Đến cạnh bờ biển Nam Chiêm Bộ Châu, Nhạc Vũ không tiếp tục phi độn mà nhanh chóng bố trí một Côn Luân cửu liên tỏa tâm đại trận, dùng Hi Hoàng kính trấn áp phong tỏa khí tức.
Thần hồn hắn nhất thời cũng không dám thăm dò ra xa nhưng có khuy thiên châu nên có thể thấy được tất cả khí tức lưu động trong vòng mấy ngàn vạn dặm.
Chỉ một lát sau, hắn đã cảm giác được hai người một trước một sau tìm đến. Người trước khí tức vững vàng, chính đại ôn hòa không hề dưới Văn Thù, người sau pháp lực lộ ra vài phần âm lãnh, qua hơn một khắc sau mới đến.
Hai người này sau khi đối mặt thì đều coi như đối phương không tồn tại, bắt đầu tìm kiếm dấu vết chiến đấu bên ngoài hàng rào không gian. Sau một hồi lâu không có sở đắc thì cả hai triển xuất từng lớp sóng hồn niệm cực lớn tìm kiếm vùng phụ cận Tây Hải, trải dài hơn ức vạn dặm, không hề bỏ sót một góc, tất cả yêu thú hải thú đều bị ép tới không dám ngẩng đầu.
Qua một hồi lâu, cả hai mới tức giận rời đi.
Nhạc Vũ khoanh chân ngồi trong trận, nhắm mắt dưỡng thương không để ý. Quả nhiên sau một lát có hai đạo hồn niệm cường hoành quét tới qua mấy thời thần rồi lại rút đi.
Hắn biết đã đến lúc thoát thân nhưng vẫn bình thản tiếp tục ngồi xếp bằng tĩnh dưỡng.
Đến lúc thấy màn sáng màu đen bao phủ phương viên ngàn vạn dặm trên Dịch Linh thành phía xa ầm ầm vỡ nát thì hắn mới mở mắt ra.
Sau đó hắn thấy một ngôi sao cực lớn rơi từ trên bầu trời xuống.
Chiến Tuyết ở bên hộ pháp cũng khẽ nhướng mày khai mở long nhãn rồi khẽ lắc đầu:
- Ngôi sao này vẫn lạc từ phía tây, không phải ứng với Tử Vân tổ sư từ Tây Hạ Ngưu Châu.
Nhạc Vũ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng, đang chuẩn bị thôi diễn mới chợt nhớ ra Âm Dương Ngũ Luân Vân Tượng Bàn đã vỡ vụn, cảm thấy rất không quen, dùng Diễn Thiên Châu tính toán một lát rồi thở phào.
Theo như quẻ tượng thì Tử Vân tán nhân cùng Ngọc Lăng Tiêu đều không việc gì. Chỉ là tình cảnh ngày sau sẽ phải lo lắng, không biết hai người sẽ ứng phó ra sao.
- Hồng Hoang sát kiếp bắt đầu từ hôm nay.
Nhạc Vũ than khẽ rồi không có ý ở thêm, tuy khí huyết vẫn hết sức mệt mỏi nhưng lại vẫn tiếp tục phi độn mang theo Chiến Tuyết về xa.
Lúc này hắn lại có lại thanh Viêm Long Lệ Hỏa Kiếm, vỗ nhẹ thân kiếm, trong mắt lộ vẻ phức tạpý.
Thanh kiếm này vốn luyện chế vì Long tộc, nào ngờ lại trở thành lợi khí cho Ngao Nhược đối phó hắn, qua một vòng lại trở về tay hắn.
Suy ngẫm chỉ chốc lát, hắn thấy người bên cạnh ngoại trừ Đằng Huyền thì cũng không ai dùng được nên dứt khoát bỏ vào Diễn Thiên Châu.
Nghĩ đến Đằng Huyền, trong lòng Nhạc Vũ khẽ động, theo ý định của hắn thì muốn qua ngàn năm mới có thể triệt để khống chế trứng Chúc Long nhưng không biết tình hình hiện giờ thế nào?
Diễn Thiên Châu sau khi nuốt mấy viên nguyên thần tinh hạch thì đã mở rộng ra mấy lần, lực lượng có thể cung cấp cũng vượt xa lúc trước.
