tệ! Nếu là chuyện của một mình ta nói không chừng đã quyết. Phù Sơn tông có thể quật khởi tại Bắc Hoang, quả thật là có nhân tài.
Nông Dịch Sơn đầu tiên lộ vẻ tán thưởng, sau đó liếc về Nhạc Vũ, ánh mắt trở nên lạnh như băng:
- Việc này thứ cho ta khó đáp ứng, lần này nếu không tận tru Phù Sơn thì làm sao biểu hiện uy phong tông ta?
Nhạc Vũ kinh ngạc, hơi cảm kích nhìn sang Nông Dịch Sơn. Hắn biết với tính cách của Nông Dịch Sơn chắc chắn sẽ đáp ứng. Cho dù có lo lắng hắn bất mãn thì chỉ cần giải thích một câu là có thể hóa giải. Hắn cũng không có khả năng vì mình mà khiến cho nhiều đồng môn chết vô vị. Sau này có thể khống chế được Phù Sơn tông hay không thì chỉ cần Nông Dịch Sơn sử chút thủ đoạn vẫn có thể miễn trừ hậu hoạn.
Hắn không bao giờ nghĩ tới, Nông Dịch Sơn sẽ quả quyết cự tuyệt, nguyên do trong này chắc chắn là vì mình.
Sắc mặt Trần Đông trắng bệch, thần sắc mấy người sau lưng càng ảm đạm, trong mắt lộ vẻ tuyệt vọng. Trần Đông bỗng nhiên sáng mắt, quay người hướng Nhạc Vũ bái phục nói:
- Nhạc đạo hữu, xưa nay đến giờ ta vẫn giao hảo với Uyên Hồng! Sau khi bị người đánh rớt khỏi cảnh giới Kim Đan, tình cảnh tuy gian nan nhưng vẫn có tình cảm sâu sắc với Phù Sơn tông. Lần này Uyên Hồng sở dĩ tự tuyệt sinh cơ, cố nhiên là để tránh cho ngươi khó xử, cũng biết là nếu tông ta dính máu của hắn thì toàn tông sẽ gặp bất hạnh. Mong đạo hữu nể mặt Uyên Hồng mà bỏ qua cho mấy ngàn tính mạng trong tông.
Nhạc Vũ mặt không biểu tình, lạnh lùng nhìn Phù Sơn phía trước, con ngươi màu đen càng lộ ra thâm thúy. Huyết thệ ngày đó là hắn muốn bảo vệ tính mạng cho Nhạc Uyên Hồng, nào ngờ đã đẩy lão sớm tự tuyệt.
Cũng chính là như thế, Nhạc Vũ càng thêm thống hận với Phù Sơn tông.
- Đạo hữu, những năm này Uyên Hồng tuy bế quan nhưng cũng luôn nghe ngóng chuyện của đạo hữu, vẫn luôn tự hào về ngươi. Kính xin thành toàn ý muốn bảo hộ tông môn của Uyên Hồng!
Nói đến đây, Trần Đông lần nữa cúi đầu :
- Uyên Hồng còn có mấy đệ tử, đều là người thân tín nhất của hắn. Lần này đều bị Ninh Càn Khôn cầm tù trong hình điện. Mấy ngày trước chúng ta đã liều chết bảo vệ được tính mạng của bọn họ, sau đó đem đến trước mặt đạo hữu.
Hai tay Nhạc Vũ nắm chặt lại, trong mắt lập lòe bất định như đang cân nhắc.
Sau đó ánh mắt hắn dần trở nên lạnh như băng, Nông Dịch Sơn bỗng nhiên vẫy tay bắt lấy một thanh phi kiếm truyền tin, khẽ giật mình rồi thản nhiên thu vào trong tay áo.
Mấy người Thích Phụng Tiết thấy vậy đều nhíu mày. Nhạc Vũ cũng nheo mắt, phi kiếm này nhìn như bình thường nhưng tốc độ nhanh gần hơn hai mươi lần so với phi kiếm bình thường, chứng tổ phẩm cấp trên tam phẩm. Đồng thời nó được người dùng pháp lực thôi động, chứng tỏ tin tức bên trong không phải việc nhỏ, vừa rồi hắn cũng thấy trong mắt Nông Dịch Sơn lóe lên vẻ khiếp sợ.
Suy ngẫm một lát, Nhạc Vũ rốt cục lui ra sau một bước, kinh hỉ liếc nhìn Trần Đông.
Nông Dịch Sơn thấy thế bất giác nhíu mày: - Tiểu Vũ, không có chuện gì, không trở ngại gì đến Phù Sơn tông.
Trong lòng Nhạc Vũ cảm thấy ấm áp, lắc đầu:
- Đệ tử cầu xin Chưởng giáo sư tổ, xem như kết thúc nguyện vọng cuối cùng của cao tằng tổ phụ ta!
- Đã như vậy thì bỏ đi! Lão tổ tông của ngươi có ân đức lớn với Quảng Lăng tông ta. Ngoại trừ chuyện của ngươi thì chuyện Duy sư đệ tổn hại trước lúc kết đan cũng là xảo hợp cứu được tính mạng. Nhân quả này không thể không kết thúc.
Nhạc Vũ giật mình, thầm nghĩ lúc hắn nhập tông năm xưa thì Vu sư thúc mà Trầm Như Tân nói là người này.
Nông Dịch Sơn lúc này đã quay sang Trần Đông, vẫn không đưa ra ý kiến:
- Không có bằng chứng, làm sao ta tin ngươi?
Trần Đông có chút suy ngẫm, liền không chút do dự khấu đầu:
- Trước hết chúng ta có thể phá hủy pháp trân bên trong Phù Sơn, nếu có cơ hội cũng giúp đỡ quý tông bắt lại Ninh Càn Khôn .
- Như vậy nếu quý tông hàng phục mà phản bội thì tính thế nào? Mấy vị trưởng lão Phù Sơn tông có đồng ý dùng thần hồn thề?
Thấy vẻ ngượng ngịu trên mặt Trần Đông, Nông Dịch Sơn lập tức khẽ lắc đầu:
- Coi như ta đáp ứng rồi! Bất quá nếu như muốn ta bỏ qua cho Phù Sơn thì các ngươi hoàn thành hứa hẹn rồi hãy nói. Trong vòng một ngày, nếu không động tĩnh, tông ta sẽ động thủ tấn công.