Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 628: Chương 628: Thực lực đại tăng




- Theo truyền thuyết thì ngọc điệp tạo hóa này, có ghi chép sau khi Hồng Hoang Hỗn Độn Khai Thiên thì sở hữu tất cả đại đạo vũ trụ. Mặc dù Hồng Quân đạo tổ chỉ có một bộ phận tàn khuyết cũng đã khai sáng một mạch đạo môn. Không biết trong Tử Khuyết Thiên Chương mà đạo tổ tự tay chế tạo có ghi chép thứ gì.

Nhạc Vũ thầm tiếc nuối, trong những điển tịch kia cũng không ghi chép chỗ hạ lạc của Tử Khuyết Thiên Chương. Chỉ biết là từ khi Hồng Vân vẫn lạc thì đã không thấy bóng dáng. Áng chừng bí mật bậc này ngoại trừ những cao nhân thượng cổ thì người khác cũng không thể biết tới.

Nhạc Vũ cơ hồ ngay lập tức phi độn lên đỉnh núi, bắt đầu sửa chữa đại trận bên ngoài, bất quá lần này không phải chỉ thêm chút sửa đổi mà thay đổi toàn bộ kết cấu từ Lưỡng Nghi Tương Thiên Diệt Trần Đại Trận biến thành Đại Ngũ Hành tụ linh nhị pháp đại trận.

Trận pháp đầu tiên trước mặc dù cũng có thể tạm thời tăng pháp lực nhưng vận dụng có chút bất thường, cũng khó chuyển hóa Ngũ Hành. Còn Đại Ngũ Hành tụ linh nhị pháp đại trận tuy có chút khác biệt với Ngũ Sắc Thần Quang của hắn nhưng coi như có thể miễn cưỡng điều khiển sử dụng.

Dùng thời gian ba ngày để bố trí xong hết thảy, Nhạc Vũ quay lại chỗ đại điện đem bản kim sách đặt ra trước người.

Sau khi ra lệnh cho Chiến Tuyết hộ pháp lẫn chủ trì hai đại trận, Nhạc Vũ vẫn lo lắng nên triệu hồi thêm Côn Ngô. Sau đó cơ hồ không chút do dự ăn vào một viên đan dược màu đỏ.

Trong nháy mắt sau đó, pháp lực trong cơ thể hắn sôi trào, cơ hồ tăng lên gấp rưỡi. Tiếp đó hắn khởi động đại trận bên ngoài, ngưng tụ Ngũ Hành pháp lực rót vào trong Long Tước phiến tấn nhập thẳng đến Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang tầng thứ mười một đỉnh phong, hướng vào Tử Khuyết Thiên Chương quạt xuống.

Lúc bắt đầu thì thế như chẻ tre, song đến thời điểm còn lại một tầng kim quang nhàn nhạt thì dù thế nào cũng khó phá trừ.

Nhạc Vũ hơi ngưng mày, cảm thấy hiệu dụng của Thất chuyển cuồng linh đan bắt đầu chuyển yếu thì cắn lên đầu lưỡi, vận dụng pháp môn bí truyền tự thương huyết khí, hao tổn thọ nguyên để tăng thêm ba thành pháp lực, sau đó phun ra một ngụm máu huyết lên Long Tước phiến.

Chỉ thấy ngũ sắc quang mang trên thân quạt càng phát nồng đậm, khó khăn lắm mới đem được Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang lên đến tầng mười hai, kim quang nhàn nhạt của Tử Khuyết Thiên Chương cũng lập tức sụp đổ.

Bất quá sau khi kim quang biến mất thì trong quyển sách màu vàng cũng không có phản ứng gì, bên trong cũng không xuất hiện thêm các chữ khác.

Nhạc Vũ phúc chí tâm linh, đem tay phải đặt lên trên rồi dùng thần hồn tìm tòi. Trong nháy mắt sau đó có vô số tin tức ào vào trong đầu hắn.

- Thì ra là thế! Thì ra là thế! Ta hiểu rồi, đã minh bạch! Ha ha, ghi chép của đạo tổ trong Tử Khuyết Thiên Chương cũng đồng dạng là đại đạo vũ trụ.

Đại lượng tin tức khiến đầu Nhạc Vũ như muốn nổ tung, đau đớn từng đợt. Trong Diễn Thiên Châu càng cuồng phong gào thét, biển gầm không dứt, từng đợt rung chuyển không yên.

Bất quá tâm trạng Nhạc Vũ lại sung sướng đến cực điểm. Ý thức thần niệm điên cuồng bay lượn trong biển tin tức.

- Đây đều là cảm ngộ pháp tắc thiên đạo mà Đại Thừa tu sĩ mới có thể cảm ngộ!

Nhạc Vũ có thể khẳng định, chỉ với sở đắc của hắn hôm nay cũng đã bằng trăm năm tìm hiểu của Đại Thừa tu sĩ.

Tuy tin tức đều tán loạn không có hệ thống, có thể trợ giúp được Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang, Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm với những loại thần thông khác cũng chỉ có hơn mười loại mà thôi, nhưng chỉ chưa đầy hai thành trong đó cũng đã khiến hắn vô cùng hưng phấn.