Đem một tia thần niệm thăm dò vào bên trong trứng Chúc Long, thấy Đằng Huyền, vẫn đang không nhanh không chậm khuếch trương xâm phệ bên trong, cảm giác được ý niệm của hắn đến thì bất giác kinh hỉ.
Nhạc Vũ mỉm cười, cảm giác tốc độ quả nhiên nhanh hơn không ít. Nếu có thể tùy ở và một trong Tam Thập Tam Thiên trăm năm thì áng chừng Đằng Huyền sẽ triệt để thôn phệ.
Suy ngẫm chỉ chốc lát, Nhạc Vũ liền đem tất cả long huyết còn lại trong thế giới bạch cốt xối lên cự trứng, lại chiêu thân thể Ngao Nhược cắt một nhát trên yết hầu rồi tiếp tục xối tinh huyết chân long Thái Thanh huyền tiên lên khiến cho khí tức Đằng Huyền lập tức bạo tăng, trực tiếp xâm nhập hơn một nửa cự trứng.
Ước chừng rót chừng một nửa huyết dịch Chân Long, Nhạc Vũ liền thôi không thúc bức, tùy ý ném ra một góc để nó tự liền lại vết thương sau đó thần niệm bất giác dò xét qua ngọn núi Ngao Tuệ đang ở.
Ngao Tuệ như có cảm giác, bĩu môi phi độn về một ngọn núi khác tránh khỏi thần thức của hắn.
Nhạc Vũ xấu hổ, thu hồi ý niệm, cảm thấy trong miệng đắng ngắt.
Chiến Tuyết từ đầu đến cuối đều có sở cảm, lúc này xoay người nói:
- Sư huynh, những lời ngươi vừa nói cũng thật khiến người ta lạnh lòng.
- Thật không?
Nhạc Vũ kinh ngạc nhìn Chiến Tuyết, thầm nghĩ ngay cả nàng cũng nói vậy thì chắc không sai, liền ngưng mày buồn bã:
- Việc này ta không muốn lừa gạt nàng.
Ở chung lâu như vậy, dù hắn vẫn còn áy náy với Đoan Mộc Hàn cùng Ngọc Lăng Tiêu, càng giận mình vì sự chủ quan trước đó nhưng hiện giờ vẫn không thể không nảy sinh hảo cảm với Ngao Tuệ.
Bất quá nếu như bình thường còn có thể, còn nếu như gặp phải nguy hiểm vẫn không thể nào phó thác tính mạng.
Bản năng dong binh từ kiếp trước khiến hắn tuyệt sẽ không đơn giản để ai sau lưng.
Ánh mắt Chiến Tuyết lóe lên rồi lại nhìn đi chỗ khác:
- Sư huynh, kỳ thật có đôi khi ta lại thích ngươi lừa gạt ta.
Nhạc Vũ khẽ giật mình rồi nhịn không được cười lên, cầm lấy cự chung bạch cốt.
Bên trong chung còn vây khốn hơn mười Long Hồn gào thét xông loạn khắp nơi. Nhạc Vũ đối cũng không để vào mắt, cũng không có ý tế luyện thành khí linh, nhưng bên trong vẫn có mấy thứ tốt.
Hắn bỏ qua bốn tòa bạch cốt âm hồn tháp cùng U Minh bạch cốt phiên, chỉ lấy ra vật tùy thân của Lí Thanh Y, ngoại trừ linh thạch thì số bảo vật còn lại đều lộ ra tà khí, ngay cả số phù lục cũng tạo thành từ vô số tinh huyết nhân loại.
Nhạc Vũ tìm một lát rồi không bao lâu liền lấy ra hai cái bình ngọc.
Một cái trong đó cùng loại với bình ngọc chứa linh dịch màu đen mà Lí Thanh Y đã từng lấy ra.
Nhạc Vũ nguyên lai tưởng rằng nhất định đây là vật bàng môn tà đạo gì nhưng sau khi nhỏ ra một giọt hít một hơi thì thấy thơm ngát.
- Đây là linh uẩn mặc dịch? Thế gian còn có kì vật như vậy.
Nhận biết ra lai lịch linh dịch này, Nhạc Vũ nghĩ đến hai giọt mà Lí Thanh Y đã từng sử dụng thì cảm thấy đau lòng cực điểm.
Hắn nhớ vật này có rất nhiều tác dụng, ngoại trừ điểm hóa linh bảo làm tăng cường uy lực thì còn có tác dụng là thuần hóa sát lực.
