Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 623: Chương 623: Sự hậu dư ba




Tuy Đoan Mộc Hàn không hiểu vì sao Nhạc Vũ muốn lấy bổn mạng tinh huyết của nàng, nhưng vẫn bức ra ba giọt đưa cho hắn, sau đó đi theo Nông Dịch Sơn quay về Quảng Lăng sơn.

Bổn mạng tinh huyết được uẩn dưỡng bên trong thức hải, tổng cộng chỉ được khoảng bảy tám giọt mà thôi. Trong đó được pha lẫn bổn mạng tinh nguyên, cùng thần niệm nguyên linh không có nhiều khác biệt so vói máu huyết trong cơ thể người bình thường. Nhưng vô luận đối với người hay yêu cũng là vật vô cùng trọng yếu, không dễ dàng đem cho người khác.

Bởi vì trên cõi đời này còn có chú pháp, đạo thuật tồn tại, nếu có dạng người như vậy tồn tại, không cần làm gì cũng có thể dễ dàng dùng bổn mạng tinh huyết nguyền rủa chủ nhân của chính nó.

Vì vậy giờ khắc này chính Nhạc Vũ cũng cảm thấy dao động, Đoan Mộc Hàn có thể nhẹ nhàng đem vật này giao cho hắn, đã lộ vẻ vô cùng tín nhiệm hắn.

Kế tiếp hắn chỉ cần xử lý hỏa hoạn đang lan tràn khắp nơi, tuy không phải chân chính là Bất Diệt Niết Bàn Du Suất Chân Diễm, nhưng cũng từ hỏa chủng này thoát thai mà đến, vẫn mang theo đặc tính của Phượng Hoàng Chân Hỏa.

Nông Dịch Sơn đưa tới vạn dặm mây đen tuôn xuống trận mưa thật lớn nhưng chỉ có thể ép ngừng hỏa thế, không thể hoàn toàn dập tắt, còn dư lại chút ít Nhạc Vũ liền tự mình xử lý sạch sẽ.

Phàm thuộc Phượng Hoàng nhất mạch, bởi liên quan tới Bất Diệt Niết Bàn Du Suất Chân Diễm, cũng rất ít lây dính nhân quả nghiệp lực. Vì thế Thất Linh Hỏa Hoàng không chút nào cố kỵ phóng hỏa đốt cháy tất cả sinh linh trong vạn dặm nơi này.

Nhạc Vũ có Huyền Thiên Tịnh Hỏa hộ thân, tự tin đạo tâm vô cùng kiên cố, cũng không sợ bị nghiệp lực nhân quả lây nhiễm tới thân thể mình.

Nhưng nếu bỏ mặc cho ngọn lửa tùy tiện khuếch tán tai họa phương viên mười vặn dăm chung quanh, Nhạc Vũ vẫn cảm thấy có chút băn khoăn.

Đợi đến khi pháp lực trong cơ thể hồi phục lại một chút, hắn liền tế lên Vô Hình Hàn Phách Kiếm xuyên vào trong tầng mây, thúc giục Thanh Đế Trường Sinh Quyết khởi lên gió lớn, bắt đầu khai thủy tố pháp.

Chỉ một thoáng, khu vực phương viên vạn dặm gió lạnh càn quét, vô số mưa đá mang theo hàn lực rét buốt từ không trung giáng xuống, khiến mặt đất bên dưới lập tức kết thành một tầng băng cứng thật dày.

Đợi đến khi xác định chung quanh không còn sót lại ngọn lửa nào, không cần lo lắng tro tàn lại cháy, hắn mới thu hồi pháp lực thu lại Vô Hình Hàn Phách Kiếm.

Vào lúc này ở phụ cận quả nhiên có vài chục khí tức cường đại đang ở xa xa mơ hồ thăm dò qua đây. Trong đó thậm chí còn có vài người thực lực tương đương Nông Dịch Sơn, đang dùng Kính Quan Vạn Lý Thuật quan sát hắn thi pháp.

Nhạc Vũ cười lạnh một tiếng, không để ý tới họ, thúc giục bí quyết trong tay, thổi tán toàn bộ mây đen.

