Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1304: Chương 1304: Thiên Ma dị động




Nghe được lời ấy, không chỉ ánh mắt Hậu Thổ bị hấp dẫn tới mà ngay cả Chiến Tuyết cũng lộ vẻ ngưng trong nhìn sang ba nữ, mơ hồ biết được trước trận chiến với Hình Thiên, Nhạc Vũ đã dùng đạo phù lệnh cho ba người hướng Địa Tiên giới nam hành một chuyến, nhưng rốt cuộc là chuyện gì lại không biết.

Bị mọi người chú mục, Ngao Tuệ cũng không bối rối, gật đầu nói:

- Ba người chúng ta phụng mệnh tìm kiếm mấy đoạn thân thể bị phong ấn của Xi Vưu. Bất quá phu quân suy tính không sai, không hề tìm thấy bóng dáng, phong trấn cũng đã phá hư. Còn có phía nam Cửu Lê, Phong Bá Vũ Sư đều đã không thấy bóng dáng.

- Phong Bá Vũ Sư?

Nhạc Vũ nhíu mày, trong mắt ẩn hiện kim mang, sau đó thản nhiên cười:

- Thì ra là thế, chắc hẳn lần này người liên thủ với Minh Hà tất có ba vị này.

Hắn nói hết sức hời hợt, phảng phất đối với chuyện này không chút nào để ý.

Hậu Thổ lại nhíu mày:

- Đệ đệ đừng xem nhẹ, dù sao cũng là mười mấy năm trước, người nọ chịu mạo hiểm can thiệp thế giới này. Hắn thế tất động như lôi đình, mười phần nắm chắc! Nói không chừng hôm nay lại có thêm mấy vị chuẩn Thánh tham dự trong đó! Có người nọ áp chế, ngoại trừ Lục Áp Khổng Dậtcó thể giúp ngươi giúp một tay thì còn lại không quá ba người, dù có cũng không nhiều, ngay cả ta hôm nay cũng không thể động.

Nhạc Vũ lắc đầu, tình thế hôm nay, sao hắn có thể không biết mưu tính của Hồng Quân? Chuyện liên quan đến tính mạng bản thân sao dám khinh thị? Cũng biết ý của Hậu Thổ là coi trọng an nguy cho hắn liền mỉm cười:

- Với cái nhìn của tỷ tỷ, người nọ tụ tập cường giả nhiều như vậy không biết muốn chuẩn bị vây giết tiểu đệ ở nơi nào?

Hậu Thổ khẽ giật mình, tiếp theo lâm vào trầm ngâm, muốn vây giết Nhạc Vũ ở bắc địa chắc chắn có chút không thực tế.

Đế đình phương bắc hiện giờ đã có hơn mười vị Hỗn Độn Kim Tiên nghe theo hiệu lệnh, trong đất trung nguyên lại có nàng cùng Oa Hoàng ám trợ, đồng dạng không sợ.

Suy ngẫm chỉ chốc lát, Chiến Tuyết nhướng mày nói trước:

- Nghĩ đến chắc không ngoài chỗ phải cứu, phải qua hoặc phải tới.

Hậu Thổ không khỏi liếc qua Chiến Tuyết, hừ nhẹ một tiếng rồi cười nhẹ:

- Tuyết Nhi muội muội nói không sai, mưu đồ người nọ không ngoài ba chỗ này, hơn nữa nếu như bản cung sở liệu không sai thì người nọ chắc có biện pháp chế trụ đế đình!

Nhạc Vũ đang muốn nói chuyện, lại chỉ từ phía bắc đánh tới một đạo phù tử kim, thần sắc khẽ động dùng pháp lực cuốn tới, sau một khắc không nhịn được cười nhẹ:

- Thật là đúng dịp! Ta mới đến Địa Tiên giới không đến nửa ngày, phía bắc đã có chút ít phiền toái.

Hậu Thổ lập tức hơi động dung:

- Thiên Đình suy yếu, Yêu tộc hàng phục. Hôm nay có thể kiềm chế rất nhiều chuẩn Thánh dưới trướng ngươi không nhiều, chắc là Vực Ngoại Thiên Ma?

Bạch Thường cùng Lí Tử Hàm đều tái mặt. Năm vạn năm trước, chuyện Vực Ngoại Thiên Ma tàn sát bừa bãi Hồng Hoang, hai người tuy là chưa từng kinh lịch nhưng cũng biết được hung hiểm. Hồng Hoang tu sĩ hơn phân nửa vẫn lạc!Yêu tộc cũng thương vong thảm trọng. Vu Thần nhất mạch gần như toàn bộ vẫn vong.

Thiên hạ sát kiếp, coi đây là nhất!

- Tỷ tỷ sở liệu không sai, đúng là Ám Ma giới! Theo Lục Áp đạo huynh nói lên, Bắc Câu Lô Châu cùng Ám Ma giới chỉ trong vòng một đêm liền mở ra hơn mười đầu thông đạo thời không. Người nọ chắc chắn là đã không từ thủ đoạn, hơn nữa hơn phân nửa đã biết tiểu đệ sẽ phản hồi thế giới này.

