Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1370: Chương 1370: Thánh Nhân huyền cơ!




Chỉ thấy tử khí vút lên hô ứng với tinh thần chư thiên, ấu long tử kim vẫn một mực uốn khúc trên công đức kim liên thất thải lúc này cũng đằng không bay lên, thân hình tăng trưởng gấp ngàn lần, trong mi tâm cũng xuất hiện triện văn kim sắc, thần uy áp chế chúng sinh, phảng phất chỉ cần liếc mắt là có thể lấy đi tính mạng của chư tiên và chuẩn thánh nơi đây.

Cả 5400 vạn binh tướng lúc này đều im ắng, dưới long uy áp chế giờ dù trong ngực có xúc động cũng không dám lên tiếng.

Trên tầng mây ngoại trừ tiếng gió thét gào còn không có nửa điểm tạp âm, đám người Lục Áp cũng hoảng hốt.

- Vô Thượng Chân Mệnh, thật sự thành tựu Vô Thượng Chân Mệnh!

- Quả nhiên là chính thức Thiên Đế! Mệnh cách vô thượng, khí vận toàn Hồng Hoang!

- Đây là thế gian độc tôn! Ngoại trừ Thánh Nhân siêu thoát ngũ hành thì còn ai có thể là địch thủ của Bệ Hạ?

Hồn niệm hết thảy chấn động, trao đổi với nhau không ngớt.

Cự long tử sắc nhìn xung quanh vẻ lười biếng, tiếp đó lại nhìn ra phía trước, mục bắn hung mang, giương nanh múa vuốt, khí sát phạt hung lệ tràn ngập đỉnh mây.

Khí trụ kích động tinh không lại thêm một lần biến hóa, trên công đức liên hoa sinh thêm một mui xe che trên đỉnh đầu Nhạc Vũ, càng hiển thị thanh uy vô thượng.

Thân thể Nhạc Vũ lúc này cũng biến hóa kịch liệt, cảm giác dị lực từ sâu trong bản nguyên cuồn cuộn như sóng lớn không ngừng cuốn nhập thân thể, cốt cách toàn thân không ngừng bạo liệt rồi khép lại. Bên ngoài nhìn như bình tĩnh nhưng mỗi một tế bào bên trong đều chịu tải của dị lực thiên địa cực lớn.

- Đây là khí vận chứng đạo? Mượn lực thiên địa chứng nhận Thánh Nhân Tôn giả?

Nhạc Vũ hít vào một ngụm hơi lạnh, thần sắc trong mắt biến ảo bất định, cảm giác thần hồn của mình lần nữa bành trướng, không ngừng mở rộng, ý niệm không ngờ có thể đạt tới tầng bản nguyên thứ chín.

Nếu nói lúc trước hắn chỉ có hồn niệm mạnh mẽ có thể so với Hỗn Nguyên Vô Cực Đại La Kim Tiên còn lúc này chân chính đã có chút uy năng của thánh nhân.

Cũng không phải cảnh giới bản thân đã đạt tới thánh nhân mà lực khí vận hùng hậu cưỡng ép quán thông tầng bản nguyên thứ chín khiến hắn có thể tiếp xúc và điều khiển lực lượng tối bản nguyên, tối hạch tâm của đại đạo!

Ý niệm hốt hoảng, chỉ cảm thấy trong thế giới này không chuyện gì không thể làm, dù là khai thiên tích địa cũng chỉ là một ý niệm, thực lực vượt xa khả năng đền bù của thần thông.

Trước một khắc, thực lực đám người Lục Áp tuy thua xa mình nhưng có thể miễn cưỡng coi là bằng hữu, lúc này trong mắt hắn lại tựa như con sâu cái kiến, không đáng giá nhìn tới lẫn nhắc tới.

Nhạc Vũ bỗng dưng cắn đầu lưỡi một cái, cảm giác trong miệng kịch liệt đau nhức, ngoài miệng tràn máu nhưng tâm thần đột nhiên tỉnh lại, trong mắt khôi phục thanh minh.

- Hay cho Tâm Ma hung lệ! Bất quá đây là cảnh giới Thánh Nhân?

