Cực Lan nói vài câu liền khẽ lắc đầu rồi lại trốn vào Diễn Thiên Châu. Nhạc Vũ cẩn thận nhìn lại phía xa rồi đột nhiên tăng tốc tiếp tục tiến về hướng nam. Chỉ qua mấy thời thần liền trông thấy một tòa cự sơn, hắn liền xuyên qua tầng mây nhìn xuống dưới rồi dùng chân khí dung vũ hóa vân cưỡng ép xé mở một vết rách không gian tiến vào.
Vừa tiến vào hắn cũng không tiến vào không gian ngoại tầng mà trực tiếp hạ xuống một không gian chừng mười vạn trượng.
Đây cũng là một mật cảnh động thiên tương đồng với mật cảnh Quy Khư cung, tuy tọa độ thời không có khác nhau nhưng lại chưa hề thoát ly Địa Tiên giới, hơn nữa phụ thuộc vào bản giới Hồng Hoang để tồn tại.
Bên trong không gian cũng có một cung điện lơ lửng như chỗ Vân Thiên Cung, bên dưới tiên tu như mây, khí thế càng phồn hoa hơn mật cảnh Vân Thiên cung vài phần. Theo như Nhạc Vũ biết, mật cảnh Lan Hoa này là do một vị Thái Ất Chân Tiên mượn lực linh bảo để mở, tuy diện tích nhỏ hơn nhưng lại được chân tiên và tiên tu đỉnh giai ưu ái, cho dù có bất trắc gì thì khả năng ảnh hưởng đến mật cảnh là cực nhỏ. Ngoài ra người có thể chỉ với tu vi Thái At Chân Tiên mở ra không gian như vậy thì lai lịch bản thân cũng bất phàm, đủ bảo vệ tu sĩ cấp thấp, vì thế chỉ một không gian nho nhỏ mười vạn trượng lại dễ dàng trở thành dịch bảo lớn nhất Nam Chiêm Bộ Châu.
Bên trong không chỉ có tiên tu của vô số thế giới Tiểu Thiên thường lựa chọn nơi này giao dịch, hồn niệm Nhạc Vũ cảm giác bên trong có hơn mười vị Thái Thanh Huyền Tiên, một vị Đại La Kim Tiên đang náu thân tại mật cảnh. Nhạc Vũ thầm ước tính mỗi ngày tại mật cảnh thu nhập không dưới ngàn vạn tiên thạch, tuy hắn cố tình dùng Các Linh sơn thay thế nhưng hiện giờ căn cơ đế đình vừa ổn định, uy nghiêm vừa tạo lập nên chưa kịp bắt tay vào làm.
Hồn niệm phân hoá ra mấy ngàn luồng càn quét trong mật cảnh, qua một lát đã khiến vị Kim Tiên kia chú ý, hồn niệm vừa va chạm liền nghe một tiếng kinh dị:
- Khó trách! Nguyên lai là An Thiên Huyền Thánh Đại Đế hàng lâm nơi đây!
Thoại âm vừa dứt thì hồn niệm từng người đều co rút lại không quan tâm hắn. Hiển nhiên cũng đã đồng ý với thân phận và thực lực của Nhạc Vũ đủ hoành hành tại mật cảnh.
Bất quá khi hồn niệm Nhạc Vũ quét qua quét lại vài lần trong mật cảnh thì lại lộ vẻ thất vọng, cũng may hắn tới đây chỉ là tiện đường thử thời vận, cũng không có quá nhiều hy vọng. Lúc này quét qua bên trong phố, cũng chưa đánh giá kỹ hơn trăm nhà thương gia cỡ lớn nên chưa thể nói là tuyệt vọng.
Nhạc Vũ mỉm cười, thân hình chớp lên liền bước vào một tòa lầu tên là Danh Trân Các.
Bên trong các có bày hai kiện Hậu Thiên nhị phẩm Linh Bảo nhưng khi nhìn qua giá cả lại lặng ngắt, không ngờ lại là con số ba tỷ tiên thạch.
