Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 13: Chương 13: Thôi diễn Kiếm thuật




Thật ra thì lúc ban đầu, Nhạc Vũ cũng từng nghĩ tới dùng một thời gian ngắn ở luyện võ tràng để tìm hiểu đao thuật cơ sở, sau đó thuận lý thành chương ngược lại dùng đao.

Song sau khi hiểu rõ hoàn cảnh của mình thì hắn bỏ đi ý nghĩ này. Điều này cũng giống như hắn không có ý định để cho Nhiễm Lực biết được những bí mật của mình, tràn đầy bất đắc dĩ.

Trước lúc hắn đi tới thế giới này thì tiểu Nhạc Vũ đã bị thương mà lâm vào hôn mê . Nhạc Vũ sau khi tỉnh lại, loáng thoáng nghe nói là lúc chơi đùa sau núi rồi té từ trên cao xuống nên bị thương nặng ở sau gáy, xương đùi cơ hồ té gãy làm hắn đến nay còn cảm giác đau mơ hồ. Sau này Nhạc Vũ cũng đi thăm lại hiện trường thì thấy đó là một dốc đá mười sáu thước, chỉ cần võ sư cấp một đã có thể tùy tùy tiện tiện nhảy lên nhảy xuống. Nhưng đối với một tiểu tử mười hai tuổi, nội tức tu vi chỉ mới cấp hai mà nói là một chỗ rất nguy hiểm, té từ trên cao xuống mà còn sống vốn là kỳ tích.

Về phần tiểu Nhạc Vũ làm sao trèo lên rồi té xuống, Nhạc Vũ cũng không rõ. Hắn chỉ biết kể từ sau chuyện đó, Nhiễm Lực luôn theo sát bên cạnh hắn.

Vì thế Nhạc Vũ cuối cùng bất đắc dĩ quyết định, để cho Nhiễm Lực biết một chút bí mật của mình. Tiểu tử nhìn qua như thật thà này bắt đầu coi như là hộ vệ thiếp thân. Nếu hắn muốn rèn luyện võ nghệ thì không thể giấu được gã. Về phần Nhiễm Lực có thể hoài nghi hay không, Nhạc Vũ cũng không nghĩ đến nhiều như vậy. Cũng may tiểu tử này trước lúc lúc bốn tuổi thì chỉ ở với Nhạc Vũ một thời gian ngắn, cũng không biết nền tảng của nhau nên cho dù nghi ngờ cũng không quá mức mãnh liệt.

Nhạc Vũ đồng thời cũng biết rõ, một khi mình lộ ra thiên phú về đao thuật thì rất có thể lần tiếp theo mình sẽ không đơn giản là té từ vách núi xuống. Dù sao với thực lực hắn hiện giờ có thể hơn gấp nhiều lần tiểu Nhạc Vũ sao tồn tại có thực lực vượt qua hắn ở thế giới này nhiều vô số.

Cho nên thay vì đem đao kỹ của mình lộ ra chi bằng đem nó giấu thành một trong những lá bài tẩy của mình. Còn trước mặt Nhiễm Lực, hắn cũng bắt đầu sắm vai là một người có thiên tư võ học tuyệt thế, vì bất đắc dĩ mà ẩn tàng.

Diễn kỹ của Nhiễm Lực không tệ lắm, hơn nữa là thân là chủ nhân cũng sẽ không ở phương diện này lại thua một đứa trẻ. Về phần đến tột cùng có thể đưa đến hiệu dụng hay không thì bản thân hắn cũng không rõ. Bất quá ít nhất đến bây giờ cũng chưa ai nghi ngờ thân phận của hắn.

Có đôi khi Nhạc Vũ cũng tự trào, tại sao ban đầu mình không đụng vào đầu, như vậy hắn có thể quang minh chính đại giả bộ mất trí nhớ, không cần giống như hiện giờ làm gì cũng phải suy nghĩ trước sau.

Thở dài một tiếng, Nhạc Vũ nhìn lại thanh trường kiếm trong tay. Có thể thấy được là trước lúc trưởng thành, mỗi ngày hắn sẽ phải làm bạn với loại vũ khí trước kia rất coi thường này.

Bất quá vấn đề là hắn có thể nhẫn nhục đóng vai kẻ yếu nhưng tuyệt đối không thể cho phép bản thân vô năng! Nếu đã dùng loại binh khí này thì hắn nhất định phải dùng đến tốt nhất!

Đây chính là tác phong của Nhạc Vũ, cho dù là chuyện gì cũng sẽ đem hết toàn lực theo đuổi! Cho dù đã sang một kiếp khác nhưng tính cách đó vẫn không hề thay đổi.

Hệ thống phụ trợ trí năng trong đầu rất nhanh đã chuyển đến thức thứ bảy của kiếm thuật cơ sở. Nhạc Vũ án theo tư thế, một kiếm đâm xéo ra theo góc độ chừng ba mươi hai độ. Đây là kiếm thức mà hệ thống trí năng trên căn bản đã tính toán hoàn thành, bất quá cũng không biết vì sao, Nhạc Vũ cảm giác có chút không hoàn mỹ. Cho dù là hắn đem hết cả các tham số thân thể vào để tính toán vẫn cảm thấy như thế.

Nhạc Vũ thu kiếm, suy nghĩ một hồi rồi lại tiếp tục đâm ra, song từ góc độ hay là tốc độ đều hơi sửa đổi.