Nông Dịch Sơn có tu vi Đại Thừa, chỉ cần phất tay có thể khống chế toàn bộ vân khí trong phương viên vạn dặm, hô mây gọi mưa, điều khiển khí tượng, có thể nói không gì làm không được.

Mà bản thân hắn hôm nay mặc dù cũng có thể thi pháp vượt qua Nông Dịch Sơn, nhưng rốt cục không thể làm được dễ dàng như vị chưởng giáo sư tổ.

Đợi tới khi đoàn mây đen cuối cùng tản đi, Nhạc Vũ đưa mắt nhìn khắp bốn phía, chợt nảy sinh một loại cảm giác mê mang.

Hôm nay hắn đã chứng đạo trường sinh, không cần tiếp tục lo âu về thọ nguyên của mình.

Cuộc chiến hôm nay tuy hắn thừa dịp Thương Ngô cùng Hỏa Vân Nhân bị phu thê Thanh Dương Tử đánh trọng thương mà đuổi giết, nhưng cũng đã cho hắn thấy rõ sự cường đại của chính bản thân mình!

Thậm chí tu vi của Vân Lân cao hơn hắn gấp mấy lần, nhưng chỉ làm lòng hắn nảy sinh tia kiêng kỵ nhưng tuyệt không hề có ý sợ hãi.

Chỉ cần cho hắn thêm vài năm thời gian, hắn có thể hấp thu tiêu hóa được mấy loại thần thông pháp bảo đã đoạt được, thành tựu Đại Thừa cảnh giới. Như vậy trên thế gian này, chỉ cần không trực diện với nhân vật tầng cấp Yêu Đế mười lăm cấp, những người khác dù có thể đả thương hắn nhưng cũng không thể gây nguy hiểm tới tính mạng hắn. Nhưng bậc nhân vật như Vân Lân tồn tại tuyệt đối sẽ không thể dễ dàng xuất thủ đối với hắn. Như vậy kế tiếp hắn nên làm gì?

Ngay sau đó, Nhạc Vũ cười tự giễu, năm đó hắn có chí hướng đánh thắng các cường giả trên thế gian, tiêu dao tự tại, tiếu ngạo nhân gian. Hiện tại mặc dù hắn đã có chút thành tựu, nhưng chỉ giới hạn ở thế giới này, con đường phía trước vẫn còn xa thẳm.

Tế ra Thập Phương Môn, phá vỡ hàng rào không gian. Ngay khi Nhạc Vũ vừa bước vào, đột nhiên cảm giác được có mấy đạo ý niệm mạnh mẽ từ hai bên hợp lực tràn tới, lao thẳng vào thần hồn của hắn.

Nhưng không giống như Thương Ngô đánh thẳng vào tận sâu trong thần hồn hắn, ý đồ đánh chết hắn, mà chỉ muốn dùng uy áp khuất phục. Hồn lực của họ ngưng tụ mạnh mẽ, còn vượt cả thiên phú dị bẩm như Thương Ngô vài bậc.

Tu sĩ Đại Thừa?

Vừa lướt qua ý nghĩ này, trong lòng Nhạc Vũ liền hiểu rõ. Hắn biết chủ nhân của những hồn niệm kia tuy có cố kỵ không dám trực tiếp xuất thủ đối với hắn. Nhưng lại chuẩn bị dùng cách này dò xét hắn, thậm chí cho hắn chịu thiệt thòi, tốt nhất làm thần hồn hắn bị thương nặng, đạo tâm long đong, thăm dò tốc độ tu hành của hắn.

Ti…

Nhạc Vũ còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác được cỗ kiếm ý do Quảng Lăng Tán Nhân lưu lại bị dẫn động lần nữa.

Ngay trong tích tắc Nhạc Vũ bước qua Thập Phương Môn, cỗ kiếm ý từ bên trong thần hồn Nhạc Vũ bắn ra.

Đầu tiên dùng xu thế vô cùng bén nhọn đem mấy đạo hồn niệm đánh nát hoàn toàn, sau đó tung hoành càn quét, đem những hồn niệm còn rình rập xa xa đánh tán, khiến thiên địa chung quanh hoàn toàn thanh tịnh như trước.

