Nhạc Vũ nghe vậy kinh ngạc nhìn về hai người đằng sau.
Hắn vốn muốn xoay người rời đi, bất quá bây giờ hiếu kỳ để xem ba người nói gì. Nhưng nếu đem cực hạn bản thân nói với bọn họ thì có chút không ổn.
Ngẫm nghĩ một lát, Nhạc Vũ mới lắc đầu nói:
- Hổ thẹn, từ khi vào đến giờ hai người chúng ta mất chừng tám tháng!
Những lời này cũng không phải hoàn toàn là nói dối, luyện chế linh đan, tiêu hóa dược lực, sau đó dưỡng thương xác thực cũng mất gần tám tháng, chắc là gần với trình độ trận đạo của Kim Đan tu sĩ.
Chỉ là lời vừa nói ra thì hai người kia đều lộ vẻ kinh dị không dám tin.
Nhạc Vũ cũng không bất ngờ. Thời gian tám tháng nếu như là Nguyên Anh tu sĩ mà nói thì bình thường. Nhưng nếu là Kim Đan tu sĩ, không mượn lực người khác thì quả thật kinh người.
Thi Hồng càng thêm mừng rỡ, tiến lên trước một bước, giới thiệu nói:
- Nhị vị bên cạnh là hảo hữu của ta, tên là Vệ Thải Vân Tiên Tử, còn có Hứa Hạo chân nhân, đều có tu vi Nguyên Anh, cũng có chút bản lĩnh tính toán, không biết hai vị có thể đồng hành với chúng ta?
Nhạc Vũ hơi nhướng mày, sau đó chắp tay sau lưng, giống như cười mà không phải cười nhìn về phía đối diện:
- Cũng không phải không thể, bất quá dựa vào cái gì?
Thi Hồng nghe vậy lập tức lộ vẻ xấu hổ, mơ hồ có thêm một tia tức giận, hai người kia cũng lộ sát cơ.
Chiến Tuyết lập tức tiến lên trước một bước, chắn trước người Nhạc Vũ . Nàng cực kỳ mẫn cảm, bản năng cảm giác được, ba người này không có hảo ý nên lập tức dấy lên chiến ý, trong mắt ngầu đỏ.
Nhạc Vũ thầm lắc đầu, trong mắt một số tu sĩ vĩnh viễn thực lực vi tôn. Trừ phi là thể hiện ra đủ thực lực, nếu không vĩnh viễn khó có thể cùng những người này nói chuyện ngang hàng. Như Thi Hồng có việc cầu người, khách khách khí khí đã là hiếm thấy, sao có thể nghĩ đến hắn dám can đảm cự tuyệt?
Giằng co chỉ chốc lát, Thi Hồng bỗng nhiên ho nhẹ một tiếng rồi vẻ tức giận biến mất, ngược lại cười nói:
- Không dối gạt đạo hữu, kỳ thật chúng ta đến đây vì linh trận. Thải Vân Tiên Tử có vị tổ tông, mấy ngàn năm trước đã từng đi vào. Tuy là chưa từng đoạt được nhiều thứ nhưng lưu lại một phần địa đồ, ghi chép lại nơi ông phát hiện một số trân vật. Tất cả đều ở trong vòng hai mươi dặm bên ngoài, trong một phế điện. Đáng tiếc chúng ta vừa đến đây thì người đồng hành tinh thông trận đạo đã chết đi. Ba người chúng ta may mắn mới lưu được tính mạng!
Thần sắc Nhạc Vũ hờ hững nhưng trong lòng thất kinh.
Phế tích cung điện ? Hắn nhớ trong hồn ngọc mà Lí Không Liên đưa cho hắn có một hình ảnh phế tích cung điện. Một số bảo vật được ghi chép trong đó cũng đều là kỳ trân khó gặp, chỉ riêng Ngũ Hành linh quả đã có tới hai mươi quả.
Bất quá nếu là địa phương có khả năng gặp được Lí Không Liên thì nên tránh càng xa càng tốt, còn Phong Bạch từ sau khi bị hắn chặt đứt cánh tay vẫn chưa từng xuất hiện qua.
Với tính cách người này tuyệt sẽ không có khả năng dễ dàng buông bỏ, chắc chắn sẽ đi tìm giúp đỡ. Nếu là hai người này hợp lưu, ngay cả một sinh cơ hắn cũng không có. Lúc này hắn chỉ có cách trốn đi thật xa. Trừ phi hắn có thể thành công Kết Anh, nếu không đừng nên bao giờ đối mặt với hai người này.