Nhạc Vũ nhớ được tứ phẩm linh bảo cũng chỉ mới vài vạn, chỉ tăng lên hai phẩm giai thì giá cả đã tăng lên mấy chục đến gấp trăm lần, dù với tất cả vật có thể đưa ra ngoài sáng trong tay hắn cũng còn chưa đủ.
Hắn quay người đi sang một lầu các khác rồi lại đồng dạng thất vọng quay về, cứ thế qua hơn mười lần thì Nhạc Vũ dần tuyệt vọng.
Vào lúc hắn đang định rời đi thì Đằng Huyền trong Diễn Thiên Châu đột nhiên xao động bất an, truyền ra một tia ý niệm.
Nhạc Vũ cau mày, không cần Đằng Huyền nhắc nhở liền đem hồn niệm tán ra tập trung vào một thanh sam tu sĩ vừa tiến vào từ mặt nam. Người này áng chừng ba mươi tuổi, chỉ có tu vi Thiên Tiên, mặt mày lộ vẻ tinh minh lão luyện, cũng không đi tới những lầu bảo để giao dịch mà trực tiếp chọn một chỗ trống để bày hàng.
Phần lớn trong đó đều là tiên khí tiên bảo ngũ lục phẩm, giá trị tổng cộng ngàn vạn tiên thạch, với tu vi như thế quả thật có chút bất phàm, ngoài ra cũng không thiếu thứ cổ quái.
Nhạc Vũ có chút kinh ngạc, thân hình lóe lên đã vượt qua mấy vạn trượng tới trước mặt người này. Hắn cũng không để ý tới những tiên bảo kia mà nhìn vào đống đồ nhìn như bỏ đi bày bên cạnh. Phần lớn trong đó đều có hình thù kỳ quái, đều là mảnh vỡ, cho dù có nguyên vẹn thì quang trạch đều ảm đạm, bảy phần trong đó đều không có linh lực dao động, còn lại chừng ba phần tuy có chút linh lực thôn thổ nhưng còn không bằng huyền binh cấp thấp.
Nhạc Vũ xem kỹ chỉ chốc lát rồi sau đó khẽ chiêu lấy một tiểu cầu hồng sắc vào tay. Bên trong tiểu cầu này có một viên đan dược màu đỏ, bên ngoài có rất nhiều phù văn hỏa hồng.
Trong Diễn Thiên Châu, Đằng Huyền sớm đã hưng phấn đến cực điểm, Nhạc Vũ lại không nóng vội cầm trong tay vuốt vuốt, dùng một tia hồn niệm thăm dò, không ngừng phân tích, qua một lát liền mỉm cười.
- Nguyên lai là vật này! Xác thực là thứ tốt.
Tán thưởng một tiếng, Nhạc Vũ nhìn sang tu sĩ kia hỏi:
- Vật này giá trị bao nhiêu? Kính xin đạo hữu khai giá.
Ánh mắt tu sĩ kia lập tức hơi lóe lên, với khí độ của Nhạc Vũ dù tận lực kiềm chế nhưng cũng cảm giác được thì tiểu cầu này quả thật bất phàm.
Do dự qua mấy nhịp thở, tu sĩ kia thử thăm dò:
- Vật này do vãn bối hao hết tâm tư mới đến tay. Nếu như tiền bối muốn mua thì ngàn vạn tiên thạch có thể lấy đi!
- Ngàn vạn tiên thạch?
Nhạc Vũ nghe vậy không khỏi bật cười:
- Đảm lượng thật lớn, ngươi không sợ người ngoài mưu tài đoạt mệnh sao.
Đang lúc đồng tử người kia co rút lại thì Nhạc Vũ đã ném tiểu cầu vào Thiên Ý phủ. Đằng Huyền đã sớm không kiên nhẫn bay vọt lên trời hóa thành thiên địa pháp tướng, thân thể dài ra đến hai trượng mạnh mẽ nuốt tiểu cầu kia vào.
Chỉ một thoáng vô số diễm lực từ trong cơ thể Đằng Huyền trào lên, Thái Hạo chân viêm tinh khiết càng lộ ra nóng rực, cười khẽ một tiếng, cảm giác khoan khoái đến cực điểm.
