Nhạc Vũ nhìn dịch thể kim sắc này vẻ không thể tin...
- Sinh mệnh lực, đây cũng là tinh huyết Vu Thần? Để thử xem có gì thần diệu?
Nhạc Vũ định tiến hành phân tích nhưng cuối cùng bất lực. Bất quá lại xác định vật này không cần quá nhiều thời gian để hấp thu. Sau đó không chút do dự hút vào lòng bàn tay một giọt.
Một luồng nguyên lực sinh mạng cực lớn như nham thạch nóng chảy lập tức bộc phát từ cơ thể hắn, điên cuồng khởi động. Nguyên Anh trong đan điền trực tiếp phát ra một hấp lực kéo giọt tinh huyết vào trong đó.
Từng đợt chấn động linh lực từ trong đó phát ra, cộng hưởng với dao động của tế bào trong cơ thể. Vô số nguyên lực sinh mệnh tinh thuần không ngừng rót vào mọi góc trong cơ thể.
Trong chốc lát, thân thể của Nhạc Vũ từ tĩnh lặng đã sôi trào, lại bắt đầu biến hóa kịch liệt.
Đến một canh giờ sau, Nhạc Vũ mới thở dài mở mắt ra.
- Thì ra là thế, vật này chẳng những có thể tăng lên 300 thạch lực mà còn có thể tăng thêm 120 năm thọ nguyên! Trách không được Thiết Li và hai đệ tử Tử Nghiễn tông liều chết tranh chấp.
Nhìn lại ba bộ tàn thi này áng chừng có thể tinh luyện ra gần 120 giọt, Nhạc Vũ hít vào một hơi khí lạnh.
Điều này tương đương với rất nhiều nhị phẩm Duyên Thọ Đan. Ngay cả đại tông như Tử Nghiễn tông, Tịnh Hải tông cũng ít có, càng có thể khiến cho mấy chục Nguyên Anh tu sĩ hi vọng vấn đỉnh Đại Thừa, giá trị cơ hồ không thể ước lượng.
Đáng tiếc là vật này có dùng nhiều cũng vô ích. Lần thứ nhất có thể tăng lên 300 thạch lực, kéo thêm 120 năm thọ nguyên.
Lần thứ hai, hiệu quả kéo dài thọ nguyên giảm đi một nửa, càng không thể giúp thân thể tiến hóa. Chính là bởi vì một chút hữu ích trong đó đã bị hắn hấp thu.
Hơn nữa tựa hồ là thực lực bản thân cũng rất lâu mới có tác dụng. Nói là 300 thạch lực, kỳ thật lúc này tối đa cũng chỉ là 260 thạch lực mà thôi.
Lắc đầu, Nhạc Vũ lần lượt phân phát dịch thể kim sắc này cho Sơ Tam, Đằng Huyền cùng với Chiến Tuyết. Sau đó hắn thấy hai tiểu tử kia thì chỉ nhắm mắt thu nạp lực lượng trong đó còn Chiến Tuyết trực tiếp lâm vào trạng thái ngủ say.
Hắn cũng biết vật này đối với Chiến Tuyết chắc có tác dụng đặc thù nào đó nên có vài phần mong chờ. Hắn đem Sơ Tam và Đằng Huyền bỏ vào túi đại linh thú, lại dùng không gian còn lại trong tam bảo Linh Lung Tháp đem Chiến Tuyết bỏ vào, sau đó thu hồi Từ nguyên Hàng Long đỉnh cùng với Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm rồi hướng chỗ phế tích chạy tới.
Với pháp lực của hắn hiện giờ, cho dù không cần Ngũ Sắc Thần Quang cũng có thể dễ dàng xuyên qua không gian bích chướng.
Đến khi Nhạc Vũ triệt để thoát khỏi chỗ thời gian dị thường này thì cảm giác toàn thân chợt nhẹ, phụ trọng khó chịu hoàn toàn biến mất.
Trong Đan Điền, theo thủy hỏa phù trận hấp thu nhiều hơn linh lực thủy hỏa thì càng nhiều Huyền băng Ly Hỏa chân khí được chắt lọc ra. Phù trận Mộc hệ cũng từ chỗ khô héo tiến hành khôi phục lại.
Nhạc Vũ chỉ cảm thấy trong kinh mạch của mình bắt đầu khởi động pháp lực, trực tiếp tăng lên ước chừng hơn bốn ngàn thạch lực..