Thi Hồng lúc này vừa cười nói:
- Cin hỏi đạo hữu, vì sao có thể đến đây? Đạo hữu hoặc là không biết chỗ này có thể tránh đi thiên kiếp lẫn phong cấm của đại trận. Nghe nói mấy vị trận đạo đại sư Nguyên Anh viên mãn đều là bị giết sạch, chỉ còn một chỗ này.
Nhạc Vũ nhíu mày, nghĩ thầm rốt cuộc có được chút tin tức hữu ích. Lí Không Liên đem Hiên Viên Phá trận lục cho mình, sợ là đã dự liệu sẽ dùng ở đây?
Bất quá những người khác làm không được, chưa hẳn đại biểu bản thân không thể. Hơn nữa cho dù phải đi phế tích thì cũng không nhất định phải đồng hành cùng ba người này.
Thi Hồng thấy hắn không chút động tâm thì ánh mắt chợt lóe lên giận dữ:
- Tổ tông Thải Vân Tiên Tử năm đó đã từng tìm được tám linh quả, đáng tiếc lúc ấy cũng chưa thành thục nên hái được cũng vô dụng. Vị tiền bối kia dốc toàn lực cũng khó có thể đi vào, chỉ có thể đem việc này ghi nhớ. Dự liệu ba ngàn năm sau, không gian lần nữa trọng hợp, vu trận sẽ buông lỏng hoặc còn có hi vọng nhập nội. Ngoài ra lão nhân gia còn biết được một đường tắt để vượt qua cửa phế tích, có thể giảm bớt vô số hung hiểm!
- Đường tắt?
Nghe được hai chữ cuối cùng, Nhạc Vũ rốt cục động dung. Bởi vì Ngũ Hành linh quả là lấy cho mấy người Nhạc Băng Thiến nên hắn có chút để ý. Còn câu giữa “ chồng chất những thứ vô dụng phế phẩm” lại càng khiến hắn động tâm.
Một số những đồ của Vu Thần đúng là vô dụng với những người chưa chứng nhận tiên đạo như bọn họ. Xem bố cục không gian này mặc là thần nhưng cũng không đi đến đâu, cũng có khả năng là thứ vất bỏ.
Bất quá chính thức làm hắn cải biến chủ ý chính là câu cuối cùng. Hắn đang muốn dùng đường tắt để vượt qua, tránh mặt Lí Không Liên.
Nhạc Vũ nhướng mày, nhìn về nữ tử xinh đẹp tên là Vệ Thải Vân:
- Đồng hành có thể! Bất quá địa đồ có thể đưa ta đánh giá trước hay không?
Ba người nghe vậy lập tức nhìn chăm chú, trong mắt lộ vẻ vui mừng, ngay cả Vệ Thải Vân cũng không so đo, chỉ khanh khách cười nói:
- Đạo hữu không khỏi có chút ép buộc, như vậy đi, ta đưa trước cho ngươi nửa mảnh. Đợi đến tìm được chỗ cất phế phẩm này thì ta đưa tiếp mảnh còn lại? Về phần những gì đoạt được thì các ngươihai phần.
Nói vừa dứt thì có một miếng hồn ngọc ném tới, Nhạc Vũ tiếp lấy, dùng linh thức tìm tòi rồi biết ba ngươi này không nói dối, lập tức liền gật đầu:
- Tại hạ Quảng Lăng Nhạc Vũ. Vị này chính là sư muội Chiến Tuyết, kính xin ba vị chiếu cố nhiều hơn !
Thi Hồng nghe vậy thì nhếch miệng biết Nhạc Vũ đã đồng ý. Hai người kia cũng vui vẻ, chỉ là nhìn về phía Nhạc Vũ vẻ hàm súc.
Nhạc Vũ không để ý, chỉ dùng thần niệm nhắn nhủ Chiến Tuyết. Nếu là cùng người đồng hành vậy thì một chút thủ đoạn Vu Thần, còn có Bạch Đế kiếm cùng Thập Ngự Phục Ma Kiếm Trận Trận Đồ liền không thể đơn giản dùng đến, để tránh khiến cho ba người cảnh giác,
Về phần tâm tư mấy ngườ đối diện, hắn là căn bản chưa từng để ý.
