Nhạc Vũ vừa giật mình, tiếp theo chỉ mỉm cười. Lúc này bên trên không trung lại có mấy đạo quang hoa lắng xuống, chỉ nghe thanh âm Trấn Nguyên Tử nói:
- Hiện giờ ngươi đã thành tựu Kim Tiên hồn ấn, trong hồng hoang đã có chỗ cho ngươi, ta không cần lưu ngươi nữa. Ngày sau tự mình cẩn thận! ta biết ngươi còn cần một đóa Đâu Suất chân diễm, chỗ này của ta tuy có nhưng không cách nào đưa ngươi. Nhưng ở phương tây nơi năm xưa Khoa Phụ vẫn lạc có lẽ có thể đoạt được. Còn mấy thứ này là vật năm xưa của sư tổ Hồng Vân của ngươi, hiện tại giao lại cho ngươi cũng là danh chính ngôn thuận.
Nhạc Vũ cau mày đón mấy đạo quang hoa trong tay, bên trong tu di không gian lập tức có một đồ vật liên tục chấn động không ngớt.
- Là mảnh nhỏ của Cửu Cửu Hồng Vân Tán Phách Hồ Lô?
Trong lòng Nhạc Vũ chấn động, đem đoàn quang hoa trong tay thu vào tay áo, sau đó trịnh trọng hướng lên đỉnh núi mỉm cười hành lễ.
Tiếp theo chỉ nghe một tiếng cười dài, Ngũ Trang Quan cùng Nhân Sâm Thụ đều biến mất vô hình.
Nhạc Vũ đứng thẳng người nhìn lên trên núi, không khỏi cười khẽ một tiếng.
- Sư tổ Hồng Vân có được người bằng hữu tri giao thế này thật sự là chuyện may mắn! Chỉ tiếc…
Nhớ tới lời nói trước đó của Trấn Nguyên Tử, vẻ mặt Nhạc Vũ không khỏi trở nên ngưng trọng.
- Bị thương thiên đố kỵ không kém hơn sư tổ của ta sao?
Hừ lạnh, Nhạc Vũ thoáng nội thị một phen. Chỉ cảm thấy pháp lực trong cơ thể chấn động, vượt qua dĩ vãng tới gấp mười lần. Cửu Chuyển Huyền Công cũng đã tiến vào cảnh giới tầng thứ bảy.
Mà sau khi cởi bỏ được cảnh giới Chân Tiên, lực lượng triển khai ngay cả Nhạc Vũ cũng không thể tính toán được chuẩn xác.
Tâm niệm chợt động, hắn lấy ra Huyền Minh An Thiên Khuê trong tay áo, thoáng cảm giác một chút, không khỏi hít sâu một hơi lạnh lẽo.
- Không ngờ lại tăng lên tới một trăm mười triệu tín đồ! Phục Hải yêu thánh Tiêu Ma nói chuyện cũng thật có tín dự, cho dù tín ngưỡng lực bị Thiên Đình phân đi ba thành cũng đã cực kỳ khổng lồ. Phỏng chừng chỉ cần tích lũy thêm mấy năm đã đủ cung cấp cho hắn ngưng tụ ra Thủy thần thần cách mười tám giai.
Số lượng này thậm chí đủ duy trì thần cách mười chín giai. Bài vị xem như tương đương với Xi Vưu trước khi vẫn lạc.
Nhớ rõ trước khi hắn rời khỏi đế đình, từng dặn dò trước khi hắn trở về không được khinh thị khuếch trương thêm tín đồ.
Nghĩ đến Vi Minh Tử cùng Ngụy Thanh chắc sẽ không trái lệnh của hắn. Cho dù có thêm Hiên Viên Thu ở dưới hạ giới thu thập hương khói cho đế đình, cũng không khả năng mở rộng tín đồ nhanh đến như vậy.
Duy nhất có thể chính là Phục Hải yêu thánh đã chủ động lui nhường.
- Người này một lời nói một gói vàng!
Có lẽ đúng như lời nói của Lý Trường Canh, người này là một người có thể kết giao.
