Nhạc Vũ thấy thế không khỏi bật cười, lắc đầu nói:
- Việc này không có quan hệ gì với ta, Định Ba Châu của ngươi đã chọc giận Huyền Vũ đạo huynh, nếu ngươi muốn lấy lại hạt châu kia thì tự mình đi tìm Huyền Vũ đạo huynh thì tốt hơn!
Khuôn mặt Thái Hoàng Quân vốn đã cằn cỗi khô vàng, giờ phút này nghe vậy không khỏi khổ sáp nhìn qua Huyền Vũ, chỉ thấy Huyền Vũ hừ một tiếng, nhấc đầu nhìn sang một bên, dùng toàn lực cắn chặt Định Ba Châu trong miệng, tựa hồ chỉ hận không thể lập tức cắn vỡ.
Thái Hoàng Quân đầy mặt bất đắc dĩ, nhưng vẫn hướng Huyền Vũ thi lễ thật sâu:
- Huyền Vũ đạo huynh, lần này là ta không phải, ngày sau Thái Hoàng Quân sẽ bồi tội, xin đạo huynh hãy buông tha cho bảo châu của ta được không?
Huyền Vũ chỉ làm như không nghe thấy, lắc lư đầu, mắt nhìn lên, con ngươi thoáng chuyển động lộ ra vẻ xảo trá.
Thái Hoàng Quân khẽ lắc đầu, lại nhìn Nhạc Vũ như xin giúp đỡ, chỉ thấy Nhạc Vũ xòe tay làm bộ dáng bất đắc dĩ nói:
- Tính tình của Huyền Vũ đạo huynh ngươi cũng biết được, trẫm chỉ là vãn bối, thừa ân ngài quan tâm bấy lâu, loại chuyện này ta thật sự không tiện mở miệng, ta xem tiền bối tốt nhất nên để Huyền Vũ đạo huynh nguôi giận cho thỏa đáng. Ta nghe nói Phương Trượng sơn của Thái Hoàng tiền bối có một bảo vật là Tam Giới Tuyền…
Sắc mặt Thái Hoàng Quân không khỏi biến xanh, cuối cùng đành thở dài lấy ra một bình sứ cỡ một tấc dùng pháp lực đưa tới trước mặt hai người nói:
- Tam Giới Linh Tuyền Thủy hàng năm chỉ được trăm giọt, so với Thanh Lộ Linh Tuyền của Bồng Lai sơn còn thưa thớt, chỗ này của ta bao năm qua thu thập cũng chỉ được ba trăm giọt, dâng lên cho Huyền Vũ đạo huynh xem như lễ vật bồi tội vậy!
Ánh mắt Huyền Vũ sáng ngời, trộm nhìn qua bình sứ nhưng vẫn nhấc cao đầu dáng vẻ như khinh thường không thèm quản tới.
Thái Hoàng Quân ngây người, tiếp sau cười khổ một tiếng:
- Ngoại trừ Tam Giới Linh Tuyền Thủy, xem như Thái Hoàng Quân ta thiếu đạo huynh một nhân tình, chỉ cần là việc nằm trong khả năng cho phép, không vi phạm bản tâm, tuyệt sẽ không chối từ!
Ánh mắt Huyền Vũ chuyển động, tựa hồ đang tinh tế cân nhắc, trong lòng Nhạc Vũ buồn cười, cũng không nói một lời tùy ý cho Thái Hoàng Quân thương lượng với Huyền Vũ.
Nhưng đúng ngay lúc này trong miệng Huyền Vũ đột nhiên truyền ra thanh âm két băng thanh thúy.
Trên mặt Thái Hoàng Quân nhất thời mất hết huyết sắc, vẻ mặt Nhạc Vũ cũng biến thành cứng ngắc.
Huyền Vũ cũng ngây người, tiếp theo vẻ mặt ngượng ngùng đem tiểu châu thổ hoàng sắc trong miệng phun ra.
Chỉ thấy trên hạt châu bóng loáng đã mơ hồ hiện ra vài tia vết rạn.