Những tu sĩ luyện sát thi rất ưa thích vật này, thường một giọt cũng đủ để sát thi thoát thai hoán cốt.
Trong bình lúc này cũng chỉ có mười ba giọt mà thôi.
Nhạc Vũ lấy ra ba giọt, trực tiếp đưa cho Chiến Tuyết rồi lại lấy ra hai giọt đưa cho Tử Hàm trong Diễn Thiên Châu, cũng không phải hắn keo kiệt mà vật này nhiều hơn cũng vô dụng.
Chiến Tuyết lộ vẻ vui mừng, chỉ đem một giọt hút vào cơ thể, một phút sau sát lực trong cơ thể nàng đã tinh thuần thêm vài phần.
Nàng điểm hai giọt còn lại vào Bạch Đế kiếm và Lôi Cức kiếm, sau một thoáng thì cả hai đều lóe lên u quang.
Đặc biệt là Bạch Đế kiếm, vốn đã được Chiến Tuyết trọng luyện qua, mặc dù dùng Hiên Viên bí pháp hội tụ tín ngưỡng vạn dân nhưng vì không có khí linh nên còn kém Hậu Thiên Linh Bảo cùng giai mấy trù.
Song khi điểm nhập giọt linh uẩn mặc dịch này thì lập tức hàm chưa một chút khí tức đại đạo.
Tình hình Lôi Cức kiếm cũng tương tự, vốn là vu binh nhất phẩm Hậu Thiên Linh Bảo cấp vu binh, chỉ vì mười vạn năm không thấy mặt trời nên có chút suy yếu, sau khi nhỏ vào một giọt thì khôi phục không ít.
Nhạc Vũ tiếp tục nhìn xem chiếc bình còn lại. Đến khi mở ra thì hắn cũng không thất vọng gì dù không vui bằng lúc trước. Bên trong là một không gian tu di chứa chừng một ngàn giọt linh thủy lam sắc.
- Đây là thanh lộ linh tuyền trên đỉnh Bồng Lai, theo truyền thuyết mỗi năm chỉ có chừng ba vạn giọt, đều thuộc về Tiệt Giáo. Chỉ cần một giọt đã có thể khiến cho pháp lực Thái Ất Chân Tiên lập tức khôi phục tám phần. Âm Linh Đảo quả nhiên có quan hệ thâm hậu với Tiệt Giáo.
Điều khiến Nhạc Vũ vui mừng là có được thanh lộ linh tuyền dịch thì sau này đấu pháp đấu kiếm càng có hậu lực.
Điều khiến hắn thất vọng là lợi ích kỳ thật cũng không phải rất lớn, có thể lập tức khôi phục tám phần pháp lực tuy hơn xa nhiều linh đan khác nhưng độc tố bên trong đồng dạng rất nhiều, mỗi lần tối đa chỉ có thể sử dụng một giọt mà thôi.
Thu lại hai bình ngọc, Nhạc Vũ nhìn lại cây ngân tiên bản mạng của Ngao Nhược. Cây ngân tiên này làm từ lông đầu của nàng, trừ khi bản thân vẫn lạc còn thì người khác cầm cũng vô dụng, Nhạc Vũ liền không để ý mà bắt đầu cẩn thận nghiên cứu trấn hồn chung.
Hồi lâu sau, mới lắc đầu bật cười.
- Quả nhiên là tà đạo chí bảo, chỉ tính cái bạch cốt chuông khổng lồ này đã sử dụng không biết bao nhiêu hài cốt thần thú. Tiêu hao âm hồn cũng đạt tới con số hàng tỉ, còn dùng thêm mười viên nguyên thần tinh hạch có cấp bậc ngoài Thiên Nguyên giới. Sư tôn của Lí Thanh Y thật đúng là không sợ nhân quả nghiệt lực.
--- Bất quá bảo vật này nếu có thể triệt để luyện hóa thì ngoại trừ thế giới bên trong còn có thể trấn áp thời không, giúp mình xuyên qua hàng rào không gian.
Trấn hồn chung tuy là dùng tà pháp luyện chế nhưng bản thân lại không chứa bao nhiêu âm hồn tà lực, vì bản thân không tự luyện chế nên sử dụng cũng an tâm, cùng lắm ngày sau tới Âm Linh Đảo trảm sát người luyện chế coi như an ủi những sinh hồn tàn linh này.