Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 470: Chương 470: Tâm tử chi nhân




Bức họa vẽ từ lụa tơ tằm ngàn năm từ từ giở ra trong không trung, bên trong là hình một nữ tử thanh tú, nhìn qua không phải quá đẹp nhưng có một phong thái làm người khác cảm thấy an tường.

Nhạc Vũ nhướng mày, trong mắt lộ ra một tia nghi hoặc, chú ý thấy trên thân nữ tử này cũng có tiêu chí của Tiểu Quan Phong.

- Đây Hàn Tú Nhân sư cô của Tiểu Quan Phong các ngươi, xem như người đồng lứa với sư tổ, là đạo lữ của Xương sư thúc.

Tào Vấn ngự kiếm một bên, thần sắc ảm đạm giải thích:

- Sư thúc yêu nàng sâu vô cùng, ước chừng vài thập niên trước thì sư cô tọa hóa, sư thúc nảy sinh ý nghĩ không muốn sống. Vốn tư chất của sư thúc trong đồng trang lứa chỉ kém Chưởng giáo chân nhân, đã trùng kích đến Kim Đan đỉnh phong. Bất quá từ đó về sau liên tục vài thập niên không có nhiều tiến triển.

- Vài thập niên trước? Chẳng lẽ là vì Vân Mộng Tông, sư thúc tổ sẽ không nghĩ tới báo thù?

Nhạc Vũ đem bức hoạ cuộn tròn lại, không có ý tứ trả Tào Vấn mà trực tiếp để vào trong Tu Di Giới rồi nhìn Tào Vấn:

- Hàn sư cô rốt cuộc là vì sao vẫn lạc?

- Nói là tọa hóa.

Tào Vấn sờ mũi, cảm giác ánh mắt sắc bén của Nhạc Vũ nên vô ý thức tránh đi nói:

- Điều này không quan hệ với Vân Mộng Tông. Sư cô vài thập niên một mực đều không thể đột phá Kim Đan cảnh

Nhạc Vũ cũng thở phào, bất quá ngẫm lại lại cảm giác không đúng. Xương Băng Hồng là Nhị đại đệ tử, tư chất chỉ kém Nông Dịch Sơn. Đạo lữ song tu với hắn tuyệt sẽ không thấp. Cho dù là do Xương Băng Hồng chính mình chọn trúng, nếu là thật sự không triển vọng, tông môn chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng đáp ứng.

- Tư chất và tốc độ tu hành cua Hàn sư thúc năm đó ở Tiểu Quan Phong cũng là nhất lưu. Chỉ là trăm năm trước trong một lần ra ngoài bất hạnh bị tập kích, cuối cùng tuy là chạy trốn khỏi được những tán tu kia nhưng cảnh giới tu vi bị đánh rớt xuống hai cấp. Thọ nguyên cũng hao tổn một trăm hai mươi năm. Từ đó về sau, vô luận Xương Sư thúc đền bù thế nào cũng vô hiệu, về phần những cừu gia đã bị hắn trảm sát toàn bộ mấy thập niên trước.

Tào Vấn nói đến đây thì than nhẹ một tiếng :

- Kỳ thật hai người bọn họ có thể nói là trời sinh một đôi. Cũng không phải không có khả năng dắt tay cùng vào trường sinh, đáng tiếc thiên ý trêu người! Kỳ thật ta coi như là nhờ vào thân phận họ hàng xa của Hàn sư thúc, mới được Xương Sư thúc chiếu cố như vậy.

Nhạc Vũ nhíu chặt mày, lại nhìn về Ly Hận phủ phía xa, trong nội tâm cảm thấy cực kỳ khó giải quyết. Hắn biết rõ nếu không cách nào cởi bỏ tâm kết này thì tuyệt đối không thể vãn hồi Xương Băng Hồng vẫn lạc. Kỳ thật nói đến chuyện này, hắn rất hiểu Xương Băng Hồng. Ở kiếp trước, vào lúc bạn gái hắn chết, hắn cũng đã sa vào tình trạng như thế. Vào lúc tiếp nhận nhiệm vụ đánh thuê không cần cẩn thận chọn lựa, hành động cũng can đảm hơn rất nhiều, chỉ là chưa đến nỗi tiêu cực như Xương Băng Hồng.

Đối phó loại tình si này, thường thường là khó xử lý nhất.