Nhạc Vũ điều khiển thần lực trong cơ thể thăm dò ngọc khuê, cả khối ngọc khuê thông thể hỗn nguyên không hề có khe hở, nhưng vẫn có vài lỗ hổng cực kỳ bí mật đang truyền tín ngưỡng lực về bên hướng Thiên Đình.
- Quả nhiên!
Nhạc Vũ lạnh giọng cười, trong mắt lộ ra vài phần khinh thường.
Lúc này khí vận của hắn tăng nhiều, danh vị mệnh cách đã được thiên địa chứng nhận. Mặc dù hắn bổ túc lại toàn bộ những lỗ hổng bên trong Huyền Minh An Thiên Khuê cũng không phải không được, nhưng cũng không cần thiết phải làm, nếu không phải cùng Thiên Đình trở mặt.
Ánh mắt thoáng chớp động, Nhạc Vũ vận chuyển pháp lực cuốn lên vân không, đem thủy khí vụ khí toàn bộ cuốn đi, tiếp theo nhìn lên trên trăm vạn trượng trời cao, lạnh lùng cười:
- Không biết hai vị chuẩn bị quan sát tới lúc nào nữa đây?
Trên bầu trời chợt yên tĩnh, qua thêm chừng nửa hơi hô hấp, hai bóng người xuất hiện. Trong đó có một vị tuy thân nam tử nhưng lại xinh đẹp tuyệt trần, chính là Từ Hàng. Người còn lại là Hoàng Long chân nhân mà hắn từng gặp qua trọng thọ yến của Trấn Nguyên Tử. Giờ phút này vẻ mặt hai người đều xấu hổ lẫn nổi giận, sắc mặt đều trướng hồng.
Từ Hàng chân nhân lại không quan tâm việc bị Nhạc Vũ phát hiện, mặt mang theo ý cười:
- Chúc mừng bệ hạ đã bình yên qua nạn kiếp này. Ân, đã độ xong Huyền Tiên kiếp thành tựu Kim Tiên hồn ấn. Mới vừa rồi gặp ngũ tai thất kiếp ta cũng vì bệ hạ lo lắng không thôi. Có thể thoải mái đem lôi kiếp đánh lui, pháp lực thần thông của bệ hạ đúng là lợi hại!
Nhạc Vũ chắp tay sau lưng cũng không cho ý kiến, vẻ mặt thản nhiên cười hỏi:
- Nhị vị chờ ta ở đây, chẳng lẽ tìm ta có việc?
Từ Hàng chân nhân chợt khựng lại, tiếp đó lại thản nhiên cười:
- Nói đến bệ hạ cũng thật hữu duyên với Xiển giáo của chúng ta! Lúc trước sư tôn xem trọng bệ hạ để ngươi làm phương bắc đại đế. Hiện giờ bệ hạ đảm nhiệm vẻ vang, lại chẳng biết lúc nào bệ hạ có thời gian đến Côn Luân Ngọc Hư Cung tham quan một chuyến? Chưởng giáo sư tôn thật muốn gặp ngươi một mặt, nói tới hai nhà chúng ta mặc dù có chút ân oán, có chút nhân quả nhưng cũng không tới mức không thể hóa giải. Sao không thẳng thắn thành khẩn nói chuyện cởi bỏ hiểu lầm?
Nhạc Vũ nhất thời thoáng nheo mắt, tiếp theo khẽ lắc đầu:
- Có thể hóa giải được ân oán đương nhiên cũng là chuyện mà Uyên Minh mong muốn. Nhưng Huyết Lục thiên quân cũng thuộc Hồng Vân nhất mạch. Xiển giáo các vị chẳng lẽ không cần hỏi về cái chết của mấy trăm vạn đệ tử sao?
Nhìn vẻ mặt cứng đờ của hai người trên không trung, Nhạc Vũ cũng chẳng muốn tiếp tục dây dưa, trực tiếp chắp tay thi lễ nói:
- Nhị vị đạo hữu, cáo từ!
