- Không ngờ tận cùng của lực lại khủng bố như vậy.
Chỗ biên giới Hồng Mông Hải vẫn được xem là chỗ khí Hỗn Độn nồng hậu.
Nhạc Vũ ngồi khoanh chân, dốc hết toàn lực, điều tức nội khí. Đôi mắt kinh hãi nhìn chỗ chính giữa của hải dương ngũ sắc.
Lúc này tâm tình của Nhạc Vũ tuyệt đối không chỉ có lòng sợ hãi, hình dung chuẩn xác có lẽ là đến chết vẫn còn sợ.
Một búa vừa rồi chém xuống, thật sự hắn chỉ còn cách cái chết một bước.
Mặc dù chỉ là lực lượng pháp tắc đơn thuần nhưng chính vì đơn thuần mà cường đại! Khi bị Bàn Cổ diễn dịch đến mức tận cùng, ngay cả thánh nhân thần thông, cũng không cách nào chống lại!
Mà một búa chém ra vừa rồi chỉ là một tia hồn niệm, một chút huyết nhục của Bàn Cổ mà thôi.
Trong thoáng chốc, Nhạc Vũ thiếu chút nữa hoài nghi, “thế giới” mà mình ngưng tụ, “con đường” mà hắn đã đi lẽ nào là sai lầm!
Hỗn Độn Ngũ Hành thần thông quả nhiên là bao hàm tất cả, nhưng kết cấu cũng quá phiền phức.
Từ trước đến nay, sở học của hắn dùng hai chữ “pha tạp”, thật sự khó mà hình dung.
Nhưng bỗng nhiên Nhạc Vũ ý thức được, “con đường” mà hắn đang đi, bất luận là so với Bàn Cổ, hay là Hồng Quân, chỉ sợ là gian nan hơn mấy lần!
Trong đầu xoay chuyển ngàn tâm niệm, Nhạc Vũ bỗng nhiên không nhịn được bật cười. Cho dù phức tạp cũng tốt, gian nan cũng vậy, hắn cũng sẽ không có lựa chọn nào khác.
Mặc dù biết rõ con đường tương lai của mình sẽ gắn đầy bụi gai, gian nan gập ghềnh, nhưng ý chí chiến đấu sục sôi, có hào hứng dạt dào. Hắn thật sự muốn nhìn xem con đường này đi đến điểm cuối cùng, rốt cuộc sẽ có hình dạng như thế nào.
Không lâu trước đây, vì đạt đến đỉnh phong của thế giới này mà hắn sa sút tinh thần, nhưng lúc này, tinh thần lại một lần nữa bừng cháy như lửa thiêu đốt.
Nhạc Vũ lắc đầu, lại nhìn về phía trước người mình, chỉ thấy vô số cát bụi sáng lấp lánh lơ lửng ở trước người.
Đây là những gì còn sót lại sau khi Nghịch Thiên Đao và 365 khẩu Đại Tu Di kiếm nát bấy.
Tuyệt đại bộ phận đều bị triệt để chôn vùi dưới trùng kích lực lượng của hắn và Bàn Cổ, chỉ còn lại phần có chất liệu cứng rắn nhất, hóa thành giới tử giống như bụi được Nhạc Vũ thu về.
Sau khi giao phong, Nhạc Vũ cũng đồng dạng là bị thương trầm trọng. Cánh tay phải vì không cách nào chịu đựng áp lực khổng lồ ngút trời mà nứt ra vết thương, đến nay cũng không phục hồi như cũ, sâu đủ thấy xương, ngay cả thần thônghuyết nhục tái sinh của Nhạc Vũ cũng không cách nào khôi phục.
Toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều bị toàn bộ lực cường đại xông vào bên trong xoắn thành nát bấy. Lúc này nguyên lực đại thương cũng chỉ có thể chậm rãi khôi phục.
Cũng may đại bộ phận lực lượng, đều bị hắn dẫn vào thế giới màng nhau do kiếm trận kết thành sau lưng, có thể đánh lui một búa này.
Nhưng kiếm trận đã theo hắn hơn trăm năm, đương nhiên cũng sẽ nát bấy toàn bộ.
- Không biết thương thế của Bàn Cổ như thế nào rồi?
Hoàn cảnh đặc thù nơi này, đã triệt để ngăn cách cảm ứng hồn niệm của hắn. Lúc này Nhạc Vũ cũng hoàn toàn từ bỏ, dùng Long đồng nhìn thấu cố gắng của Tạo Hóa chi khí, chỉ có thể suy đoán thương thế của Bàn Cổ tàn hồn.
Chỉ chịu đánh không hoàn thủ, không phải tác phong của Nhạc Vũ hắn, một đao chém ra, đồng thời giao kích với búa, Trấn Thế Tỳ cũng thừa cơ xuyên không mà đi nện lên phía trên thân thể của Bàn Cổ tàn hồn.
Mặc dù chỉ là vừa tiếp xúc đã rút lui, nhưng lại bao hàm tất cả dư lực của hắn, cùng với Tiên Thiên Hỗn Độn Tạo Hóa chân quyết! khiến cho hạch tâm của toàn bộ Hồng Mông Hải chịu dao động lắc lư.
