Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 150: Chương 150: Tam huyết đoạn tục




Người kia trong miệng Duẫn Kiệt chính là Tịch Nhược, đến bây giờ vẫn chưa tính toàn rời khỏi Nhạc gia thành.

Vào chiều hôm Nhạc Vũ trở lại Nhạc gia thành, đang lúc hắn tiếp chút tủy sống cho Lâm Trác thì vị Tịch Phù Sư đã trở thành nỗi phiền toái trong mắt đông đảo người của Nhạc gia đã liều mạng xông tới cửa .

Kể từ sau trận đánh nơi sơn cốc kia, lực lượng nhà bọn họ đã bị yếu đi không ít. Bất quá dòng họ những ngày qua cũng tạm thời phái đến không ít cường giả hộ vệ. Song hơn mười vị võ sư này cũng không thể ngăn nổi Tịch Nhược Tĩnh nửa giây.

Nghe tiếng động lớn phía ngoài, Nhạc Vũ cau mày khẽ lắc đầu, tiếp tục giải phẫu. Hắn không quá nguyện ý cho người ta biết mình có y thuật, ngay từ lúc đối phương còn cách bốn dặm đã cảm giác được. Nhưng vấn đề là thủ thuật đang thi triển trên người Lâm Trác không thể kết thúc trong thời gian ngắn, mà Tịch Nhược Tĩnh xông vào đến đây cũng chỉ cần chừng ba phút, vì thế nên hắn cũng bỏ qua việc dấu giếm đối phương.

- Ha hả! Không nghĩ tới Nhạc tiểu đệ ngoài thiên tư võ học còn có một thân y thuật thần kỳ như vậy!

Lúc vừa mới xông vào phòng, Tịch Nhược Tĩnh bất giác giật mình. Chỉ thấy căn phòng sáng sủa đã bị Nhạc Vũ nhuộm thành màu tuyết trắng, bên trong lại được một tầng lụa mỏng ngăn thành hai, hơn nữa bốc lên mùi nước thuốc nồng nặc. Bản thân Nhạc Vũ đang mặc mấy tầng y phục đã được tẩy sạch vô cùng, hai tay cũng đeo bao tay chế từ da mỏng, cầm dao phẫu thuật và các công cụ tiếp xương đang tiếp xương cho Lâm Trác.

Nhìn tấm lụa mỏng rồi bộ y phục trên người Nhạc Vũ , Tịch Nhược Tĩnh vừa nghĩ đã hiểu ngay. Lão cũng không có ý tứ đi vào bên trong tầng lụa, chỉ đứng bên ngoài nhìn vào. Bất quá với nhãn lực của lão thì dù có cách qua tấm lụa mỏng vẫn có thể thấy rõ động tác của Nhạc Vũ chính xác đến cực hạn.

- Tịch Phù Sư quá khen! Chút tài nghệ này sao có thể dám tranh với người.

Ngoài miệng Nhạc Vũ có một tầng khẩu trang nên thanh âm nghe không rõ:

- Ta nghe nói mấy ngày qua phù sư đều tới tìm ta, có việc gì vậy?

- Đúng là có một số việc muốn cầu tiểu hữu!

Tịch Nhược Tĩnh khẽ mím miệng rồi cười thản nhiên:

- Bất quá ta phải hỏi trước, chuyện ở bến sông có phải là tiểu hữu gây nên đúng không? Người bên cạnh có thể không biết được, nhưng ta có cảm giác thiên địa dị động vào ngày tiểu hữu đột phá tiên thiên!

Nhạc Vũ cau mày, không định phủ nhận nhưng cũng không định trả lời. Vào ngày hôm qua hắn mới hiểu, linh giác của vị Tịch Phù Sư chắc là mạnh đến mức có thể cảm nhận được sự biến hóa linh lực thiên địa ở cách mấy chục dặm.

Thậm chí trước đó, Nhạc Vũ có một lần còn tưởng rằng Tịch Nhược Tĩnh lừa gạt hắn. Hiện giờ hắn tuy đã tiến vào tiên thiên, nhưng ở phương diện linh giác chỉ có thể coi như là tay mới . Nhưng cho dù hắn dùng trận hồn khống và Hồn thạch trợ giúp thì hiện giờ chỉ có thể thần thức quan trắc chính xác linh lực ở trong phương viên chưa tới bốn mươi dặm, xa nhất trên dưới một trăm dặm thì đã hoàn toàn không cảm giác được.

Vào lúc bình thường, sau khi Nhạc Vũ lên cấp tiên thiên thì cảm giác đối với linh lực thiên địa tối đa cũng chỉ trong phạm vi bốn đến mười dặm, đó còn là hồn thức của hắn cường đại đến biến dị. Ngoài ra năng lực phân tích đối việc giám sát biến đổi linh lực xung quanh cũng không thể không có lợi.