Thực lực đến trình độ nhất định thì bất luận âm mưu quỷ kế gì cũng khó khăn dùng có hiệu quả. Mặc dù không có hảo ý cũng chỉ tìm đường chết mà thôi. Rất nhanh Nhạc Vũ liền phát giác cùng ba người này đồng hành quả thực có điểm tốt. Nếu dẫn động cấm chế thì không cần hai người bọn họ động thủ mà ba người sẽ thay hắn chống cự, bản thân có thể chuyên tâm tính toán.
Ngày đầu tiên lúc, mặc dù Nhạc Vũ đã cố ý ẩn tàng một phần thực lực nhưng cũng đem tốc độ tăng lên tới mỗi ngày bốn dặm. Ba ngày kế tiếp, song phương phối hợp ăn ý đem tốc độ ổn định mỗi ngày ba dặm.
Ngoài ra Hứa Hạo còn có một pháp bảo nhị phẩm năm tầng Tam bảo Linh Lung Tháp, thi triển ra chỉ cần tầng thứ nhất đã có không gian trăm trượng. Dừng lại ở trong tháp, dĩ nhiên là có thể tạm thời tránh đi này cảm ứng vu trận, mỗi ngày để có thể nghỉ ngơi khôi phục hao tổn pháp lực.
Nhạc Vũ lúc này cũng rốt cục có thể rút ra thời gian nhàn rỗi, nghiên cứu Thanh Đế Trường Sinh Quyết
Phần khai thiên của môn công pháp này nói rõ cần hấp thu đại lượng khí linh mộc, tiến hành Trúc Cơ, hơn nữa là phẩm giai càng cao càng tốt. Nhạc Vũ lúc trước ngoại trừ một ít dược liệu và mấy linh quả trong Tu Di Giới thì không có thứ gì đạt yêu cầu nên dứt khoát vứt bỏ.
Bất quá từ khi có được mấy đoạn cành của Hồng Ngọc Phù Tang thì lại khiến hắn động tâm.
Nếu nói là là khí linh mộc, cả thế giới này chắc không gì thích hợp hơn đoạn cành của yêu tiên. Mấy vạn năm thọ nguyên, có thể là tu vi Thái Ất Chân Tiên, đương thời không vật nào có thể so sánh.
Tới ngày thứ tư, Nhạc Vũ đã triệt để hiểu thông tầng thứ sáu. Sau khi tiến vào không gian trong tháp, hắn xem lại một lần công quyết cơ sở của Thanh Đế Trường Sinh Quyết, sau một thoáng chần chừ rồi lấy ra 8400 cây Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm bố trí tại quanh người, che đi thân hình và linh lực chấn động.
Ba người bên cạnh đều kinh ngạc nhìn thoáng qua, kinh dị khi thấy Nhạc Vũ có pháp bảo bày trận mạnh như vậy, ngược lại sau đó cảm thấy thoải mái. Qua bốn ngày đồng hành, tu vi trận đạo của Nhạc Vũ đã khiến cả ba chấn động. Ba người cũng sớm đoán được một nam một nữ này là đệ tử đại phái, được ban thưởng pháp bảo bậc này cũng là chuyện đương nhiên. Chỉ là trong lòng có thêm chút cảnh giác.
Nhạc Vũ trong trận luân phiên thí nghiệm, lấy ra hai Ngũ Hành linh quả, xác định pháp trận có thể ngăn cản chủ nhân bảo tháp thăm dò thì mới cẩn thận lấy tiếp một giọt lục dịch, thoáng do dự rồi hút vào lòng bàn tay.
Mặc dù là có người bên ngoài không biết đường tắt, cũng chưa chắc có thể tránh được mấy người Lí Không Liên. Hiện giờ hắn đã không có cách tăng lên tu vi, vậy cách duy nhất tăng lên thực lực là tu tập một đại thần thông khác.
Huống chi Thanh Đế Trường Sinh Quyết này, nếu dựa theo hắn suy diễn chỉ có tốt mà không có chỗ xấu.
Dựa theo tầng công quyết thứ nhất , thôi động chân khí Mộc hệ, chỉ một lúc sau quanh người Nhạc Vũ đã bao phủ một tầng ánh sáng màu xanh. Quanh Kim Đan lại thêm một phù trận nhỏ màu xanh. Ban đầu nó muốn chiếm vị trí trung ương, sau đó lại bị Ngũ Hành phù trận hình tròn bài xích ra bên cạnh, cuối cùng ở cùng một chỗ với hai phù trận thủy hỏa.