Chỉ là những biến hóa này trong cơ thể lại khiến cho Nhạc Vũ nhíu mày bởi vì như vậy thì Đại hóa Chư Thiên chân viêm cùng Huyền Âm Quý Thủy vốn đã suy yếu lại khôi phục. Điều này cũng có ý nghĩa là nếu hắn muốn triệt để khống chế hai linh vật này sẽ mất thêm thời gian, trước mặt cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngự sử.
Vừa đến cửa phế tích, Nhạc Vũ liền đã cảm giác tình hình bên trong có chút khác lạ, sau đó dùng hồn thức dò xét thì càng cả kinh.
Hồn lực của hắn hiện giờ so với trước khi thành anh mạnh hơn gấp 10 lần. Bất quá lúc này lại không thể rót vào trong đó, uy lực của vu trận bên trong tựa hồ tăng lên mấy lần.
- Kỳ quái! Sao lại như thế? Chẳng lẽ là có người chữa trị mẫu trận bên trong?
Nhạc Vũ trầm ngâm một lát rồi tiến vào. Nếu là mấy tháng trước tới đây, tất nhiên sẽ là cất bước duy gian. Bất quá lúc này hắn lại như nhàn nhã dạo chơi.
Càng tiếp cận chỗ hạch tâm của phế tích, Nhạc Vũ càng xác nhận suy đoán của mình, thật sự có người đã chữa trị hoàn toàn mẫu trận, từ đó đã ảnh hưởng đến tử trận các nơi, đem toàn bộ phế tích trở thành một chỉnh thể.
Đoán chừng đây là nguyên nhân ở đây mấy tháng không thấy người nào đột phá, chỉ sợ càng có không ít Nguyên Anh tu sĩ đã vẫn lạc.
Nhạc Vũ tiến thẳng vào hướng chủ điện. Vừa mới bước vào phạm vi bao phủ của mẫu trận, Nhạc Vũ liền chỉ cảm thấy tình cảnh trước mắt biến đổi, phảng phất bước vào đến trong tinh không. Xung quanh đều là hư không, ngàn vạn vì sao lấp lánh. Bên ngoài ngàn trượng là một thạch điện mấy trăm trượng ẩn hiện trong mây:
- Thì ra là thế, trận này chắc chắn là Tử mẫu tinh không đại trận, mượn lực tử trận để khai mở không gian. Trong hạch tâm là một nơi hư không loạn lưu! Lí Không Liên chắc là vì thế mà đến.
Nhạc Vũ hơi có chút hiếu kỳ, tốc độ dưới chân nhanh hơn. Vào lúc hắn bước vào chỗ thạch điện đổ nát thì phát hiện bên trong có chỗ bất đồng với bên ngoài.
Cánh cửa này phảng phất giống như là thập phương môn, trực tiếp thông sang một không gian khác. Sau một khắc, Nhạc Vũ đã xuất hiện tại một địa phương tựa như một vùng hoang mạc.
Ở đây cũng không phải là một cung điện cực lớn như trong tưởng tượng của hắn mà là một tiểu thế giới chừng ngàn dặm. Đồng dạng có mặt trời mặt trăng và ngôi sao, chỉ là mặt đất ở đây nứt vỡ tứ tung, trôi nổi trước mắt.
Nhạc Vũ liếc qua đã biết không gian ở đây đã ở bên bờ vực của sự sụp đổ. Đại địa nứt vỡ bên trong cũng đã bị thời không loạn lưu cách trở.
- Thần quốc vỡ nát sao? Nơi này đúng là thần quốc rồi, có thể kiên trì tới giờ chưa sụp đổ thì giai vị hẳn là không thấp.
Nhạc Vũ đang suy nghĩ thì bên tai bỗng nhiên truyền đến than âm Chiến Tuyết.
- Thiếu gia, ta có cảm giác khí tức đồng loai. Bất quá rất suy yếu!
- Đồng loại? Vu Thần? chẳng lẽ chủ nhân ở đây còn chưa triệt để vẫn lạc?
Nhạc Vũ kinh ngạc, sau đó trầm tư một lát, cuối cùng lấy lại tinh thần:
- Tuyết nhi tỉnh rồi? Tình hình như thế nào?
