Sau khi ra khỏi Biểu Lí Càn Khôn Đồ, Nhạc Vũ trở về Tiên cung rồi trầm tư nhìn về phía xa.
Sơ Tam cùng Đằng Huyền cũng nhờ vào tiên linh nơi đây để tẩy luyện thân thể, lúc này thấy thế cũng chần chừ dùng thần hồn truyền tới một tia ý niệm.
- Ngay cả các ngươi cũng cảm giác được có người tiềm ẩn gần Tử Vân Tiên Phủ?
Nhạc Vũ vô thức nhíu mày. Yêu tộc tuy không thể nào thôi diễn hung cát như tu sĩ nhưng trong lúc giáp mặt nguy hiểm lại thường có cảm ứng. Nếu là chỉ có một mình Sơ Tam hay Đằng Huyền thì cũng thôi, nhưng bây giờ cả hai đều có thì chỉ sợ chính thức là có phiền toái.
- Rốt cuộc là nhân vật phương nào đang chuẩn bị tính toán mình?
Hắn cũng hoài nghi là Yêu Đế Loan Thiên sau khi lành thương thế thì tìm tới tận cửa, nhưng nếu là nàng thì quả quyết không có khả năng đem Thiên Cơ che đậy khiến hắn không thể nhìn thấy nửa điểm.
Người này tuy là nhờ vào thiên cơ rối loạn nhưng sở học về tử vi đẩu số cũng không phải tầm thường.
Nếu là tu sĩ nhất định là tiếp cận Đông Hoa tán nhân, thậm chí có thể sánh vai.
Nhạc Vũ ngẫm nghĩ hồi lâu nhưng vẫn không nghĩ được điểm nào quan trọng, cuối cùng cười lạnh.
- Bỏ đi! Không quản ngươi là ai, với tình hình hiện giờ của mình thì chờ lâu thêm một ngày chiến lực sẽ mạnh hơn một phần. Trừ phi ngươi vĩnh viễn không chịu ra mặt, chỉ là hiện giờ cũng không đi được hoàng hôn giới.
Đã biết nhất cử nhất động của mình hiện giờ đều bị người chú ý, Nhạc Vũ cũng dứt khoát trầm trụ tâm tư, lợi dụng hoàn cảnh linh lực ở đây nồng đậm gấp mấy chục lần so với Quảng Lăng sơn, lẳng lặng tu hành. Chỉ là tiến triển lúc này không lớn, trong mấy ngàn tổ phù văn cần thiết cho Ngũ Sắc Thần Quang tầng thứ chín, hắn dùng gần một năm cũng chỉ hoàn thành hơn trăm tổ mà thôi.
Nhạc Vũ cũng biết điều này là bình thường, tu sĩ Đại Thừa thường thường cần đến thời gian mấy trăm năm mới có thể đề thăng cảnh giới.
Tích lũy bản thân mình dĩ nhiên đầy đủ, chỉ cần đem Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang đột phá lên tầng thứ chín là có thể tiến nhập Đại Thừa trung kỳ.
Bất quá tu hành Ngũ Sắc Thần Quang gian nan gấp mười lần công pháp khác. Cho dù lực huyết nguyên của nhục thân hắn hiện giờ đã đạt đến Đại Thừa đỉnh phong thì vẫn tiến triển gian nan, thời gian ba mươi năm cũng coi như cực nhanh.
Sau bốn tháng, Nhạc Vũ lại hồi tỉnh từ trong nhập định, bất giác khổ sở nhìn vào trân tàng trong Tu Di Giới cùng Tiểu Càn Khôn Hồ Lô, khi trông thấy mấy viên linh đan do Vô Cực thiên đan phân giải ra thì càng thầm lắc đầu.
- Thật hy vọng trong tay mình còn có một viên Vô Cực thiên đan
Đạo pháp tích lũy cùng cảm ngộ Thiên Đạo đều đã là đầy đủ, thứ hắn cần hiện giờ chính là pháp lực cùng cảnh giới. Ý định ban đầu của hắn là sau khi hoàn thành luyện khí thì luyện thành Vô Cực thiên đan rồi đi hoàng hôn giới tìm kiếm linh trân có thể tăng lên pháp lực, thuận tiện có thể chế phục Nguyệt Thiên luân kiếm trận.
Hắn cũng chưa từng dự kiến có người nhìn vào, mấy viên linh đan trong tay hắn dù có ăn vào toàn bộ cũng còn lâu mới đủ đem Ngũ Sắc Thần Quang lên tầng thứ chín.