Trầm ngâm hồi lâu, Nhạc Vũ cảm thấy không có chút đầu mồi, đành cáo từ Tào Vấn, quay người bay về động phủ. Bất quá mới vừa vặn tới gần thì thấy một đạo hồng ảnh đang đè xuống kiếm quang, người còn chưa đến đã cười hắc hắc nói:

- Tiểu Vũ nhi. Cuối cùng là tìm được ngươi rồi! Thương thế ngươi bình phục chưa?.

Nhạc Vũ ngẩng đầu nhìn lên, trong nội tâm lập tức vui vẻ. Bất quá ngay sau đó lại cảm thấy có chút kỳ quái. Xem bộ dạng này của Đoan Mộc Hàn chắc là có ý định tìm hắn luyện kiếm?

Thủy Hàn Phong, Quan Vân Điện.

Nông Dịch Sơn buông tờ đồ án trong tay, thần sắc lộ vẻ mệt mỏi.

Trong đại điện lúc này đang vẽ một trận đồ cực lớn, án theo tổ hợp của 150 bức trận đồ mà Nhạc Vũ khám phá, bỏ đi phù điêu thần thú mà thêm vào linh thạch theo chư thiên tinh thần vào trong. Toàn bộ đại trận tản ra điểm điểm linh quang, cơ hồ không chút xung đột với linh trận trong điện.

Nông Dịch Sơn lúc này đang đứng trong trung ương đại trận, mấy người Cung Trí Phong Vân đang ngồi xếp bằng bên ngoài, thần sức cũng lộ vẻ tận lực.

Nông Dịch Sơn trước tiên liền thối lui ra khỏi trên dưới một trăm trượng ngoài đại trận, phảng phất trong đại trận có điều gì đó cực kỳ đáng sợ. Những người còn lại, sau khi Nông Dịch Sơn rời khỏi cũng lần lượt xích ra mười trượng.

Cung Trí vốn nhắm mắt điều tức, đợi đến lúc sắc mặt một lần nữa khôi phục huyết sắc, mới quay đầu hỏi:

- Nông sư điệt, vừa rồi ngươi nhớ kỹ ước chừng mấy thành?

- Chắc là chưa đến một phần rưỡi! Kế tiếp cần ít nhất tĩnh tâm tu dưỡng mười ngày mới có thể tiếp tục. Lần này nếu không phải là mấy vị trưởng lão và chư vị sư thúc kịp thời ra tay, kéo hồn thức của ta về thì hậu quả là không thể lường được

Nông Dịch Sơn thở ra một hơi, cũng mở mắt. Cơ thể lão cũng không có gì dị thường, chỉ cảm thấy một hồi hỗn loạn, là do tiêu hao tâm lực quá lớn.

- Nói ra thật xấu hổ! Liên tục ba lượt vẫn chưa thể nhớ xong tinh yếu kiếm quyết, hơn nữa lần sau còn ít hơn lần trước. Tiếp theo còn cần ít nhất bốn lần mới có thể hoàn toàn ghi nhớ

- Một phần rưỡi? Vậy cũng coi là không tệ.

Cung Trí lộ vẻ sầu não, nhìn chung quanh mọi người:

- Ngươi có trí nhớ tốt nhất trong chúng ta, so với ngươi thì ta mỗi lần chỉ hấp thu chưa đến một thành, chẳng phải muốn xấu hổ đến tự sát?Kiếm quyết cái thế này đã không phải là từ kinh thế hãi tục có thể hình dung, sao có thể đơn giản học được?

- Ảo trận ghi lại kiếm quyết đủ tương đương với hơn mười vạn đạo điển cao thâm. Nếu không phải là Vũ nhi đề tỉnh, chắc là chúng ta đều trọng thương thần hồn

Phong Vân khẽ gật đầu, sau đó lại mắt lộ vẻ tò mò:

- Ta vẫn hiếu kỳ, Tiểu Vũ vào một tháng trước mới chính thức nghiên cứu đồ án trong truyền pháp trung điện, sau đó bị ảo trận này vây khốn. Cái này chẳng phải là nói, đầu tiên hắn đã hấp thu toàn bộ tin tức trong trận rồi trong một tháng nghiền ngẫm ba kiếm thức này đến trình độ có thể sử dụng?

Nghiêm Chân vốn cũng đang suy nghĩ đến việc này, nghe vậy cũng không thảo luận mà âm thầm thở dài một tiếng.

Trước lúc tiếp xúc với ảo trận còn chưa biết, sau khi nhớ lại lượng tin tức khổng lồ ập vào não hải, lão vẫn bất giác hít một hơi khí lạnh.