Định Ba Châu chỉ giao phong cùng Thủy Vân kiếm của Nhạc Vũ một lần, hơn nữa Thủy Vân kiếm còn là nhất phẩm hậu thiên tiên binh lại gia nhập thêm pháp lực của Nhạc Vũ, lại có Côn Luân Kính cùng ba trăm năm mươi thanh Đại Tu Di kiếm, một trăm lẻ tám viên Huyền Thủy Thiên Linh Châu cùng gia trì vào bên trong.
Một kiếm oai cơ hồ có khả năng so sánh với thượng hạng tiên thiên linh binh, mà khi đó Nghê Vân vì quá gấp rút vẫn chưa kịp truyền vào hạt châu bao nhiêu pháp lực nhưng lại có thể bằng vào thực lực của hạt châu chống đỡ được một ít chiêu thức trong Thủy Vân tuyệt kiếm của Nhạc Vũ.
Vốn đã bị thương nặng, lại bị Huyền Vũ cắn một ngày một đêm, cuối cùng đã không còn cách chống đỡ.
Nhìn thổ hoàng sắc tiểu châu trước mặt, trong mắt Huyền Vũ cũng nổi lên vài phần thần sắc ngượng ngùng, còn mang theo vài phần như trút giận khoái ý, phun ra khỏi miệng, đem Định Ba Châu phun về hướng Thái Hoàng Quân, lại giống như sợ đối phương đổi ý liền đem bình sứ hấp tới, toàn bộ Tam Giới Linh Tuyền Thủy liền bị hắn cắn nuốt không còn.
Tiếp theo cơ thể Huyền Vũ bành trướng chừng gấp đôi, lại nén xuống hình thể khôi phục lại bộ dáng cũ, nhưng lân giáp mai rùa càng thêm đen bóng.
Ngay sau đó trong miệng Huyền Vũ phun ra một đoàn linh quang, lại là ba mươi sáu viên Huyền Thủy Thiên Linh Châu.
Nhạc Vũ muốn mở miệng cười vang, thì ra Huyền Vũ chỉ lấy tinh hoa thuần túy nhập vào cơ thể, bộ phận còn lại mới dùng ngưng tụ thành linh châu đưa cho hắn.
Thẳng đến khi khóe mắt Nhạc Vũ trông thấy thân ảnh thê lương của người áo xám mới miễn cưỡng nén cười, chỉ thu lại ba mươi sáu viên Huyền Thủy Thiên Linh Châu bỏ vào trong Hư Không Thai Tàng thế giới.
Ngay sau đó vẻ mặt hắn còn hiện vẻ xấu hổ đứng trên chiến xa chờ đợi.
Cũng may Thái Hoàng Quân chỉ thất thần ước chừng nửa khắc lại hồi phục, có chút khóc không ra nước mắt nhìn Định Ba Châu trước người, cuối cùng hướng Nhạc Vũ cùng Huyền Vũ thi lễ nói:
- Lần này xem như ta không may, không thể đoán được trước hung cát, hứa hẹn khi nãy cũng sẽ giữ lời, Thái Hoàng cáo từ!
Vừa dứt lời Thái Hoàng Quân cũng như Huyền Đô pháp sư, chỉ một bước đã biến mất ngay tại chỗ.
- Người này thật sự có chút ý tứ!
Nhìn người kia biến mất, Nhạc Vũ thật cảm thấy có chút hổ thẹn, Thái Hoàng Quân vốn đã tới xin lỗi giải thích việc làm của mình chỉ là vì trả lại nhân tình, nhưng lại đem linh bảo thành đạo của người ta biến thành dáng dấp như vậy, thật sự không còn mặt mũi đi nhờ vả người ta làm thêm việc gì cho mình.
Nhưng Thái Hoàng Quân thương lượng với Huyền Vũ mà không phải với hắn, cho nên cũng không xem như có bao nhiêu quan hệ.
Thu nhiếp tinh thần, Nhạc Vũ đưa lực chú ý chuyển vào trong tay, nhìn đoàn tinh nguyên khí huyết của Độc Cô Già Thiên vẫn đang giãy dụa không ngừng.