Cũng chính một kích này mới khiến búa của Bàn Cổ hoàn toàn bức lui.
Mặc dù giữa hai người vẫn tập trung khóa định ý niệm của nhau, dẫn dắt hồn thức, nhưng Bàn Cổ lại không dễ dàng ra tay.
Mặc dù mất đi linh trí, nhưng trong tàn hồn có lẽ còn có chấp niệm bản năng bảo vệ giới này.
Nếu không phải ở đây hơn mười vạn năm, đem hết toàn lực lấp đầy các khe hở, bài xích Thiên Ngoại chi vật.
- Thật là may mắn! Nhưng lần này cũng là cơ duyên tạo hóa của các ngươi.
Nhạc Vũ chỉ khẽ lay động ý niệm, trước mắt liền xuất hiện mấy trăm đóa hồn hỏa, chính là tất cả kiếm linh trong màng thai hư không kiếm biến thành. Trong đó một đóa mơ hồ ẩn hiện hình rồng bên trong, chính là khí linh của Nghịch Thiên Đao.
Khi ra tay, Nhạc Vũ đã đoán trước hai món linh bảo này, ngoại trừ bị hủy diệt thì không còn khả năng nào khác.
Vì vậy khi Nhạc Vũ ra tay đã bảo vệ những khí linh này.
Chỉ cần Khí Hồn bổn nguyên của những linh bảo này không mất, tái tạo Linh Bảo, đối với hắn mà nói chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Đặc biệt là dưới hoàn cảnh lúc này lại càng dễ dàng.
Cho nên nói là cơ duyên Tạo Hóa, nhưng lại có duyên cớ khác. Lúc này trước người hắn, tất cả khí linh đều chìm đắm trong khối không khí hỗn độn cực kỳ tinh khiết.
Tinh hoa hồn lực, bổn nguyên vững chắc, thăng hoa đạo cảnh, không đến mười năm, những khí linh này đều có thể đề thăng lên hai cấp bậc, chắc chắn là cơ duyên lớn lao.
Trải qua va chạm bổn nguyên lần này, đại đạo giao phong cũng khiến cho tất cả hồn linh đều có tồn tại đồng đẳng khác, những tính chất chưa bao giờ có!
Cho dù trước đó khí linh của Nghịch Thiên Đao và thai tàng hư không kiếm đã được Nhạc Vũ cẩn thận đào tạo, trải qua hơn mười vạn năm nuôi dưỡng trong Thiên Ý Phủ, tối đa cũng chỉ có thể tăng lên cấp bậc Tiên Thiên Chí Thánh mà thôi. Cái thứ hai thì càng không chịu nổi, đạt đến Hậu Thiên Chí Thánh đỉnh phong đã là cực hạn của nó rồi.
Nhưng hiện giờ, cho dù lại đề thăng lên một cấp bậc cũng không ngại!
Nhạc Vũ phất tay, lại lấy Hỗn Độn Chung ra. Sương mù màu đen sương mù đã ngưng kết thành một khối, hiện ra trước mắt.
Một lát sau, chỉ cảm thấy với pháp lực của hắn, thiếu chút nữa cũng không vây buộc được, thiên ngoại chi vật bên trong có tính chất chắc chắn đặc dị, rất nhiều kết cấu, đều không ở trong pháp tắc của giới này.
Đối với đại đạo bổn nguyên của Hồng Hoang thiên địa cũng có được lực kháng cự bài xích tự nhiên.
Cũng may là Nhạc Vũ một thân Hỗn Độn Ngũ Hành chi pháp, dưới Ngũ Hành tuần hoàn, cũng không đến mức khiến vật chất này chảy mất.
Hắn lại cẩn thận quan sát liền phát hiện những vật chất màu đen này thực sự không phải là một loại đơn thuần, mà là trên mấy trăm loại vật chất kết hợp lại một chỗ. Bộ phận tinh hoa nhất, cũng thuần túy nhất tập trung ở chính giữa. Mỗi loại phân biệt rõ ràng, đều có đủ loại dị lực.
Ở bên ngoài cũng có hơn mười loại hỗn hợp ở một chỗ, mặc dù cũng đồng dạng bất phàm, nhưng so với những vật chất ở chính giữa rõ ràng không cùng một đẳng cấp.
Nhưng những thiên ngoại chi vật này cũng không ngoại lệ, đều ẩn chứa lực thời không bàng bạc vô biên!
Thậm chí bộ phận trọng yếu nhất ẩn chứa lực đã tương tự trong hư không vô tận.
Trái tim Nhạc Vũ khẽ nhảy lên, càng không khỏi hiếu kỳ đối với thế giới bên ngoài khe nứt này.
Nếu hắn đã từ đó mà đến, nói không chừng, cũng có thể từ đó mà về.
Nhưng một lát sau, Nhạc Vũ lại không khỏi cười nhạo mình.
Trở về? hắn đã sớm không còn lưu luyến thế giới đó, vậy thì còn trở về làm gì.
Trong nháy mắt, Nhạc Vũ hạ quyết tâm, tay phải tìm kiếm những vật chất màu đen ở phía trước.