Vì chăm chú diễn luyện kiếm thức cho mình mà hắn căn bản không nhận thấy Nhiễm Lực thỉnh thoảng vẫn liếc trộm sang, lúc này con ngươi thoáng cái đã co rút rất nhanh.

Trong mắt của gã, một kiếm của vừa rồi của Nhạc Vũ mặc dù tuyệt diệu nhưng không phải không thể né tránh. Song với kiếm chiêu vừa rồi đâm ra thì đúng là khó có thể tưởng tượng. Trực giác của Nhiễm Lực cảm nhận nếu như bây giờ gã sử dụng Đại nộ Minh Vương phủ thì đối mặt một kiếm này, chỉ sợ là cứ thế triệt thoái về sau còn không cách gì ngăn cản.

Hơn nữa khí tượng uy nghiêm lúc Nhạc Vũ sử kiếm vượt xa những giáo tập ở luyện võ trường.

Sau hai canh giờ, là lúc chừng giờ Dậu bốn khắc, sắc trời dần dần ảm đạm . Nhạc Vũ mặc dù còn chưa tận sức nhưng cũng phải thu dọn đồ đạc cùng với Nhiễm Lực đi về phía trước núi.

Mặc dù yêu thú phía sau hậu sơn đã bị thanh trừ, song thời gian chân chính an toàn cũng chỉ có ban ngày mà thôi. Vào buổi tối khu vực này là lãnh địa của những yêu cầm tương tự như Ám Vũ Lôi Ưng. Lúc này thị lực loài người yếu đi, tác dụng của những cự nỏ ngàn thước kia bị giảm đến mức yếu nhất, cho dù là ở trong thành, cũng sẽ gặp phải tập kích của đám yêu cầm thì càng không nói đến là ngoài thành rồi.

Mà nói đến mặt trời lặn, Nhạc Vũ vẫn cảm thấy kỳ quái với chỗ này vì ở đâu mặt trời lặn hay mặt trời mọc không bị mùa ảnh hưởng. Mỗi ngày đều lên xuống đúng giờ, gần như không có khác biệt. Ngoài ra trên bình nguyên ngoài thành hắn cũng không thấy đường chân trời, ở phía trước nếu thấy ai thì luôn thấy cả người xuất hiện chứ không thấy dần dần như trên địa cầu.

Căn cứ vào những hiện tượng này, Nhạc Vũ suy tính ra kết quả tinh cầu dưới chân mình nằm trong điểm trung tâm của mặt trời chuyển động, hơn nữa cho dù là tinh cầu hay mặt trời đều lớn đến đáng sợ.

Nhưng nếu nói như vậy thì lực hấp dẫn ở đây cũng phải cực mạnh mới đúng. Song Nhạc Vũ hết lần này tới lần khác cũng chưa có cảm giác như vậy, ngược lại cảm giác thân thể vô cùng nhẹ nhàng, bất quá thử nghĩ đến những nguyên tố không giải thích được, còn có các loại linh lực thuộc tính. Hắn cũng cảm giác mình có chút để tâm vào những chuyện vặt vãnh, ở chỗ này sao có thể dùng chút ít kiến thức học được ở kiếp trước để suy xét?

Chỗ của bọn họ cách Nhạc gia thành ước chừng hai mươi dặm. Nếu như là người bình thường thì đi từ trên núi ít nhất phải hơn ba giờ. Song đổi lại là người tập võ thì chừng khoảng hai mươi phút đã có thể tới nơi. Nhiễm Lực đã là võ sĩ cấp sáu, tốc độ tự nhiên cực nhanh. Cho dù là Nhạc Vũ, cũng có tu vi cấp hai đỉnh phong nhưng do khí mạch trầm sâu nên chậm hơn khá nhiều. Hai người không ngừng nghỉ chạy dọc theo con suối nhỏ một đường đi lên, mắt thấy sắp tới con đường đá ở giữa sườn núi thì Nhiễm Lực lại đột nhiên kéo Nhạc Vũ dừng lại.

Nhạc Vũ ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn theo ánh mắt của gã thì thấy cách chỗ bọn họ ước chừng vài chục trượng có một đám người đang tụ tập.

Trong đó hai người đứng ở trung ương, một vẻ mặt ngưng trọng, một vẻ mặt hờ hững, mà còn lại mười mấy mặc Nhạc thị đệ tử phục vụ bóng người, cũng là một bộ chau mày vẻ mặt, đứng ở một bên.

Nhạc Vũ nhíu mày, hắn vừa nhìn đã thấy phân nửa người dưới đó đã từng tham gia giao đấu. Ở thế giới này võ phong cực thịnh, cộng thêm dòng họ cố ý dung túng, những chuyện tương tự một ngày phát sinh rất nhiều nên nhìn rất bình thường. Hắn vốn không quá để ý đến những chuyện này song mấy câu tiếp theo của Nhiễm Lực đã làm hắn nhìn lại.

- Tiểu thiếu gia, đó là Nhạc Lâm cùng Nhạc Phong. Hắc hắc! Ta xem bọn họ gần đây sống quá thoải mái rồi, đã ăn hiếp người bên cạnh còn chưa đủ còn dám đi tìm Lâm Trác gây phiền toái.

-o0o-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.