Nhạc Vũ lạnh lùng cười, pháp lực chấn động, đánh xơ xác nguyên thần của Độc Cô Già Thiên vừa đang ngưng tụ lại.
Tiếp theo hắn lấy ra một thanh Đại Hư Không Kiếm dùng Ngũ Sắc Thần Quang tầng hai mươi đem ký ức của Độc Cô Già Thiên toàn bộ xóa tan, nhốt đánh vào trong thân kiếm.
Tu vi cảnh giới của Độc Cô Già Thiên cao hơn Nghê Vân một chút, so với Thanh Linh Tử còn mạnh hơn một tầng, đồng dạng cũng tinh thông thời không pháp tắc, chỉ cần chỉnh đốn hồn ấn của hắn, là có thể phù hợp với linh trận trong kiếm.
Khí huyết tinh nguyên vừa phong nhập trong kiếm liền đem thanh hậu thiên nhị phẩm Đại Hư Không Kiếm đẩy lên tới hậu thiên nhất phẩm cảnh giới.
Độc Cô Già Thiên có tu vi Kim Tiên, tuy phẩm cấp hơi thấp nhưng khi Nhạc Vũ luyện kiếm cũng đã lưu lại một tay, vô luận ngày sau bồi dưỡng thế nào, hoặc là tìm được Huyền Hoàng Khí, Hỗn Độn Khí là những vạn vật mẫu khí, đều có thể gia tăng thêm phẩm cấp.
- Vân Lân thuộc thủy, Hỏa Nghê thuộc hỏa, Châm Chá thuộc mộc, kiếm trận ngũ linh đã tụ tập được ba loại!
Đem thanh Đại Hư Không Kiếm bỏ vào trong Thai Tàng Hư Không kiếm trận, ba kiếm trấn áp Hư Không thế giới, lập tức khuếch trương thêm mấy lần, hấp lực hỗn độn càng thêm cuồn cuộn mạnh mẽ.
Ngay sau đó Nhạc Vũ lại đem mấy tên Thái Thanh Huyền Tiên cùng hơn mấy chục Thái Ất Chân Tiên gạt bỏ ký ức, cùng phong nhập vào trong Đại Tu Di Kiếm, sau đó đưa vào bên trong kiếm trận.
Linh bảo tiên binh bên trong kiếm trận tăng lên gần một trăm năm mươi thanh nhất phẩm, ba thanh Đại Hư Không Kiếm, nhị phẩm Huyền Tiên cảnh Đại Tu Di Kiếm có mười thanh, mà cấp thấp tam phẩm Chân Tiên cảnh có tới một trăm ba mươi thanh.
Không gian lực vô tận lấy Hỗn Độn Châu làm trung tâm xoay quanh, thanh thế huy hoàng còn pha lẫn dị tượng bên trong Tử Khuyết Thiên Chương từng thể hiện khi Hồng Mông sơ khai.
- Kiếm trận này mặc dù chưa hoàn thành nhưng đã có thể trọng dụng…
Cảm ứng lại ba thanh kiếm màu sắc khác nhau, Nhạc Vũ hài lòng cười, đem hồn niệm thu về.
Sau đó liền thấy cách đó không xa Hiên Viên Thu đã đuổi theo tới, đi tới cạnh hắn trên mặt hiện lên ý mừng nói:
- Thần cung chúc bệ hạ, sau trận chiến này mặt bắc Nam Chiêm Bộ Châu, mặt nam Bắc Hải trăm ức dặm đều thuộc quyền bệ hạ!
Nhạc Vũ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn lên tử kim sắc khí trụ bên trong ấn tỳ đã gần như biến thành thực thể, liền khoát tay đem Long Hoàng An Thiên Tỳ thu lại, sau thoáng do dự liền vỗ mạnh, đem ngọc tỳ bên ngoài chấn thành dập nát.