Tư chất của Nhạc Vũ thật khiến làm người khác sợ hãi thán phục, nhưng cũng quá chói mắt. Nếu không phải là người bổn tông thì chắc đều sinh sát ý.

Ngược lại bên cạnh lão, Trâu Dao của Phù Dung Phong ngẩng đầu lên nói:

- Có thể một lần ghi nhớ, tư chất này nhất định vượt qua chúng ta gấp 10 lần!

- Gấp 10 lần tì quá khoa trương, đoán chừng cũng chỉ là trí nhớ kinh người mà thôi. Nói đến ngộ tính thì chắc vượt qua chúng ta ba bốn lần.

Nói đến đây, Mạc Quân cũng cười khổ, người ngồi trong này có ai mà không thiên tư tuyệt hảo. Chỉ bởi vì thời vận bất lực, tiên duyên không tốt, hoặc bởi vì bí truyền điển tàng tông môn chưa đủ nên mới mất đi tư cách vấn đỉnh Đại Thừa, hoặc bởi vì vết thương nên không cách nào tiến thêm một bước.

Vì vậy mặc dù chỉ cần vượt qua bọn họ một thành đã đủ kinh thế hãi tục, càng không cần phải nói vượt qua mấy lần.

Trong điện một hồi yên lặng, Phong Vân mới cười nói:

- Tư chất Vũ nhi quả thật không tệ, cũng không biết so với khai sơn tổ sư là ai ưu ai kém? Ba thức giữa này sợ là phức tạp vượt quá tưởng tượng chúng ta, muốn thấu thành kiếm trận thì với lực chúng ta cũng phải mất vài thập niên.

- Cái này cũng vô phương! Năm đó tổ sư đã từng lấy bí pháp, chế thành hai đại thân ngoại hóa thân. Vì vậy sáng chế mỗi thức kiếm quyết , tất nhiên sẽ thuận tiện nghiên cứu thành kiếm trận. Chỉ là cho tới nay, tông ta vẫn chỉ có được yếu quyết của ba thức trước, những thức sau chưa hề biết.

Thấy thần sắc khó hiểu của mọi người, Nông Dịch Sơn cười nói:

- Vừa rồi ta ở trong trận tuy thu hoạch thấp hơn dự kiến, bất quá có điều ngay cả Vũ nhi cũng không từng phát giác. Trận này chỉ cần ba vị có thể thấu nhập toàn bộ Ngũ Hành, phân thành vị trí Tam Tài thì có thể khởi động. Tổ sư kiến lập truyền pháp điện chắc là sớm có dự đoán để cho những người chúng ta dù không đủ ngũ hành nhưng vẫn có thể trú sử kiếm trận này! Thời gian có thể rút ngắn.

Ánh mắt Phong Vân hơi lóe lên, thần sắc thoáng phấn chấn, ngay sau đó lại nghe Nông Dịch Sơn nhíu mày nói:

- Vũ nhi đã lành thương xuất quan, chúng ta đã có thể mượn sức hắn!

Mọi người nghe vậy đều lộ vẻ kinh hãi. Nhạc Vũ tuy là Kim Đan tu sĩ nhưng ngộ tính vượt xa bọn họ. Về phương diện trận đạo chỉ kém Xương Băng Hồng, mấy tháng trước đã từng sử qua một lần Quảng Lăng tuyệt kiếm ba thức giữa. Nếu như gia nhập, nhất định là giúp ích rất nhiều.

Nông Dịch Sơn lúc này lại lâm vào trầm tư, nhớ tới nữ nhân như luyện thi bên cạnh Nhạc Vũ.

Nhạc Vũ vì lời thề nhập môn mà vẫn chưa từng truyền thụ Quảng Lăng tuyệt kiếm cho Chiến Tuyết.

Việc này vốn lão cũng không cảm giác không ổn. Lúc này nghĩ đến vì an toàn của Nhạc Vũ mà đã truyền xuống Điên Đảo Thái Hư Lưu Ly Bích, vậy thì Quảng Lăng tuyệt kiếm cũng có thể. Cùng lắm thì mấy ngày nữa, đem Chiến Tuyết cùng nhau thu làm môn hạ là được. Nàng tuy là thân phận luyện thi nhưng trong tu chân giới chỉ cần mở ra linh trí thì dù là cỏ cây muông thú cũng đối đãi bình đẳng.

Ngoài ra trong lòng lão cũng có chút hy vọng với Chiến Tuyết. Huyền Sát Luyện Thi có thể nói là thần diệu, thực không biết nàng sau này tập được Quảng Lăng tuyệt kiếm sẽ như thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.