Chiến Tuyết lập tức mở miệng:
- Ta chưa hoàn toàn hấp thu tinh huyết, bên trong có rất nhiều thứ mà Tuyết Nhi vẫn không rõ. Hiện giờ mới chỉ tăng lên 450 thạch lực mà thôi, còn cần phải tham ngộ lâu hơn mới có thể hoàn toàn lĩnh ngộ, cũng có thể ngưng luyện phân thân.
Nhạc Vũ gật đầu, tinh huyết Vu Thần đối với Chiến Tuyết quả nhiên có tác dụng khác.
Hắn cũng chú ý tới Chiến Tuyết nói là ngưng luyện phân thân mà không phải luyện chế thân ngoại hóa thân.
Bất quá lúc này hắn cũng không có thời gian chú ý tới việc này, chỉ nhướng mày nói:
- Vậy ngươi hiện giờ có thể cảm giác người kia ở đâu?
Chiến Tuyết lần này thoáng trầm mặc:
- Tuyết nhi không biết, chỉ biết ở gần đây, hơn nữa trong này có mấy mảnh vỡ có thể giúp được ta.
Nhạc Vũ biết Chiến Tuyết nói tới mảnh vỡ chắc là mảnh vỡ của cự phủ kia. Hắn nhíu mày không chút do dự bước về phía trước. Nơi này tuy cũng có bố trí vu trận, tuy là bị thời không loạn lưu nghiền nát nhưng vẫn có một bộ phận phát huy tác dụng.
Nhạc Vũ trực tiếp bước tới một chỗ vỡ của thần quốc gần nhất. Hắn vừa tới chỗ biên giớ của một khối thổ địa trôi nổi thì thấy cách đó có hơn mười tu sĩ đang tụ lại nghị luận, ánh mắt hiện vẻ lo lắng lẫn nôn nóng. Cả đám thấy Nhạc Vũ tới đây một mình thì đều quay lại nhìn vẻ kinh ngạc, sau đó lại lộ vẻ thận trọng. Có thể thành tựu Nguyên Anh, ít nhiều đều có nhãn lực. Tuy bọn họ cảm giác không được tu vi chân thật của Nhạc Vũ nhưng cũng biết với khí tức của hắn chắc chắn là Nguyên Anh. Có thể một mình tới đây, thần thông cũng nhất định bất phàm.
Một người trong đó lộ vẻ kinh hỉ tiến lên:
- Đạo hữu cũng bị vây khốn ở đây? Không biết có thể đồng hành với chúng ta. Nơi này hung hiểm, hợp tác thì mạnh, phân ly thì yếu. Chúng ta hợp lực may ra còn có một đường sinh cơ!
Nhạc Vũ liếc người này, thấy hắn có thực lực yếu nhất trong cảm đám.
Hắn cũng không quản, cứ thế tiến lên thì hiểu ngay vì sao những người này lại bị vây khốn ở đây.
Khối không gian phân cách thời không loạn lưu này chảy xiết cực mành, tuyệt không phải Nguyên Anh tu sĩ bình thường có thể lướt qua.
Đã đến cảnh giới Nguyên Anh, mặc dù đã có thể ngao du hư không nhưng cũng không phải đến đâu tùy ý. Một số chỗ đặc biệt hỗn loạn, ngay cả Đại Thừa tu sĩ cũng trốn tránh, nếu bị cuốn vào trong đó sẽ bị mất phương hướng, khó có thể thoát thân.
Nơi này chính là như vậy, cho dù đã hội tụ gần mười Nguyên Anh tu sĩ cũng không dám khinh suất xuyên qua.
Người nọ thấy Nhạc Vũ không để ý thì sắc mặt lộ vẻ ngưng trọng, trong lòng hơi tức giận nhưng thấy mấy người khác cũng đang định tới thì vội vàng cười nói:
- Loạn lưu hung hiểm! Một tháng này đã có tối thiểu hai vị đồng đạo vẫn lạc bên trong. Đạo hữu muốn thoát thân thì vẫn cần liên thủ!
Nhạc Vũ vẫn trầm mặc không nói, thoáng thăm dò rõ ràng tình huống rồi phi thân tiến thẳng vào bên trong loạn lưu.
Hơn mười tu sĩ sau hắn há hốc mồm miệng, thầm than người này quả thật không biết trời cao đất dày, đột nhiên lại thấy trên người Nhạc Vũ bộc phát ra một đoàn hỏa diễm lam sắc khiến hắn phi hành bên trong hết sức dễ dàng.