Nói xong liền trực tiếp rời xa vạn dặm, rời khỏi chân núi Vạn Thọ sơn.
Hắn lại vung tay lên, thay đổi một thân quần áo, thu hồi long bào cùng lương lưu miện, đổi thành thanh sam. Thu liễm toàn thân pháp lực, biến thành một thanh sam đạo nhân vô cùng bình thường.
Hắn đi vào Địa Tiên Vân Thành, thân hình vừa vào cửa thành liền không còn thấy bóng dáng.
Mà giờ khắc này trên bầu trời, sắc mặt Từ Hàng cùng Hoàng Long đều vô cùng khó xem. Hoàng Long vẻ mặt đột nhiên nghi hoặc nhìn qua bên cạnh.
Còn chưa kịp mở miệng hỏi, Từ Hàng đã lắc đầu giải thích:
- Ta không phải muốn tỏ vẻ yếu thế với hắn, hay thật muốn buông xuống nhân quả ân oán. Ta chỉ là muốn để sư tôn gặp mặt hắn một lần mà thôi!
- Chưởng giáo sư tôn?
Hoàng Long kinh ngạc nhướng mày, vẻ mặt kinh dị:
- Như thế nói đến người nọ có thành tựu Kim Tiên hồn ấn hay không kể cả sư đệ cũng không phân biệt được?
- Đúng là như thế! Nói ra thật xấu hổ, từ trăm năm trước ta nảy sinh ý nghĩ dùng người này dẫn dụ Tử Vân xuất hiện thì đã không cách nào xem thấu hắn. Có đôi khi tự cho rằng mình đã xem hắn rõ như lòng bàn tay, nhưng đến giờ phút cuối cùng vẫn cứ tính sai. Hiện giờ lại càng như vậy, người này cấp cho ta cảm giác như cực mạnh lại như cực yếu. Vì vậy ta mới nảy sinh ý nghĩ muốn đưa hắn tới cho sư tôn quan sát.
Trên mặt Từ Hàng hiện ra vẻ mờ mịt, tiếp đó lại cười khổ một tiếng:
- Thôi! Nơi đây còn lưu lại cũng chỉ là vô dụng. Trước tạm quay về Côn Luân sơn hồi báo sư tôn hãy làm tiếp định đoạt. Lần này Từ Hàng vô năng, bị Trấn Nguyên Tử trấn áp trăm năm, sư tôn nhất định vô cùng tức giận. Thật không biết làm sao hướng sư tôn xin tội đây nữa!
Hoàng Long gật nhẹ đầu, búng tay tụ ra một đoàn hoàng sắc quang hoa, mang theo hai người bay về hướng Côn Luân sơn.
Trước khi rời đi, Từ Hàng chân nhân đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, xa xa nhìn xuống Địa Tiên Vân Thành bên dưới, gương mặt hiện lên vẻ suy tư.
Hắn cảm giác phảng phất như mình đã bỏ qua điều gì đó cực kỳ trọng yếu, nhưng lại không hiểu được rõ ràng, cho dù là suy tính cũng không có kết quả.
Hay là cũng có quan hệ tới Uyên Minh? Suy ngẫm chốc lát Từ Hàng vẫn khó giải thích, chỉ đành than nhẹ một tiếng tạm thời gạt bỏ suy nghĩ kia.
…
Nhạc Vũ đứng bên trong Địa Tiên Vân Thành cũng đang nhíu mày lâm vào suy ngẫm.
Cảnh giới giờ phút này của hắn so sánh với Kim Tiên chân chính cũng không thua kém, trình độ trận phù cơ hồ thẳng truy đại năng thời thượng cổ.
Hỗn độn thiên cơ tuy không cách điều tra, nhưng với sự việc quanh người lại vẫn có điều cảm ứng, vô cùng linh nghiệm.
- Khí tức này rất quen thuộc! Chẳng lẽ trước kia ta từng gặp qua sao!
Cơ hồ không chút do dự dưới chân chợt gia tốc, ở bên trong thành đi thêm vài vòng, không bao lâu hắn đã đi tới một nơi đông người.
