Trong lời của Cửu Thiên Huyền Nữ khẽ mang ý run rẩy, đầy vẻ hoảng sợ cầu khẩn.
Nhạc Vũ căn bản mặc kệ, vẫn một kiếm vung trảm, uy áp cuồn cuộn của kiếm quang ngũ sắc khóa cứng khí cơ trong vòng một tỷ dặm, kiếm ý hồng mông và Long uy cái thế xông thẳng trường không.
Cửu Thiên Huyền Nữ bị ý niệm áp bách, khí cơ cố khóa, thân hình không thể động đậy, chỉ có thể vào một khắc cuối cùng đem viên bàn có đồ án tinh vân ngăn ở trước người.
Kiếm quang cùng tinh bàn xông cuốn, đại Ngũ Hành Âm Dương nguyên từ diệt tuyệt kiếm khí trực tiếp xé rách hết thảy, vừa va chạm đã chém Tiên Thiên phẩm Linh Bảo này rạn vỡ, bay thẳng ra ngoài ngàn vạn dặm, bất quá thân ảnh Cửu Thiên Huyền Nữ cũng vào thời khắc cuối cùng khi kiếm quang hạ xuống hóa quang tránh đi.
Còn đang sợ hãi đã thấy kiếm ảnh ngũ quang lấp lánh, một kiếm đánh nát hư không, xuyên không bay tới với xu thế không thể chống cự.
Cửu Thiên Huyền Nữ tái nhợt, lập tức hướng lên đỉnh núi quát khẽ:
- Kính xin Oa Hoàng nương nương cứu ta một mạng!
Nhạc Vũ nhướng mày, kiếm thế lại càng hơn ba phần, trực tiếp bỏ qua pháp tắc thời không kích thẳng vào mi tâm Cửu Thiên Huyền Nữ, vào lúc cơ hồ chuẩn bị xé nát thì một tú cầu hồng sắc từ xa kích đến.
Cả hai giao kích khiến mấy tỉ dặm hư không thoáng chốc chấn động, chỗ không gian bên trong vỡ nát bắn văng ra ngoài, bất quá vừa lan tràn đến trăm vạn trượng liền bị một lực lượng vô biên áp chế khôi phục như thường.
Nhạc Vũ bị lực phản chấn, vết thương toàn thân lại vỡ ra, máu tươi tuôn trào, nhuộm đỏ cả bào phục nhưng chỉ hừ nhẹ một tiếng, không chút nào để ý, ánh mắt băng hàn liếc qua Cửu Thiên Huyền Nữ ném Tam Diệu Như Ý Diệt Tuyệt kiếm vào không gian tu di, ánh mắt đầy lệ khí khiến nàng lạnh tận xương tủy.
Cũng may trên Ly Sơn lập tức có một đạo quang hoa hàng lâm, nhân ảnh bên trong chính là Nữ Oa đứng giữa hai người.
Cửu Thiên Huyền Nữ lúc này mới thở phào một hơi, tâm thần căng cứng cũng thoáng buông lỏng, dù vẫn bị kiếm ý của Nhạc Vũ áp bách nhưng có Nữ Oa ở đây thì cuối cùng cũng thoát khỏi nguy cơ thân vẫn.
Một trong tam thi pháp thân của nàng đã bị phá huỷ, chỉ còn lại bản thể, nếu có gì ngoài ý muốn, vậy thì chính thức là thân tử đạo tiêu.
Nữ Oa sau khi hàng lâm đều tiên là lạnh lùng nhìn Cửu Thiên Huyền Nữ rồi mới quay đầu giải thích nói:
- Huyền Nữ muội muội là do ta mời tới đây có việc thương lượng. Có gì mạo phạm, kính xin Bệ Hạ thứ lỗi.
Cửu Thiên Huyền Nữ nghe vậy cũng quỳ gối thi lễ:
- Huyền Nữ bái kiến Bệ Hạ! Lần này đến Ly Sơn là có phù chiếu nương nương, hai là thay Hạo Thiên Bệ Hạ truyền lời.
Nhạc Vũ nhíu mày, trên mặt lại như trước lộ ra vài phần lệ ý hờ hững.
Cửu Thiên Huyền Nữ cẩn thận nhìn Nhạc Vũ mới tiếp tục mở miệng:
- Hạo Thiên Bệ Hạ có nói, ta và ngươi hai nhà hôm nay vẫn là phân thì lưỡng hại, hợp tác cùng có lợi. Chuyện Đào sơn là hắn quay giáo trước, bất tín với ngài. Chẳng qua hiện nay, ngươi cùng Hạo Thiên Bệ Hạ cũng chưa phải lúc phân thắng bại, chắc Đại Đế cũng hiểu! Nếu thật muốn vào lúc này cá chết lưới rách, hắn cũng bất chấp tận khởi Thiên Đình tám ngàn vạn đại quân cùng Bệ Hạ cùng đi săn Bắc Địch.