Vừa cảm giác được mấy đạo hồn thức lập tức điên cuồng cuốn ngược trở về như nước thủy triều, Nhạc Vũ không khỏi cảm thấy buồn cười, hôm nay thần hồn của hắn tựa như con nhím, người khác không thể dễ dàng va chạm vào, bất quá chờ khi hắn hoàn toàn hấp thu nghịch thiên kiếm ý, mấy người kia cũng hoàn toàn không còn khả năng trêu chọc tới hắn.

Kế tiếp Nhạc Vũ không hề dừng lại, nâng lên Càn Khôn Dịch Bàn hướng Quảng Lăng sơn bay đi.

Đợi khi hắn bước ra khỏi Thập Phương Môn, chỉ thấy cả Quảng Lăng sơn trừ Thủy Hàn Phong cùng Hợp Dương Phong vẫn còn hoàn hảo, bảy ngọn núi còn lại đều là một mảnh hỗn độn bừa bãi.

Thanh Dương Tử đại chiến cùng mấy Yêu Đế, thanh thế kinh thiên động địa, tuy chiếm thượng phong nhưng không cách nào hoàn toàn bảo vệ bảy ngọn núi không được linh trận che chở.

Đặc biệt là Minh Trụ Phong cùng Vân Thanh Phong, cơ hồ đỉnh núi bị gãy ngang, mấy ngọn núi còn lại ít nhiều gì cũng bị tổn thương đến linh mạch. Nếu đổi lại là mấy năm trước, kết quả của trận đại chiến này đủ làm Quảng Lăng Tông ủ rũ thê thảm.

Bất quá giờ phút này đệ tử trong tông môn đều đầy đủ tinh thần, đi theo trưởng bối suất lĩnh tu bổ linh mạch trong núi.

Quảng Lăng Tông dùng lực lượng bản thân tự mình đối kháng Thanh Châu Yêu tộc, cuối cùng còn giết chết mấy vị Yêu Đế, bậc chiến tích này đã đủ sức ngạo nghễ Đông Thắng đại lục, chính là khí tượng đại hưng mạnh mẽ.

Lại nói mặc dù linh mạch tổn hại, nhưng trên dưới Quảng Lăng Tông đã sớm có chuẩn bị, người tử thương cực ít, chỉ có vài ngàn tu sĩ lúc duy trì đại trận pháp lực khô kiệt tổn hại nguyên khí.

Vận khí Nhạc Vũ rất tốt, Tiểu Quan Phong tổn thương khá nhẹ, Đại Diễn Phủ không hư hao chút nào. Dù là linh mạch trong núi cũng chưa từng có biến hóa.

Nhạc Vũ thoáng do dự, bỏ qua việc dưỡng thương, bay về phương hướng Minh Trụ Phong. Lúc này ngọn núi đã bị nghiêng sang bên, mặc dù mấy người Lý Vô Đạo hợp lực những vẫn chưa thể hoàn toàn chữa trị.

Nhạc Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, thấy ba người Nông Dịch Sơn, Thanh Dương Tử và Vân Hồ Tiên Tử không có mặt nơi đây, giờ phút này có thể ra sức cũng chỉ có mình hắn. Hắn đành thúc giục Hỗn Nguyên Vô Cực Đại Thủ Ấn, cùng Chiến Tuyết hợp lực đem đỉnh núi nâng lên, hết sức đưa về chỗ cũ mới tiếp tục tu bổ.

Giờ phút này ngoài mấy vạn dặm, một người đang ngồi xếp bằng giữa không trung, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi, vừa thức tỉnh từ trong nhập định.

Hắn vừa thanh tỉnh liền thở một hơi dài nói:

Thật quá khinh thường rồi, không nghĩ ra hồn thức của Quảng Lăng Nhạc Vũ đã mạnh mẽ bén nhọn tới như vậy! Chỉ bị một kích đã làm ta bị thương quay về, suýt nữa còn dẫn động Vực Ngoại Thiên Ma. Không trách được mấy năm nay có thể chấn động Bắc Hoang, danh truyền Trung Nguyên. Nếu bàn về thiên phú của người này, chỉ sợ còn hơn cả những đệ tử kiệt xuất nhất của chư tông Trung Nguyên trung tâm!