Nhạc Vũ khẽ gật đầu, trên mặt lộ ra vài phần lạnh lẽo thấm vào xương tủy.

Hậu Thổ đang muốn lên tiếng, cách đó không xa lại hiện lên một thân ảnh không hề có dấu hiện đột nhiên xuất hiện ngoài trăm trượng, nhìn lại chính là Nữ Oa, sắc mặt đồng dạng tái nhợt:

- Việc này Bổn cung cũng đã biết! Sư tôn của ta xác thực đã không để ý hậu quả khiến người tức giận. Bất quá Bệ Hạ, một khi những Vực Ngoại Thiên Ma tiến vào được thì ngay cả hai trăm tỷ Nhân tộc, cũng tai hoạ ngập đầu. Ngoài ra, Yêu tộc đã tổn hao nguyên khí quá nhiều, vô luận như thế nào cũng không thể tổn thương thêm. Cái gọi là nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, nếu như phương bắc hao tổn quá mức sẽ suy giảm tới khí vận công đức của Bệ Hạ. Kính xin Bệ Hạ vì đa số Bắc Câu Lô Châu suy tính một hai.

Hậu Thổ Chiến Tuyết lập tức lạnh lùng nhìn sang Nữ Oa, lời này tuy là hơi có chút đạo lý, lại hoàn toàn chưa từng suy tính qua an nguy của Nhạc Vũ, thật khiến người khác khó chịu, ngay cả ba người Ngao Tuệ cũng không khỏi lườm nguýt, nếu chú trọng phương bắc thì cũng tương đương Nhạc Vũ tự đưa thân vào cạm bẫy nhưng lại không thể rút ra nửa phần lực lượng của Bắc Nhạc Hằng Sơn.

Nữ Oa lại hoàn toàn chưa phát giác ra, chỉ chăm chú nhìn lên Nhạc Vũ, ánh mắt trong trẻo hàm chứa vài phần cầu xin.

Nhạc Vũ vốn không thèm để ý, lúc này thấy thần sắc chân thành của Nữ Oa cũng hơi động dung, lặng lẽ cười cười:

- Nương nương yên tâm là được, trẫm sẽ không động tới nhân thủ phương bắc!

Nữ Oa nghe vậy, tâm thần lập tức khẽ buông lỏng, mục thấu vẻ cảm kích, mang theo vài phần áy náy gật đầu thi lễ:

- Lần này xem như Bổn cung thiếu nợ Bệ Hạ một nhân tình.

Hậu Thổ lườm Nữ Oa, nhất thời tức giận, cũng không xưng hô tỷ đệ, trầm giọng nói:

- Vậy bệ hạ chuẩn bị đối phó mấy người Xi Vưu Minh Hà thế nào? Tử Vân cùng Ngọc Lăng Tiêu đều có ân oán với Xiển Giáo, hai người hắn không có khí vận gia trì, bất tiện hiện thân. Nếu như không có hơn mười vị Hỗn Độn Kim Tiên phương bắc, ta cũng muốn nhìn xem Bệ Hạ như thế nào đào thoát kiếp nạn này?

Mấy người Chiến Tuyết cũng lộ vẻ lo lắng trông cả sang, ngay cả Nữ Oa cũng cau mày.

Nhạc Vũ vẫn lạnh nhạt, đột nhiêu chiêu lấy một đoàn vân vụ tùy ý biến hóa hình dạng rồi thản nhiên:

- Hôm nay ta không có chỗ nào phải cứu, cũng không có chỗ nào phải tới, người nọ muốn tính toán trẫm cũng chỉ có một hướng phải qua mà thôi. Bất quá muốn dụ ta tiến đến, thực sự nhất định phải xuất ra đầy đủ tiền vốn cho ta động tâm! Kỳ thật trẫm cũng rất kỳ vọng vào chuyện này, lần này tuy hung hiểm nhưng cũng là một phen đại cơ duyên. Nếu là bên cạnh giúp đỡ quá nhiều lại khiến ta không thể tiến thêm về phía trước.

Năm người đều lâm vào trầm tư, ẩn ước đã minh bạch ý của Nhạc Vũ. Người nọ tuy tính toán Nhạc Vũ nhưng người trước mặt cũng đồng dạng tương kế tựu kế.

Lại nghe thấy Nhạc Vũ nói tiếp:

- Hơn nữa Nhạc Vũ ta sao có thể ngồi chờ chết, mặc người chà xát? Lại không biết Ứng Long toàn văn phong ấn ở đâu?

Hắn đột nhiên lạnh lùng nhìn sang Nữ Oa khiến nàng hơi chấn động, không ngờ ẩn ước sinh ra vài phần kiêng kị, trầm ngâm hồi lâu cũng chưa trả lời. Nhạc Vũ cũng không hề có ý bức bách, nhàn nhã đứng trên tầng mây, đoàn mây mù trong tay biến ảo, bốc lên một tia sát ý.