Nàng càng nói càng giác tâm thần bất định, cưỡng chế hoảng hốt đem lời nói xong đã cảm thấy quanh người giá lạnh tựa trời đông, không khỏi thầm cuồi khổ, ba mươi năm trước bản thân còn cao cao tại thượng nhìn hắn, ba mươi năm sau lại sợ như sợ cọp.
Từ khi tam thi pháp thân của nàng bị Nhạc Vũ trảm sát thì trong lòng nàng kiêng kị vạn phần với An Thiên Huyền Thánh Đại Đế, ngoại trừ chênh lệch thực lực còn có một nỗi sợ hãi từ tâm khảm.
Nhạc Vũ trong mắt duệ quang lập loè, hàn ý khiến người cảm thấy lạnh lẽo, nhìn qua nàng một cái rồi nhếch miệng:
- Tám ngàn vạn đại quân? Đây là muốn uy hiếp trẫm?
Thiên Đình tám ngàn vạn binh tướng cũng không phải hư ngôn, bản thân có bốn ngàn vạn tinh nhuệ, phần còn lại là của Ngũ Phương Đại Đế.
Không nói đến việc Hạo Thiên có thể điều động được những binh tướng này hay không, dù có thể được thì chiến lực cũng chênh lệch mấy trù.
Cửu Thiên Huyền Nữ giật thót, còn đang cảm thấy không ổn thì trong mắt Nhạc Vũ đã lộ ý mỉa mai:
- Chuyện Đào sơn, hắn phải lấy thứ gì ra đền bù mới được. Muốn nắm tay giảng hòa không chỉ vài ba câu nói là xong!
Nữ Oa nghe vậy lập tức cười cười, Cửu Thiên Huyền Nữ cảm giác trong lòng trầm xuống, suy ngẫm chỉ chốc lát, mới mở miệng nói:
-Ý của Bệ Hạ ta là chuyện Bắc Địch quốc sau này giao cho đế đình quản lý. Chuyện Cửu Lê Tộc có thể không thỉnh Hậu Thổ nương nương hòa giải khiến chúng lui quân 3000 vạn dặm làm ranh giới? Dù sao lần này, Vân Hoa công chúa cũng thân vẫn tại tay Bệ Hạ.
Nhạc Vũ thoáng suy ngẫm rồi cười lạnh:
- Coi như tính toán thức thời, đã như thế, liền như ngươi chỗ nói! Trong vòng trăm năm, ta và ngươi không tương phạm lẫn nhau!
Lời còn chưa dứt, Nhạc Vũ đã cất bước ra ngoài trăm vạn dặm, nháy mắt đã ra khỏi tầm mắt hai người.
Cửu Thiên Huyền Nữ thần sắc kinh ngạc, trên mặt hơi thấu vẻ thất vọng.
-- Nhượng bộ như thế, rõ ràng cũng chỉ đổi được trăm năm thở dốc. Vị An Thiên Huyền Thánh Đại Đế này quả nhiên là tâm như sắt đá.
Đến khi khí tức Nhạc Vũ triệt để biến mất khỏi cảm ứng hồn niệm, Cửu Thiên Huyền Nữ mới thở phào, có chút khó hiểu nói:
- Sát khí thật lớn, kiếm thuật tinh tuyệt đến mức độ như vậy.
Nghĩ đến vừa rồi, Nhạc Vũ cũng không xuất toàn lực, cũng không dùng thần thông gì khác, chỉ cần một kiếm liền cơ hồ đem nàng trảm sát tại chỗ, rõ ràng thương thế chưa lành nhưng kiếm ý vẫn bá tuyệt như ở Đào sơn.
Nữ Oa thần sắc lạnh nhạt:
- Vừa rồi bị đệ tử ta cự tuyệt nên mới tìm người phát tiết mà thôii! Ngươi tới thời cơ không đúng, vừa lúc bị hắn gặp được.
Cũng không giải thích nhiều, Nữ Oa liền quay đầu, trong mắt mang chút giễu cợt:
- Bổn cung đã từng nói qua ngươi bao nhiêu lần, trước mặt hào kiệt bất thế phải thành thật mà đối đãi. Đừng dùng tâm cơ đùa giỡn, cũng đừng bán nữ sắc, ngay cả Cửu Hoa tán nhân năm đó yêu ngươi tận xương, hôm nay cũng cùng ngươi mỗi người đi một ngả, còn không biết tỉnh ngộ? Kẻ này anh hùng càng hơn Cửu Hoa gấp trăm lần. Hôm nay mệnh cách vượt trên Tam Hoàng Thiên Đế, thân phận ngươi ra sao có thể dám rình mò hắn? Hẳn cho rằng, hắn bị thương nặng, lại đang ở Ly Sơn ta nên không làm gì được ngươi?