- Rõ ràng đã lĩnh ngộ tâm ta như bùn, bao dung vạn vật; Tâm ta như núi, trọn đời không dời: Tâm ta băng thanh, vạn biến vẫn còn định, lúc này lại rõ ràng tâm tình dao động

Nhạc Vũ thầm tự giễu, nguyên lai tưởng rằng bản thân đã chuẩn bị đủ tư cách vấn đỉnh đại đạo, nguyên lai lịch lãm tâm cảnh còn xa không đủ, khí vận chứng đạo vẫn chỉ là khúc dạo đầu đã như thế. Không biết ngày sau khi bản thân chính thức chứng đạo sẽ trùng kích thế nào.

- Quả nhiên vô luận là công đức hay khí vận vẫn không coi là chính thức chứng đạo! Chỉ là thuyên chuyển bổn nguyên chi lực mà thôi. Mấy vị thánh nhân làm thế nào để chứng nhận hồn ấn tầng thứ chín?

- Hẳn là mượn nhờ lực của Hồng Mông tử khí? Đoạt lực tử khí thành tựu hồn ấn, dùng trấn tỏa công đức, thì ra là thế, thì ra là thế. Đây mới là chân tướng,

Nhạc Vũ cơ hồ lnhịn không được, muốn cười to lên tiếng. Nguyên lai từ sau Hồng Quân thì người duy nhất chứng thánh chỉ có Hậu Thổ!

Quả nhiên là buồn cười, buồn cười! Thật đáng buồn!

Nhưng trong lòng hắn lại ẩn phục một tia lo lắng, dù dùng các gì để thành tựu Hỗn Nguyên Vô Cực tôn sư thì hai thánh Tam Thanh đều có chiến lực thánh nhân, cũng không sợ tiêu hao công đức như hắn tưởng tượng, cuộc chiến thánh nhân có tổn thương nhưng lại khó hại căn bản.

Không khỏi mục thấu duệ mang lên Diệu Pháp Đại La Thiên trên cửu tiêu!

Lần trước hắn còn không thể xác định, nhưng bây giờ đã có thể xác quyết, mấy vị thánh nhân sẽ ra tay ngăn trở cuộc chinh phạt thiên đình lần này!

Hôm nay cũng không tránh khỏi cuộc chiến với Thánh Nhân!

- Chính hợp ý trẫm!

Thì thào một tiếng, trong ngực Nhạc Vũ dấy lên chiến ý mãnh liệt.

Sau một khắc, liền chỉ thấy bên trái một đoàn sóng triều ngũ sắc vân quang khổng lồ cuộn đến.

- Thanh Long Mạnh Chương dẫn long tộc tứ hải Ngũ Hồ Tam Sơn chín mạch tham bái Đại Đế tộc ta! Chúng ta nguyện theo Bệ Hạ tử chiến!

Trong tầng mây có tới trăm vạn Long tộc, yêu binh khống ngự phía dưới cũng đạt sáu ngàn vạn, hết thảy đều cao lớn dữ tợn trận hình tản mạn nhưng tu vi đều không dưới Ngọc Tiên.

Sau lưng Mạnh Chương có hơn mười vị Kim Tiên chuẩn thánh của Long tộc, ánh mắt nhìn về Nhạc Vũ có hiếu kỳ, cũng có kính sợ.

Vốn tất cả đều huyên náo nhưng khi tới gần Nhạc Vũ thì dưới uy áp của hắn dần im lặng.

Từ phía tây lại có một đoàn vân quang tuôn ra, hai người đi đầu đều không lộ biểu tình, chính là Trấn Nguyên Tử và Xích Tùng Tử, đến trước người Nhạc Vũ khẽ thi lễ:

- Vạn Thọ Sơn Trấn Nguyên, Xích Tùng dẫn địa tiên tây phương tam thập bát môn, thất thập tứ tông, bốn ngàn vạn đạo binh. Hôm nay đúng hẹn mà đến, giúp đỡ Bệ Hạ thành tựu bất thế sự nghiệp!

Lúc khom mình hành lễ, Xích Tùng Tử vẫn không nhịn được , mắt hàm dị sắc.

Vẫn nói Tử Vi Đại Đế thành tựu Thái Thượng, thần thông ngoại trừ thánh nhân thì không ai là địch nhưng dù sao vẫn là Thái Thượng Kim Tiên nhưng sao khí tức người trước mắt lại có một tia khí tức thánh nhân!

Cảm giác uy áp của Nhạc Vũ cũng chỉ tồn tại trên người thánh nhân, Trấn Nguyên Tử lại càng vui vẻ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.