Bởi vậy có thể thấy được vị Tịch Phù Sư này mặc dù cũng có tu vi tiên thiên nhưng cũng không thể có linh giác kinh khủng thế.

Nhưng nghe ẩn ý của Nhạc Duẫn Kiệt thì mấy ngày qua Tịch Nhược Tĩnh nói gần nói xa cũng lộ ra ý tứ xác định, nói lão lừa gạt lại không quá giống.

Chân chính làm người ta phiền não chính là cho dù người này nói là thật hay không, chỉ cần lão hơi tiết lộ một chút cũng khiến đủ để cho hắn và Nhạc gia gặp phiền toái.

Thật ra thì hôm qua lúc nghe nói chuyện này thì phản ứng đầu tiên của Nhạc Vũ chính là giết người diệt khẩu.

Chẳng qua phương pháp này cũng chỉ là thử nghĩ xem mà thôi.

Cả hai đại cao thủ của Thừa Vân môn cùng Hi Hoàng Phù Sư sau khi rời khỏi Nhạc gia thành. Khi đó chỉ sợ người của thế lực khắp nơi có ngu xuẩn thế nào chăng nữa cũng có thể biết Nhạc gia thành có chút vấn đề.

Lần này hắn sở dĩ lựa chọn giải phẫu cho Lâm Trác ngay tại nhà mà không phải chỗ nào bí mật hơn chính là vì sợ vị Tịch Phù Sư này chờ quá lâu mà việc giải phẫu Lâm Trác lại cần tiến hành cấp bách.

Bất quá hôm nay gặp mặt, Nhạc Vũ lại có chút tin lời của Tịch Phù Sư. Cũng không phải hồn lực của đối phương quá mức cường đại khiến hắn chỉ có thể nhìn lên mà cây ngân trâm có khắc hơn mười đạo phù triện của lão đang tán xuất dao động linh lực tương tự hồn thạch trong khôi lỗi. Nhạc Vũ cũng không biết vật này là làm sao chế thành, bất quá có vật này tương trợ, linh giác của Tịch Nhược Tĩnh vượt quá thường nhân cũng là bình thường.

Điều duy nhất khiến hắn cảm thấy may mắn là ý tứ của đối phương hôm nay đến đây tựa hồ là muốn nói chuyện với hắn, đã như vậy thì chuyện này cũng không phải là không thể dùng phương pháp ôn hòa giải quyết.

- Chuyện của Thừa Vân môn cùng Hồng gia, ta không xen vào. Người của bọn họ chết cũng tốt, sống cũng tốt, đối với ta không quan hệ.

Tịch Nhược Tĩnh cũng không tính toán nghe được Nhạc Vũ chính miệng thừa nhận. Lão thả lỏng tay, cười một tiếng:

- Thật ra thì mấy ngày vừa rồi ta yêu cầu muốn gặp tiểu hữu là có chuyện cần bàn! Tồn tại như chúng ta thật ra thì sợ nhất là gia tộc không người kế tục! Tịch gia chúng ta vì có ta mà những năm này rất có khởi sắc, thậm chí dựng lên cả một thành trấn ở phía tây Bắc Mã Nguyên. Song trong hai nghìn con cháu hậu bối lại không có một người có thể kế thừa y bát của ta! Trước mắt ta chỉ còn có hai mươi năm tuổi thọ, còn có thể chiếu cố lấy bọn họ. Một khi ta ra đi thì tuy có phù sư trông nom nhưng chắc cũng sẽ không thiếu lúc bị người khi dễ.

Đem đốt xương sống thứ mười ba của Lâm Trác trở về chỗ cũ, Nhạc Vũ thở nhẹ ra một hơi, liếc nhìn ra bên ngoài. Lâu như vậy nhưng Tịch Nhược Tĩnh vẫn không nói rõ là vì chuyện gì mà đến, nghe giống như là có chút buồn bực.

Đang lúc này, Tịch Nhược Tĩnh hướng về phía hắn cúi người làm lễ thật sâu.

- Lão hủ mặt dày! Muốn cầu một tiểu hữu hứa hẹn. Tương lai nến Tịch gia nếu không có đầy đủ tư chất cũng là thôi, nhưng nếu có một con cháu có được tư chất thì kính xin tiểu hữu ngài đem thu nhận sử dụng.

Trong mắt Nhạc Vũ lộ ra vẻ kinh ngạc. Tịch Nhược Tĩnh lại lấy ra một chiếc hộp nhỏ:

- Dĩ nhiên Tịch gia ta cũng không dám nhờ không, những đồ này coi như là đồ bái sư!

Chỉ thấy trong chiếc hộp nhỏ kia là hơn bốn miếng Dịch Nguyên Đan, cùng với một cây ngân trâm tương tự trên đầu Tịch Nhược Tĩnh. Ngoài ra còn có hơn mười bản sách viền bạc và mấy loại đan dược có giá trị kém hơn.

