Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 467: Chương 467: Quảng Lăng kiếm lý




- Không ngờ ở nơi khắc nghiệt như Bắc Hoang lại có linh địa như vậy.

Tại một cái ao cách Quảng Lăng sơn 120 vạn dặm, dưới chân Thương Ngô mở rộng ra vô số căn tu, hướng sâu trong lòng đất tìm kiếm rồi sau đó trong khoảng khắc đã có linh lực địa mạch khổng lồ rót vào trong cơ thể của hắn.

Linh mạch cỡ nhỏ này chỉ chiếm phạm vi ba bốn dặm nhưng nồng độ linh lực đạt tới nhị phẩm, không dưới Quảng Lăng sơn. Theo linh lực ào ạt tràn vào, những vết thương có hình dạng đáng sợ chậm chạp phục hồi như cũ.

Tuy nhiên hình dạng của Thương Ngô so với trước khi thoát đi Quảng Lăng sơn thì thê thảm hơn rất nhiều, trên người có thêm vô số vết thương, tuy đang khép miệng thì cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi.

- Gia hỏa kia rõ ràng còn có thể xuất thủ!

Cảm giác được thương thế trầm trọng khó chuyển biến trong cơ thể, Thương Ngô hết sức bất đắc dĩ. Người vốn ẩn trong bóng tối khi vừa lộ diện thì ra tay không chút lưu tình, nếu không hắn cũng không đến nỗi bị thương trầm trọng như thế.

Cũng may mắn là bản thân hắn còn có thuật đào sinh, phân tán đi lực chú ý của mấy Đại Thừa tu sĩ, nếu không đừng mơtưởng đào thoát. Bất quá ước chừng mục đích của người kia chỉ là thị uy mà thôi.

Lệ Bi Hồi vẫn chưa phát giác hung hiểm, đem hồn thức tản ra, thậm chí thăm dò vào đến hư không, ngưng mày nói:

- Điện hạ, những người kia tựa hồ còn chưa rời đi!

- Ta biết rõ! Hôm nay ta đã cắm rễ ở đây, nếu như bọn chúng không quá đần thì chắc sẽ không đuổi theo. Nếu muốn tranh tài ở đây thì ta càng cam tâm tình nguyện phụng bồi! Chỉ là ở chúng ta cũng không ở được bao lâu.

Thương Ngô bật cười, thầm nghĩ này tình hình ba người phục kích kia chắc cũng không tốt hơn so với hắn. Đối tượng thị uy chủ yếu của người kia dù sao không phải là hắn mà là những tu sĩ nhân loại, thủ đoạn sử dụng chắc chắn bất phàm.

Trung vị thần thú cấp mười lăm thì ngay cả tán tiên cũng không thể địch lại, càng không phải để Đại Thừa tu sĩ như bọn họ có thể so sánh.

Bất quá những điều này không cần cùng Lệ Bi Hồi nhắc tới.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Thương Ngô nhìn về phía Lệ Bi Hồi mang theo một tia thương xót. Vô luận vị đồng tộc kia rốt cuộc có phải là linh sủng mà Ngọc Lăng Tiêu lưu lại hay không thì vẫn luôn có ý giữ gìn Quảng Lăng tông, cho dù điều đó sẽ hạn chế nhất định đến bản thân.

Lệ Bi Hồi nhìn lượt qua Thương Ngô thì biết điều đối phương nói nhất định không giả. Thậm chí nói không chừng cho dù có linh mạch cỡ nhỏ này chống đỡ thì vẫn không thể phát ra mười thành thực lực của Thương Ngô liền thôi không lo lắng, ngưng mày hỏi:

- Ta nghe nói Quảng Lăng tuyệt kiếm có mười ba kiếm thức, người vừa rồi trong Quảng Lăng tông mới chỉ dùng đến thức thứ sáu mà thôi?

- Chắc là ngay cả thức thứ sáu còn không tới a!

Thương Ngô lắc đầu, thấy Lệ Bi Hồi kinh ngạc thất thần, lập tức cười nói:

- Ngươi cũng không cần quá mức để ý. Ta từng nghe một lão tiền bối nói. Ngay cả Ngọc Lăng Tiêu trước khi phi thăng, bình thường đều dùng sáu thức đầu tiên của Quảng Lăng tuyệt kiếm để đối phó với địch nhân. Ba thức sau theo truyền thuyết có liên quan đến chỗ diệu dụng của thời gian và không gian, cơ hồ chưa có người thấy qua. Đến cùng như thế nào, cũng chỉ có Mặc Quan Lan của Tịnh Hải tông biết được. Về phần năm thức khác đã được Ngọc Lăng Tiêu phong tồn. Hiện giờ trong Quảng Lăng tông có truyền thừa hay không thì ta cũng không biết. Nghe nói so với trung thức thì càng là loại kiếm thuật không nên tồn tại ở thế gian, nếu tu luyện sẽ bị trời phạt. Bất quá nếu nó uy lực thì cũng chỉ tầm như ba thức sau.