Nhạc Vũ cũng mỉm cười, vật này không phải là linh bảo mà là pháp khí, dù còn chưa rõ ràng lai lịch nhưng đủ khiến cho uy lực của Thái Hạo Chân Viêm Chúc Chiếu Thần Quang tăng lên ít nhất gấp đôi, Đằng Huyền đã có thể có cảm ứng vậy thì chắc phải có trong ký ức huyết mạch truyền thừa, nếu so về giá trị thì ngàn vạn tiên thạch cũng hết sức có lời.
Nhạc Vũ cũng không muốn so đo với người này, ném ra một Tu Di Giới bên trong có ngàn vạn tiên thạch cho hắn. Sau đó hắn vẫn chưa từng rời đi mà quan sát thêm đống đồ kỳ quái kia, lại kêu lên kinh dị chiêu lấy một hộp nhỏ màu đen.
Chiếc hộp này làm từ kim loại, không có khe hở cũng chỗ để mở, chất liệu cực kỳ cứng rắn. Nhạc Vũ dùng hồn niệm dò xét chỉ có thể phân tích tầng ngoài. Tiếp đó hắn lại dùng đạn chỉ búng vào thì có một lực phản chấn cực lớn khiến ngón tay rung lên, trong lòng lại càng hiếu kỳ ngưng tụ một cây Đại Ngũ Hành Nguyên Từ Diệt Tuyệt Quang Châm bắn ra vào thành hộp thì chỉ gây ra một vết xước nhẹ, sau một lát đã khôi phục như thường, bất giác trầm mặc rồi một lúc lâu mới hỏi:
- Cái hộp này giá bao nhiêu?
Tu sĩ kia lại định ra giá thật cao nhưng nghĩ tới lời của Nhạc Vũ vừa rồi thì cũng không dám quá phận, nhìn cách đó không xa lại càng có mấy ánh mắt bất thiện liền chép miệng:
- Nếu tiền bối muốn vật này thì chỉ cần lấy đi là được, coi như là tặng kèm quả cầu.
Nhạc Vũ cười nhẹ, kỳ thật hắn càng có hy vọng hơn đối với tiểu cầu, đừng nói là ngàn vạn tiên thạch, dù là mấy tỷ cũng phải lấy bằng được, nhưng nếu đã nói tặng kèm thì dĩ nhiên hắn cũng vui lòng.
Sau khi bỏ cái hộp vào không gian tu di, Nhạc Vũ lại cảm thấy có hứng thú với người trước mặt:
- Sao ngươi lại thu thập nhiều thứ cổ quái như vậy?
Tu sĩ kia nghe vậy lập tức lắc đầu:
- Tiền bối, sao có thứ cổ quái ở đây? Những vật này xuất xứ đều là bất phàm, chỉ là người bình thường không nhìn được hàng mà thôi…
Hắn vừa nói đến đây thì ánh mắt Nhạc Vũ đã lóe lên nguy hiểm khiến cho im bặt, sau đó chuyển giọng:
- Không dối gạt tiền bối, thần thông của vãn bối tu tập có năng lực phân biệt đồ vật. Những vật này, vãn bối không nhìn được lai lịch nhưng biết chất liệu bất phàm nên mới thu thập để thử thời vận. Dù sao khi mua cũng không đáng bao tiền!
Nhạc Vũ lúc này mới khẽ gật đầu, những thứ trước mắt nhìn như bỏ đi nhưng cơ bản đều có chất liệu thượng giai.
Hắn suy nghĩ chỉ chốc lát rồi lấy ra một phù chỉ, dùng máu một loại yêu thú viết lên rồi ném cho tu sĩ kia nói:
- Nếu ngươi có ngày không thể lăn lộn bên ngoài thì có thể đi tới đế đình phương bắc, chỉ cần có phù chỉ này thì binh tướng đế đình sẽ bảo vệ ngươi vạn toàn
Tu sĩ kia theo vô thức tiếp lấy nhưng trong lòng ngầm khinh thường, người trước mặt tuy bất phàm nhưng tối đa cũng chỉ là Chân Tiên, khẩu khí lại thật lớn!