Nhạc Vũ khẽ liếc nhìn qua, ngoại trừ chiếc ngân châm kia thì những vật khác không có tác dụng quá lớn với hắn. Dịch Nguyên Đan hiện giờ hắn đã có thể hoàn toàn tự chế, những bản sách kia phần lớn đều là vũ kỹ bí truyền, ngoại trừ mấy quyển nói về kiến thức phù triện căn bản còn thì có cũng được mà không có cũng không sao.

Thu hồi tầm mắt, Nhạc Vũ hơi có chút thất vọng. Bất quá những đồ này đối với hắn mà nói tuy là cũng không giá trị song hắn có thể cảm nhận được thành ý của Tịch Nhược Tĩnh. Nếu đổi lại là một vũ tông tiên thiên khác mới vừa tấn cấp thì đây đúng là những thứ cần thiết nhất.

Tịch Nhược Tĩnh không lấy chuyện ở bến sông làm điều kiện mà dùng phương thức trao đổi tài vật cũng làm hắn tăng thêm hảo cảm. Về phần người của Tịch gia bái sư thì cũng là chuyện của hai mươi năm nữa.

Nhạc Vũ có lòng đáp ứng, bất quá nói đến khóe miệng lại khẽ lắc đầu:

- Tiểu tử trẻ tuổi, kiến thức nông cạn, làm việc cũng không bền chắc, sao dám làm nhận làm thầy? Ta xem Tịch Phù Sư tốt nhất là tìm người khác.

- Nguyên ta cũng lo lắng vì chuyện nhờ vả. Bất quá qua một trận đánh ở bến sông đã khiến lão hủ hoàn toàn yên tâm. Chưa nói đến bản lĩnh của tiểu hữu, chỉ riêng tâm tư cẩn thận cũng đã là thiên hạ hiếm có. Bên chỗ Lâm cốc độ kia, lão hủ cũng đã lén đi qua. Thật sự nửa điểm sơ hở cũng tìm không được. Còn nguyên nhân nữa chính là hai chữ “tuổi trẻ”, tương lai mới có khả năng vô hạn.

Tịch Nhược Tĩnh sát ngôn quan sắc, chỉ nhìn vẻ mặt Nhạc Vũ đã biết đối phương có ý đáp ứng nên cười một tiếng, ngắt lời của Nhạc Vũ. Sau khi nhìn mười ngón tay của Nhạc Vũ đang vô cùng linh hoạt vá lại vết thương thì trong lòng vừa động, lộ ra vẻ do dự:

- Thứ cho ta nói thẳng, biện pháp của tiểu hữu tuy có thể cứu hắn nhưng e là sẽ tê liệt chung thân. Không biết tiểu hữu đã từng nghe qua Tam Huyết Đoạn Tục Đan?.

Nhạc Vũ nghe vậy hơi nhướng mày, ánh mắt ngưng đọng như thực chất, lần nữa nhìn về phía phía sau. Hắn tự nhiên biết hiện giờ Lâm Trác mới chỉ tu bổ được bên ngoài mà thôi, bên trong thể nội vẫn đang bị phá toái thành những mảnh nhỏ.

Đan dược mà Tịch Nhược Tĩnh vừa nói chính là một trong những dược vật có thể khiến Lâm Trác hoàn toàn khôi phục. Nhưng vấn đề nghe nói cho dù là bên Lê thành thì đan dược kia cũng cực kỳ hãn hữu.

- Tịch Phù Sư nếu nói tới Tam Huyết Đoạn Tục Đan, vậy là có vật này?.

- Linh vật như vậy, giá trị có lẽ bằng cả nửa Nhạc gia thành, sao ta có thể có?

Tịch Nhược Tĩnh cười khổ lắc đầu, thấy vẻ mặt thất vọng của Nhạc Vũ thì tâm trạng càng vui mừng. Thầm nghĩ tính tình người này quả nhiên là trọng tình trọng nghĩa. Nếu chỉ nói riêng thực lực xuất chúng cũng là thôi, nhưng loại tâm tính này đúng là khó được trong thời loạn thế này, là người duy nhất mà mình có thể phó thác hậu sự.

- Tiểu hữu, trong tay ta mặc dù không có Tam Huyết Đoạn Tục Đan này nhưng lại biết chỗ tìm. Theo lão hủ biết, trong phạm vi bắc hoang có mấy trăm thành thị có thể đổi được dược vật này, gần nhất chính là Lê thành. Chẳng qua là người bình thường không biết mà thôi. Điều duy nhất lo lắng chính là tiểu hữu định dùng vật gì trao đổi.

Nhạc Vũ vừa nghe vậy thì đứng phắt dậy, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng.

Trong lòng hắn bừng bừng hưng phấn, vốn đã định buông bỏ về phương diện này, không ngờ lại gặp được cơ duyên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.