- Kiếm thức không nên tồn tại trên thế gian?

Lệ Bi Hồi nhẹ giọng ai thán, sau đó trầm ngâm không nói. Thầm nghĩ mặc dù hôm nay không trực tiếp xuyên qua Tiểu thiên lôi ngục, kích thương Thương Ngô nhưng uy năng đã cực kỳ bất phàm. Nếu ba thức sau đã có liên quan đến chỗ diệu dụng của thời gian và không gian thì tuyệt đối không phải là thứ mà giới tu sĩ có thể rình mò. Chỉ có một số nhân vật tuyệt đỉnh còn trên cả Thái Ất Chân Tiên mới có thể nắm giữ lực lượng.

- Kỳ thật cũng không cần lo lắng, ba thức kiếm quyết này cho dù là Ngọc Lăng Tiêu trước khi phi thăng cũng không cách nào hoàn toàn khống chế, cũng cũng không dễ dùng. Ước chừng hôm nay Quảng Lăng tông cũng không có ai có thể tùy ý sử dụng.

Nói đến chỗ này, Thương Ngô nhìn sâu vào Lệ Bi Hồi:

- Đến cuối bi thương vẫn chỉ là ngươi, trong số bộ hạ đi theo ta, ta vốn rất xem trọng ngươi. Bất quá nếu trong mấy thập niên tới ngươi chưa đột phá thập tam giai, chứng nhận Yêu Vương thì chắc giữ không được cơ nghiệp ở Thiên Hồ sơn. Hậu kình của Quảng Lăng tông mạnh mẽ vượt xa tưởng tượng của ngươi!

Lệ Bi Hồi nghe vậy cũng không có gì bất ngờ, cúi đầu nói với Thương Ngô:

- Nếu là Bi Hồi có thể đột phá thập tam giai trong vòng năm năm thì kính xin Điện hạ lại giúp ta giúp một tay!

Thương Ngô lần này chần chờ một chút, một hồi lâu sau mới gật đầu. Thầm nghĩ đợi đến lúc 5 năm sau thì hắn sẽ có chút lĩnh ngộ với cuộc chiến hôm nay, có thể tìm được người kiềm chế vị đồng tộc đứng sau Quảng Lăng tông.

Nếu chỉ để tận lực cứu nghĩa phụ của Lệ Bi Hồi, không tổn hại căn cơ của Quảng Lăng tông thì chắc người kia cũng sẽ không dốc sức liều mạng với hắn.

Huống chi hiện giờ hắn càng cảm thấy hứng thú với truyền pháp điện.

Nếu không thể tới thì không thể quan sát.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Nhạc Vũ mới dần thanh tỉnh, phát giác bản thân đã ở trong tĩnh tu thất của động phủ. Xem trong ghi chép của hệ thống phụ trợ thì mới biết thời gian đã qua được một tháng.

Nhạc Vũ lập tức cả kinh, cảm giác hỗn loạn sau khi tỉnh hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại hồi hộp.

- Mình còn nhớ là sau khi đánh lui Thương Ngô thì bị phản chấn hôn mê. Bất quá sao lại ngủ đi lâu đến thế? Không biết tình hình tông môn hiện giờ thế nào?

Sau một thoáng, Nhạc Vũ đã khôi phục trấn định, bản thân có thể bình yên trong động phủ chứng tỏ Quảng Lăng tông đã không có việc gì. Nguyên hắn tưởng rằng ngày hôm đó sau khi hắn dùng Quảng Lăng tuyệt kiếm trọng thương Thương Ngô sẽ dẫn tới sự chú ý của những Đại Thừa tu sĩ, ảnh hưởng tới an nguy tông môn. Nông Dịch Sơn chắc cũng sẽ lựa chọn tạm thời ly khai bản sơn.

Nhạc Vũ dùng hồn thức thăm dò bên ngoài thì thấy quả nhiên hết thảy trong động phủ đều bình thường nên cũng thôi không để ý, chuyên tâm quan sát thương thế của mình.

Bởi vì thời điểm vận kiếm thì lực lượng hội tụ trong cơ thể cơ hồ không bị khống chế. Di lực của Quảng Lăng tán nhân Ngọc Lăng Tiêu lưu lại trong kinh mạch của hắn cũng gây ra phụ trọng nặng nề. Nội thương lần này kỳ thật vượt xa ngoại thương. Bất quá qua một tháng điều dưỡng cũng đã hồi phục phân nửa. Xem ra nhất định là có tu sĩ tinh thông y đạo đến đây mỗi ngày giúp hắn cường gân hoạt huyết, châm viêm xoa bóp, nếu không chỉ riêng đan dược cũng không thể hồi phục như vậy.