Đang lúc rầu rĩ, trong lòng Nhạc Vũ chợt động dùng hồn thức thăm dò vào trong hư không.
Sau một khắc hắn thấy một đạo phù chiếu bay từ sâu trong loạn lưu thời không lại gần. Đang lúc sắp sát đến thì có một lực lượng trong tầng không gian cản lại khiến phù chiếu dần khó có thể kháng cự.
- Một tên Đại Thừa sơ kỳ cũng dám ngăn cản tông môn ta truyền tin, ai đưa cho ngươi lá gan vậy!
Nhạc Vũ hừ lạnh một tiếng khiến toàn bộ cung điện dao động. Theo ý niệm của hắn khẽ động, Thiên Ý Kiếm từ trong tay áo xuyên ra chém vào một chỗ bên ngoài Tử Vân Tiên cung.
Vừa đến nửa đường, thanh kiếm đã phát lên một tiếng long ngâm rồi một long hồn thất trảo màu trắng quấn vào thân kiếm khiến Canh Kim kiếm khí càng thêm sắc bén vô cùng.
Nhạc Vũ dùng một tia hồn niệm bám vào thân kiếm. Chưa đầy một lát đã thấy từ trong một động phủ giấu kín bên ngoài có một Đại Thừa tu sĩ mặc áo lam đang lộ vẻ sợ hãi tế lên hai pháp bảo hình thuẫn hộ thân. Quanh thân hắn cũng hiện lên một tầng ánh sáng màu lam, là một đại thần thông.
Thiên Ý Kiếm vẫn thế như chẻ tre đâm xuyên hai pháp bảo hình thuẫn như gỗ mục, tầng ánh sáng màu lam cũng không thể nào ngăn cản.
Bất quá vào lúc kiếm quang vô ảnh vô hình sắp trảm sát người này thì đột nhiên một cự thủ hồng quang phá không chui ra bắt lấy thân hình của hắn đem vào hư không.
Nhạc Vũ nhíu mày, khí tức đột nhiên biến đổi. Chỉ một thoáng, cả người cùng phiến thiên địa phảng phất hoàn toàn dung hợp nhất thể.
Sơ Tam Đằng Huyền thấy thế đều không hiểu, trong mắt lộ ra vài phần lạ lẫm lẫn sợ hãi uy áp tinh thần của chủ nhân.
Vào lúc hồng quang cự thủ kia định bỏ chạy, hai mắt Nhạc Vũ bỗng mở to, lộ ra một tia thần mang.
- Thiên Ý Kiếm! Dùng ta làm kiếm, đại chưởng thương thiên, phá cho ta!
Thiên Ý Kiếm bỗng dưng hoạch xuất ra một chuỗi quỹ tích huyền diệu đuổi theo hồng quang cự thủ!
Trong nháy mắt, hồng quang cự thủ sụp đổ tan tành, để lại Đại Thừa tu sĩ vùng vẫy trong không trung.
Nhạc Vũ cũng không có ý định lưu người để hỏi, chỉ dùng ý niệm thao túng Thiên Ý Kiếm xoắn một phát khiến người kia bị chém làm hai đoạn.
Dưới sự trùng kích của Canh Kim kiếm khí, Nguyên Anh của người kia cũng chỉ chống chọi được một lát rồi hoàn toàn tiêu tán.
Tay phải Nhạc Vũ kết thành một kiếm quyết triệu hồi lại Thiên Ý Kiếm vào Tử Vân Tiên cung, đồng thời thân thể thần hồn của hắn cũng thối lui khỏi trạng thái quỷ dị vừa rồi.
Hắn sờ lên vết thương trên cổ, trong mắt lộ ra vẻ suy nghĩ.
- Mình vốn cho rằng nếu có thể đem bản thân hòa hợp nhất thể với thiên địa để giảm đến mức thấp nhất cắn trả nên mới sáng tạo ra Thiên Ý Kiếm, không ngờ vẫn không thể hoàn toàn tránh khỏi. Bất quá chủ nhân cự thủ vừa rồi cũng là nhân vật cực kỳ lợi hại, ít nhất cũng là Cửu Kiếp Tán Tiên! Tu sĩ Đại Thừa vừa rồi chắc cũng là nhân vật của đại tông môn nào đó nên mới dám cản phù chiếu tông ta. Mình có thể đại khái đoán ra thân phận hai người này nhưng cũng không phải là người chuẩn bị ám toán mình. Nhạc Vũ hơi cảm giác thất vọng, ngay sau đó lại tự giễu, có thể khiến được mình cảm giác có uy hiếp lớn lao thì đâu phải nhân vật tầm thường? Ngay sau đó hắn hồi tưởng lại tình hình vừa rồi vẫn thấy sợ hãi.