Mãi đến khi mặt trời ngả về tây, Nữ Oa mới bỗng dưng nhẹ thở ra một hơi, thần sắc mỏi mệt:

- Ở phía tây Nam Chiêm Bộ Châu, Vân Diễm hải! Nghe nói là do Hiên Viên tự tay phong ấn, lại có Thượng Cổ Tiên Thiên sát trận bảo vệ, có chút hung hiểm.

- Vân Diễm hải?

Ánh mắt Nhạc Vũ lập tức hơi hiện duệ trạch, trong khoảnh khắc đã lấy ra trong đầu tin tức về Vân Diễm hải.

Hiện giờ tuy hắn đã hủy đi Định minh châu nhưng tâm niệm vẫn tương thông với Chiến Tuyết, chỉ một ý niệm thì Chiến Tuyết đã phá không mà đi, tiếp đó nhìn sang ba người Ngao Tuệ nói:

- Thời gian trăm năm này là mấu chốt để ta trùng kích Thiên Đạo, không để hắn chú ý. Ba người ngày sau ở lại Bắc Nhạc Hằng Sơn tu hành, trong vòng trăm năm không được khinh suất rời đi!

Hắn lại đem một cốt môn và một quả nhân sâm đến trước người Ngao Tuệ giao phó:

- Sau khi ta rời đi, ngươi thay trẫm chưởng quản chuyện đế đình phương bắc. Quả nhân sâm này có thể giúp ngươi một tay. Dùng Long Môn này tụ cho ta trăm vạn Long tộc!

Nữ Oa Hậu Thổ đều nhìn sững về cự môn làm từ long cốt, tiếp đó hai mặt nhìn nhau liếc, mặt hiện vẻ kinh ngạc.

Hồn ấn Ngao Tuệ đã đột phá Đại La Kim Tiên, một quả nhân sâm nhất định có thể khiến cho tu vi, tái tiến một bước, bất quá lúc này hai người lại càng chú ý hơn tới Long môn, chỉ cần hơi có chút huyết mạch long tộc thì có thể lột xác thành long thân, một khi chính thức tụ lại trăm vạn đủ tương đương với ngàn vạn tinh nhuệ thiên đình, có vật này không trách khí vận Nhạc Vũ lại cường thịnh như thế.

Nhạc Vũ cuối cùng lại chuyển hướng Lí Tử Hàm:

- Trong vòng trăm năm, trẫm nhất định sẽ thay Thủ Chân tiền bối kết thúc ân oán! Chớ cần sầu lo.

- Thủ Chân?

Nữ Oa lại khẽ giật mình, tựa hồ chợt nhớ ra chuyện gì.

- Là Nhiên Đăng Đạo Nhân? Con cáo già này quả nhiên mưu tính Định Hải Thần Châu?

Sắc mặt Lí Tử Hàm đỏ lên, mắt thấu vẻ cảm kích.

Nhạc Vũ cũng không chú ý, trong nháy mắt đã đem hai quyển đạo điển có chất liệu đặc dị bắn về Bạch Thường cùng Lí Tử Hàm, sau đó nói một tiếng cáo từ, nhằm hướng nam phi độn, trong nháy mắt đã biến mất.

Trong tầng mây cũng chỉ còn lại bốn nữ, ngoại trừ mấy người Bạch Thường cùng Lí Tử Hàm đang lật xem đạo điển rồi lộ vẻ mừng rỡ thì Hậu Thổ cùng Nữ Oa đều lâm vào trầm tư.

Hồi lâu sau, Nữ Oa mới cười hỏi:

- Không biết Hậu Thổ sư muội có đoán được Huyền Thánh Bệ Hạ muốn đi nơi nào!

Hậu Thổ cũng tỉnh lại, lúc này nghe vậy, cũng là cười cười:

- Sư tỷ cần gì phải biết rõ còn cố hỏi? Bệ Hạ nhất định là đi Nam Cương Cửu Lê. Đã biết Phong Bá Vũ Sư, còn có Xi Vưu, với tính cách hắn sao không làm phản kích? Mặc dù không thể dụ Phong Bá Vũ Sư phản hồi, cũng muốn cắt bỏ cánh chim.

- Dù cũng là suy đoán như thế nhưng không dám xác định!

Nữ Oa lắc đầu:

- Như vậy tỷ tỷ cho rằng, lần này Huyền Thánh Bệ Hạ phần thắng bao nhiêu?

- Không quá một thành!

Hậu Thổ sâu kín thở dài, trong mắt lộ ra vẻ mờ mịt, trong lòng lại thêm mấy phần kỳ vọng, nàng cũng nhìn không thấu át chủ bài của Nhạc Vũ. Chiến Tuyết có thể đột phá Thái Sơ hồn ấn càng khiến nàng kinh hỉ.

Chẳng lẽ lần này, thực sự có vài phần hi vọng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.