Hiện giờ ngược lại ở những chỗ ngoại thương, lực cắn trả của thiên địa đang ngăn trở phục hồi.

Nhạc Vũ ngưng mày, vận chuyển Hỗn Nguyên Ngũ Hành pháp lực trong cơ thể , ngưng tụ Ngũ Sắc Thần Quang vào miệng vết thương, cảm thấy tuy có chuyển biến tốt đẹp nhưng cũng không phải là căn bản.

Nhạc Vũ cười khổ, thử qua vài loại phươn pháp nhưng vẫn không hề hiệu dụng, cuối cùng đành buông bỏ.

Thương thế trên người Thương Ngô là do hắn trực tiếp sửa chữa thiên địa pháp tắc, tiêu tan đi một phần huyết nhục cơ thể của bản thân, khiến cho tồn tại thân thể Thương Ngô trong phiến thiên địa này biến mất triệt để, đây cũng là một yếu nghĩa quan trọng trong Quảng Lăng tuyệt kiếm.

Kỳ thật nếu có thực lực đầy đủ cường hoành, đạt tới cảnh giới tiên nhân đỉnh phong thời thượng cổ thì thậm chí còn trực tiếp từ thế giới này kích sát Thương Ngô.

Bất quá điều này cần lực lượng vượt trên Thương Ngô, càng liên quan đến quan hệ nhân quả phức tạp, vượt quá xa khả năng hiện giờ của hắn. Nhưng không hề nghi ngờ chính là ba chiêu kiếm thức này của Quảng Lăng tuyệt kiếm đã cho thấy con đường với loại lực lượng này.

Trong ảo cảnh, Nhạc Vũ đã nhìn thấy cả một ngọn núi nhỏ mấy trăm trượng biến mất nên mới kinh ngạc cảm thán đây là loại kiếm pháp không nên tồn tại trong thế gian.

Chỉ là hắn không có lực lượng như Ngọc Lăng Tiêu nên khi đánh vào Thương Ngô thì bản thân cũng bị cắn trả, một phần huyết nhục cũng bị tiêu tan.

Thương thế như vậy, muốn hồi phục hoàn toàn là điều không thể.

Cũng may mà theo thời gian, sự tiêu thất này sẽ được linh lực thiên địa lấp đầy, đây là quán tính tu phục của pháp tắc, cho nên cũng không cần lo lắng.

Kỳ thật qua được một tháng, thương thế của hắn đã có chỗ chuyển biến tốt đẹp, qua chừng nửa tháng là khôi phục như lúc ban đầu.

Nhạc Vũ suy ngẫm chỉ chốc lát rồi lấy ra một thanh tử sắc phi kiếm, ghi chép vào đó những phá giải Quảng Lăng tuyệt kiếm ba thức giữa cùng với những cảm ngộ của bản thân. Vào lúc hắn chuẩn bị tập trung hồn thức để phát ra tin tức lên Thủy Hàn Phong thì trong lòng khẽ động, ghi thêm vài câu trong hồn ngọc.

Điều cần thiết của Quảng Lăng tuyệt kiếm ba thức giữa là Ngũ Hành pháp lực, toàn bộ tông môn có được điều kiện này chỉ vài người. Ngay trong Nguyên Anh, Chưởng giáo Nông Dịch Sơn cũng chưa từng bổ sung toàn bộ Ngũ Hành.

Bất quá nếu là hình thức kiếm trận thì có thể đột phá hạn chế này, tổn thương do cắn trả sẽ chia đều cho ba người, không đến nỗi nặng nề như hắn, tuy là lui địch thành công nhưng gần như vẫn lạc.

Thiên tư của Nông Dịch Sơn và mấy người Phong Vân đều không kém. Nếu có thể hợp lực nghiên cứu thì khoảng vài chục năm có thể miễn cưỡng thành trận. Ngày sau cho dù là gặp phải Đại Thừa tu sĩ, cũng có sức liều mạng.

Sau khi phát ra phi kiếm truyền tin, Nhạc Vũ lại dùng hồn thức thăm dò Diễn Thiên Châu.

Ngày hôm đó, sau khi phá giải ảo diệu trong 150 trận đồ thì Diễn Thiên Châu lại có biến hóacực lớn. Chẳng qua khi đó Nhạc Vũ căn bản không cách nào phân tâm. Khó khăn đẩy lui Yêu Vương Thương Ngô nên chưa có thời gian xem xét .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.