Cửu long cửu hoàng bên trong ấn tỳ lập tức thoát ra, toàn bộ tử kim sắc đế khí bị phong trấn bên trong xoay quanh trên không trung, chỉ sau một lát khí trụ bên trong ấn tỳ bắt đầu khởi động, thoáng chốc đã bị hút vào.
Nhạc Vũ khẽ vẫy tay, tử sắc ấn tỳ bỗng dưng nới rộng, từ trong khí trụ thoát ra rơi vào trong tay Nhạc Vũ.
Vẫn là kiểu dáng của Long Hoàng An Thiên Tỳ, nhưng cả vật thể đã thay đổi thành thượng cổ chữ triện ghi thành “An Thiên Huyền Thánh, đại thiên hành đạo”.
Hiên Viên Thu kinh hãi, tử sắc ấn tỳ trước mắt kỳ thật lại cấp cho hắn loại cảm giác trầm hùng dày trọng cực kỳ, phảng phất như bên trong súc tích vô số ngọn núi khổng lồ, mơ hồ còn có vài phần thiên đạo khí tức ẩn chứa bên trong, tuy không phải linh bảo, nhưng so với Định Ba Châu còn hơn vài phần.
Sau đó lập tức thanh tỉnh lại, hắn sửa sang áo bào thật trịnh trọng hướng Nhạc Vũ thi lễ:
- Thần, Hiên Viên Thu, cung chúc bệ hạ, nguyện bệ hạ vĩnh trấn bắc phương đời đời bền vững.
Nhạc Vũ mỉm cười, cũng không cảm thấy ngạc nhiên, tuy trên ấn tỳ chỉ thay đổi vài chữ, nhưng ý nghĩa đã hoàn toàn bất đồng, đã hoàn toàn thoát khỏi sự quản thúc của Thiên Đình, chỉ cần hắn nguyện ý, là có thể khiến cho phương bắc đế đình hoàn toàn độc lập, có tư cách thay mặt thiên đạo, ngay cả ba thành tín ngưỡng lực phân chia cho Thiên Đình cũng có thể thu hồi.
Thu Long Hoàng An Thiên Tỳ vào trong tu di không gian, Nhạc Vũ nhìn tới trước người, thấy cửu long cửu hoàng sau khi thoát khỏi phong trấn trong ấn tỳ nhưng đều chưa hề rời đi, lại hóa thành hình người hướng Nhạc Vũ bái phục thật sâu phía trước.
Nhạc Vũ thấy thế mỉm cười hỏi:
- Các ngươi giúp ta thành tựu chân tỳ, mười vạn năm trước đắc tội Đế Tuấn hiện tại đã xóa hạn, sau này dự định làm như thế nào?
Cửu long cùng cửu hoàng đưa mắt nhìn nhau, sau đó không chút do dự thi lễ nói:
- Chúng ta hiện tại đã bị trục xuất bổn tộc, hồng hoang tuy lớn lại không có chỗ đi về, muốn ở lại phương bắc đế đình dốc sức, xin bệ hạ hãy thu lưu.
Nhạc Vũ gật nhẹ đầu, trong lòng hắn vốn cũng tính toán như vậy. Cửu long cùng cửu hoàng từ khi bị phong ấn cho đến bây giờ vốn là Ngọc Tiên cảnh giới nhưng hôm nay tuy không còn tai họa thiên kiếp, đã tiến vào Thái Ất Chân Tiên cảnh giới, trăm năm qua mỗi ngày đều được khí vận của hắn tẩy lễ, đã có liên hệ với hắn, tự nhiên hắn không thể để họ lưu lạc bên ngoài.
Tiện tay phất qua, thu lại cửu long cửu hoàng vào tay áo, Nhạc Vũ xoay người nhìn xa xa phía nam:
- Hiên Viên tả thừa, có thể nắm chắc trong vòng hai mươi năm vì đế đình tụ tập năm mươi ức tín đồ?
Vẻ mặt Hiên Viên Thu thoáng rùng mình, có chút kinh dị nhìn nhìn Nhạc Vũ, sau đó hơi cúi người:
- Thần không phụ ủy thác…