- Hiện giờ vẫn không nên dùng Thiên Ý kiếm mới thỏa đáng. Nếu như hợp thể với thiên địa thì rất dễ bị thiên địa đồng hóa, khi đó không phải mình khống chế thiên địa mà là thiên địa khống chế mình. Đến tột cùng vẫn là hồn thức bản thân tu hành chưa đủ!
Nhạc Vũ thầm tỉnh ngộ, sau đó chộp lấy tờ phù chiếu đang phi hành xa xa trong loạn lưu.
Bên trong quả nhiên có tin tức Nông Dịch Sơn lưu lại, Nhạc Vũ dùng hồn niệm quét qua thì khẽ giật mình.
- Đông Lăng Ma Quật?.
Có chút kinh ngạc, Nhạc Vũ mới nhớ tới đã qua thời gian hai năm. Lúc đó Nông Dịch Sơn cũng đúng là nói muốn hắn đi xem Ma Quật, coi như khiển trách.
Bất quá ngữ khí Nông Dịch Sơn lúc này ẩn ước có mấy phần lo lắng, tựa hồ tình hình bên kia có chút không đúng
Suy ngẫm chỉ chốc lát, Nhạc Vũ liền vung tay cầm Côn Bằng đến trước người:
- Ngươi ở đây trông coi Tử Vân Tiên cung, trừ phi là ta tự mình tới đây còn bất luân ai cũng trảm sát.
Nói dứt lời, Nhạc Vũ lại vung tay lên lấy ra từ trong không gian Tu Di hơn mười vạn bản sách thật dày. Trong đó không chỉ là đạo điển mà còn có rất nhiều sách dân gian, sau đó thản nhiên nói:
- Trong mấy năm này ngươi đọc hết những quyển này đi, không cần hiểu hết mà chỉ cần nhớ là được.
Côn Bằng mới vừa trọng luyện chưa lâu nên chưa nói chuyện được, bất quá trong ánh mắt lộ ra vài phần ủy khuất.
Nhạc Vũ lại khẽ lắc đầu, Côn Bằng không thể so với Côn Ngô, trước khi bị Tử Vân tán nhân phong ấn thì đã qua ngàn năm. Côn Bằng vừa mới luyện thành, cơ sở còn yếu kém, không biết tình đời. Nếu như chưa tới trình độ nhất định hắn cũng không dám thả ra đấu pháp với người, càng không thể như Côn Ngô xuất lực cho Nông Dịch Sơn. Trước hết vẫn nên ở Tử Vân Tiên Phủ bồi bổ căn cơ là lựa chọn tốt nhất.
Hắn khẽ vẫy tay, Sơ Tam Đằng Huyền liền hiểu ý tự giác chui vào túi đại linh thú nội. Sau một khắc, Nhạc Vũ đã dùng Thập Phương Môn phá vỡ không gian.
Đặt chân vào loạn lưu, Nhạc Vũ cảm giác được mấy đạo hồn niệm thủy chung vẫn bám lấy Tử Vân Tiên cung đan như thủy triều nhanh chóng thối lui.
Nhạc Vũ bình thản nhìn lướt qua biết những người này sợ mình nổi giận nhưng cũng mặc kệ bay thẳng tới U Châu.
Qua một lúc, Nhạc Vũ đã ở trong một tầng không gian, trước mặt là một thảo nguyên phì nhiêu. Kỳ quái là chim thú tuyệt tích, trong phạm vi mười vạn dặm cũng không một bóng người, cỏ cây đều có màu đỏ không bình thường.
- Dao động sát lực rất lớn, là Đông Lăng Ma Quật?.
Nhạc Vũ dùng hồn niệm quét qua rồi tập trung vào một phương vị, sau đó xuất hiện trên một đỉnh núi.
Cái gọi là Ma Quật cũng không phải là động quật mà là một thông đạo không gian liên kết với ám giới giống như lối vào của Quy Khư cung. Bất quá chỗ trước là do tự nhiên hình thành còn chỗ sau là do Thái Thanh Huyền Tiên, dùng pháp lực mở mà thành.
Ma Quật nằm giữa một sườn núi, là một cái vừa giống như lỗ đen lại vừa giống như cửa động.
Khi Nhạc Vũ tìm đến nơi thì đột nhiên thấy ba vị Nguyên Anh đang tái nhợt ngồi đó, lão giả ở giữa chính là Nghiêm Chân.