Khí tức Cửu Thiên Huyền Nữ hơi tắc nghẽn, thần sắc có chút ấp úng nói:
- Chuyện Cửu Hoa lúc trước, ta cũng là bị người tính toán, cũng không phải ta cam tâm tình nguyện, vừa rồi càng không có ý gì, chỉ muốn thăm dò một hư thật của hắn một phen mà thôi. Thỉnh nương nương minh giám.
- Nói những điều này có ích gì?
Nữ Oa khẽ lắc đầu, trên mặt như có điều suy nghĩ nói:
- Vừa ròi hắn ra tay phần lớn còn kiềm chế, thực sự có vài phần ý thăm dò, chắc là nhìn ra giữa ta và ngươi có chút liên quan nên mới lưu thủ. Nếu không có như thế, với thiên mệnh kiếm của hắn, dù là bản cung cũng cứu không được ngươi.
Cửu Thiên Huyền Nữ lần nữa khẽ giật mình, cảnh tượng thiên mệnh kiếm vặn vẹo Thiên Ý trảm sát Côn Bằng quan sát qua vạn lí chiếu ảnh thuật ở thiên đình vẫn còn rõ mồn một trước mặt.
Trên trán toát mồ hôi lạnh, Cửu Thiên Huyền Nữ bỗng dưng khẽ khom người:
- Lần này là Huyền Nữ lỗ mãng!
Thấy sắc mặt Nữ Oa hơi nguội, Cửu Thiên Huyền Nữ lại hiếu kỳ hỏi:
- Vừa rồi Huyền Nữ cũng trông thấy biến hóa thiên tượng, ý nương nương thật muốn liên thủ với Huyền Thánh Đại Đế.
- Côn Bằng thân vẫn, ta đã không có lựa chọn.
Nữ Oa thần sắc lạnh lùng, sâu trong mắt lộ ra vài phần chua chát:
- Nếu như Yêu tộc vong, ta không còn ai giúp đỡ. Nếu như Nhân tộc thì thánh vị ta bất ổn. Không theo hắn đi liều mạng, ngày sau như thế nào, ta đã có thể liệu đến.
Ly khai Ly Sơn, Nhạc Vũ lại thẳng vào Địa phủ gặp mặt Hậu Thổ.
Cũng không biết vì sao, tâm trạng Hậu Thổ lần này vô cùng tốt, trên mặt thủy chung tươi cười, hỏi han ân cần, chăm sóc thương thế, chuyện Cửu Lê phía nam cũng không chút do dự một lời đáp ứng.
Nhạc Vũ cũng không dừng lại quá lâu, chỉ ở trong Địa phủ dưỡng thương năm ngày rồi khởi hành đi về phía tây.
Sau mấy ngày hắn đã tới gần Đào sơn, trong vòng một tỷ dặm quanh đây đã khôi phục như thường, ngoại trừ vài toà cự sơn biến mất thì không thấy nửa phần dị trạng, ngay cả những sinh linh dời đi cũng đã quay trở lại, chỉ là ký ức trong vòng hai tháng đã bị xóa đi.
Việc này hẳn xuất phát từ thủ bút của những tiên tu Tây Phương, dù sao dù là hắn hay Hạo Thiên đều hận không thể bốn phía tuyên dương thần thông tiên pháp khiến vạn dân kính sợ thiên địa.
Nhạc Vũ dùng hồn niệm quan chiếu một phen, thấy những bích lũy thời không rạn nứt đã được chữa trị như lúc ban đầu thì cũng không để ý tới, trong lòng thầm tán thưởng thần thông của Xích Tùng Tử, tiếp theo hóa quang phi độn qua một lát đã tới sơn cốc gần Thủy Vân sơn.
Lôi quang ở đây vẫn quyển động, trấn áp lưỡi kiếm chỗ trung ương không thể chuyển động.
Vào trăm năm trước khi hắn tới đây từng bước đều phải cẩn thận, lúc này lại hoàn toàn không hề sợ hãi, thậm chí chỉ cần một ý niệm là có thể lấy thanh kiếm của Tây Phương Đại Đế này vào tay.
Nhạc Vũ dùng một hóa thân ngồi xếp bằng bên ngoài, bản thể tiến vào Thiên Ý Phủ tĩnh dưỡng thương thế.
Ước chừng sau hai tháng ở ngoại giới thì trong vùng đất lôi tuyệt đột nhiên quang cuồn cuộn, vô số Tử Lôi cuồng quyển.
Thanh kiếm Thuần Dương phảng phất đã biết trước vận mệnh bản thân sắp thoát khốn, hưng phấn vô cùng.