Đâu chỉ có thế!

Người lên tiếng ngồi ngay đối diện, tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu, dung mạo hơi có vẻ âm trầm:

Vừa rồi nhìn hắn thi pháp, pháp lực mạnh mẽ không kém ta và ngươi. Chẳng qua về phương diện chất lượng hơi có chút chênh lệch mà thôi. Còn thanh siêu phẩm huyền binh kia, muốn độ Đại Thừa kiếp số không khó khăn chút nào!

Lời còn chưa dứt, liền nghe một tiếng cười vang truyền đến. Không bao lâu, một lam bào đạo nhân xuất hiện ngoài ngàn trượng:

Kim huynh, Vân huynh! Nếu hai vị cho rằng nhân tài mới xuất hiện của Quảng Lăng Tông chỉ có bấy nhiêu tu vi, vậy hai vị đã sai lầm rồi! Bên Thanh Châu truyền ra tin tức, nghe nói Yêu Vương Mặc Y cùng Yêu Vương Hỏa Vân Nhân đã vẫn lạc trong tay Quảng Lăng Nhạc Vũ. Ngay cả Thương Ngô cùng Lệ Bi Hồi cũng bị thương nặng trong tay hắn!

Hai người kia đều cau mày, trong mắt lộ kinh hãi. Lệ Bi Hồi thì cũng thôi, vừa mới tân tấn Yêu Vương, cường thịnh bao nhiêu chỉ là có hạn. Nhưng Hỏa Vân Nhân cùng Thương Ngô đều là nhân vật thành danh mấy ngàn năm. Mỗi người đều có huyết mạch bất phàm truyền thừa, hơn nữa đã hoàn toàn thành thục nắm giữ.

Về phần Yêu Vương Mặc Y, theo hai người xem ra cũng không lên được mặt bàn. Tuy nói chiến tích của hắn cũng có chút kinh người.

Lam bào đạo nhân phảng phất như đã quyết định được chủ ý, lời nói không làm người sợ hãi không ngừng:

Nghe nói Nhạc Vũ đã sớm tu thành Đại Thừa Kim Thân! Pháp lực ngập trời, có thể liều mạng với Thương Ngô mà không rơi xuống hạ phong. Lại còn có nhiều pháp bảo hộ thân, tập được Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, kiêm thông ngũ hành, tập rất nhiều môn thần thông, chiến lực mạnh mẽ chỉ sợ đã không thua gì chúng ta, có thể còn muốn thắng hơn bọn ta một bậc.

Lão nhân mặt mày âm trầm hít sâu một hơi, đôi mày cau chặt nói:

Nói như vậy đây cũng là một nhân vật yêu nghiệt cùng cấp bậc như Quảng Lăng Tán Nhân sao?

Lam bào đạo nhân bất đắc dĩ cười một tiếng:

Vừa có thể lĩnh ngộ Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, hẳn cũng không kém bao xa! Người này tùy thời đều có thể tiến vào Đại Thừa, cho dù chúng ta muốn ngăn cản cũng đã không còn kịp!

Người này tuy chưa phải Đại Thừa, nhưng cũng đã có thể xem là tu sĩ Đại Thừa!

Bạch bào đạo nhân lắc đầu nói:

Hôm nay Quảng Lăng Tông biểu diễn thực lực, thật sự kinh người. Nếu ta đoán không sai, đây chính là khởi nguyên sát kiếp. Bất quá rốt cục nên xử trí như thế nào, cần phải bàn bạc kỹ hơn, tóm lại không liên quan tới Vân gia ta!

Hai người khác đột nhiên trầm mặc, nếu như mới nảy sinh trong trứng nước, còn có thể giết chết để ngăn cản sát kiếp. Nhưng hôm nay Quảng Lăng Tông đã nghiễm nhiên trở thành một phương thế lực hùng hậu hùng cứ tu chân giới, làm sao đối đãi liền cực kỳ khó khăn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.