Nơi này có tới mấy vạn tiên tu tập hợp, nhưng ánh mắt Nhạc Vũ trước tiên liền dừng trên bóng lưng trầm hùng như núi của một người.
- Đông Hoa tán nhân? Nguyên lai là hắn!
Vẻ mặt Nhạc Vũ chợt ngẩn ra, chỉ một thoáng toàn bộ nhân quả từng xảy ra giữa hai người xẹt qua trong đầu Nhạc Vũ.
Dần dần xuất hiện trước mặt Nhạc Vũ không phải hình dáng hiện tại của Đông Hoa, mà là một đạo nhân áo trắng râu dài tới ngực, dung nhan như ngọc, dưới chân giẫm trên một thanh hỏa hồng tiên binh.
Kiếm ý khinh người, va chạm cùng hồn niệm của Nhạc Vũ, khuấy động không ngớt.
Ngay sau đó đạo nhân áo trắng tồn tại trong ý niệm của Nhạc Vũ cũng hướng tới hắn mỉm cười thi lễ thật sâu, chính là hành lễ đệ tử, tiếp đó lại biến mất vô hình.
- Nguyên lai là hắn sao?
Ánh mắt Nhạc Vũ chợt sáng, lộ ra vài phần sực tỉnh, lại mang theo vẻ nghi hoặc khó hiểu. Tiếp theo hắn chợt thì thầm:
- Nguyên tưởng rằng nhân quả giữa ta và ngươi ở phàm gian đã xong, chỉ còn lại tình nghĩa bằng hữu. Thật không ngờ sau mấy trăm năm, lại có thêm một phen liên lụy!
- Cảnh giới thần minh quả nhiên khác hẳn bình thường. Chỉ trong ngẫu nhiên đã nhìn thấy được cảnh tượng năm vạn năm sau. Chỉ là vì sao Đông Hoa lại dùng lễ tiết như vậy với ta? Lẽ ra người này phải là đệ tử nhập thất của vị nào mới đúng!
Nhìn thấy Đông Hoa đang tìm khắp chung quanh đường phố, Nhạc Vũ thoáng do dự chốc lát nhưng chưa lập tức tiến lên, chỉ lắc mình đã rời khỏi nơi đó.
Hắn không phải không muốn gặp lại người này, nhưng vừa rồi thiên nhân cảm ứng thăm dò được ít việc tương lai, hắn không muốn vô duyên vô cớ xen lẫn vào một phen phúc duyên gặp gỡ của người kia.
Ngay khi Nhạc Vũ vừa rời đi không lâu, trong lòng Đông Hoa tán nhân cũng có nhận thấy, hắn nhìn lại phía sau không thấy bóng người nào. Trong mắt mang theo vẻ nghi hoặc thu hồi ánh mắt, lắc nhẹ đầu tiếp tục đi dạo các quầy hàng. Nhưng trong đầu vẫn không tự chủ được nghĩ tới cảm giác vừa rồi.
- Ngũ tai thất kiếp, thật không biết người độ kiếp trên Vạn Thọ sơn đến tột cùng là vị nào? Hay thật sự là An Thiên Huyền Thánh đại đế phương bắc đã truyền xuống pháp môn kiếm tu? Chỉ có thủ đoạn như vậy mới có thể xưng là đại năng! Nếu có duyên bái nhập môn hạ của vị đại đế này, nhất định giúp ta lấy pháp môn kiếm tu chứng được đại đạo.
Nhất thời tâm trí hướng về, nhưng đột nhiên tiêu cự trong mắt lại tan rã, chỉ một lát sau liền tự giễu, đại nhân vật như vậy làm sao có thể có sự xuất hiện gì với một tán tu Thiên Tiên nhỏ bé như hắn đây?
Ánh mắt lại quét nhìn mọi nơi, ánh mắt của Đông Hoa tán nhân bỗng dưng dừng lại trên một cửa hàng, yên lặng nhìn chăm chú vào một thanh hắc sắc tiên binh, hơi thở như ngưng đọng lại!