Những pháp tắc thiên đạo này cũng không phải muốn hiểu là có thể hiểu được ngay, cơ duyên ngộ tính thiếu đi một thứ cũng sẽ không được. Cho dù tu sĩ Đại Thừa có tốn cả thời gian trăm năm nhưng nếu không có cảm ngộ thì cũng chưa chắc có thể thành công.

Tin tức từ Tử Khuyết Thiên Chương xuyên qua dần dần chuyển yếu, sau cùng có một tầng kim quang nhàn nhạt từ trong sách bay lên rồi dần biến mất.

Nhạc Vũ có thể cảm giác bên trong Tử Khuyết Thiên Chương còn rất nhiều pháp tắc thiên địa vẫn chưa truyền tới, hơn nữa cấp độ còn rất cao. Bất quá với cấp độ của hắn hiện giờ cũng chưa có khả năng tìm hiểu.

Tử Khuyết Thiên Chương đã khôi phục như lúc ban đầu. Đối với hắn mà nói kỳ thật là chuyện tốt. Ít nhất là miễn đi việc bị bao phủ trong những tin tức đại đạo.

- Đáng tiếc, đây chỉ là tàn chương mà thôi.

Nhạc Vũ không biết đến cùng sẽ như thế nào, lại cảm giác pháp tắc đại đạo ghi chép trong kim sách vẫn quá mức vụn vặt. Với năng lực của Hồng Quân đạo tổ, cho dù là tiện tay cũng sẽ không tầm thường như vậy.

Hắn cảm giác nếu như Tử Khuyết Thiên Chương trọn vẹn chắc sẽ ghi chép pháp tắc thiên đạo thành hệ thống. Nếu vậy thì chắc chắn sẽ còn tồn tại những kim sách khác.

- Cách thế lão sư của mình chính là đệ tử chân truyền của Hồng Vân tán nhân. Nói không chừng, trong tay ông còn có tàn chương khác. Hai bản sách này xuất hiện tại Bắc Hoang, ngay gần Tử Vân Tiên Phủ, chắc không phải là trùng hợp mà thôi.

Trong nội tâm đã quyết định chủ ý, sau này tu vi tăng lên Đại Thừa thì sẽ tái nhập Tử Vân Tiên Phủ một chuyến, thuận tiện xem trong đó còn tồn tại những Tử Khuyết Thiên Chương khác hay không.

Ngay sau đó, Nhạc Vũ đề tụ Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt quang châm, lại thử dùng thần niệm thăm dò đem mấy loại pháp tắc liên quan đến thần thông này không ngừng bổ sung tăng cường đến tận cùng rồi mới kích phát.

Ngũ sắc quang châm trong nháy mắt đã vượt qua hai đại trận, xuyên ra ngàn dặm rồi từ hướng đó truyền ra một tiếng nổ cực lớn, mặt đất nứt ra một cái hố cực lớn rộng ba vạn trượng, sâu đến hơn hai ngàn trượng, tương đương với một thâm cốc. Bản thân Nhạc Vũ dùng thần hồn cảm niệm cũng thấy hoảng sợ.

- Đây mới chỉ là Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt thần châm tầng thứ bảy đỉnh phong mà thôi. Hơn nữa cũng không dùng Long Tước phiến để phát ra nên chỉ tương đương với lúc dùng nói để thôi phát tầng thứ mười một ! Uy lực so với trước kia tăng lên gấp đôi.

Nhạc Vũ thất thần một hồi rồi bất giác bật cười.

- Trách không được trong những đạo điển kia từng nói một số thần thông sau khi đạt tới cảnh giới Đại Thừa mới chân chính hiện ra uy lực. Khác biệt một trời một vực với những đạo pháp tầm thường! Hắc! Ngũ Sắc Thần Quang đến cùng không hổ đã từng là đại thần thông là đã từng uy chấn Hồng Hoang đại thần thông!

Nhạc Vũ lại thầm kỳ quái, Thanh Dương Tử cùng thê tử của mình cũng đều là những tu sĩ từng sở hữu đại thần thông.

Vậy tại sao hai người lại không đi tìm hiểu những đại đạo thiên địa có liên quan đến thần thông của mình mà lại cùng lĩnh ngộ lôi pháp. Chẳng lẽ trong này còn có ẩn tình gì? Bất quá những nghi hoặc này ngay sau đó cũng bị nỗi phấn chấn trong nội tâm Nhạc Vũ áp đảo.

Bản thân mình hiện giờ vẫn chưa tiến vào cảnh giới Đại Thừa nhưng nếu bàn về chiến lực, không cần Long Tước phiến cùng Thông Thiên Long Ngục Ấn cũng đủ để chính thức chống lại Đại Thừa! Chỉ bằng vào hai đại thần thông Ngũ Sắc Thần Quang và Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt thần châm cũng đủ hoành hành thế gian!

Nhạc Vũ sau đó lại cảm thấy tâm thần mỏi mệt. Dược hiệu của Thất chuyển cuồng linh đan biến mất, tông môn bí thuật cũng được hắn tán đi, ngay lập tức pháp lực Hỗn Nguyên Ngũ Hành lưu chuyển trong kinh mạch cũng dần kho cạn, khí huyết bắt đầu suy nhược, nhiều loại thương thế lúc này mới bộc phát.

Nhạc Vũ cười khổ, thu hồi lại Tử Khuyết Thiên Chương rồi bắt đầu xếp bằng tĩnh dưỡng.

Ba ngày sau, trong tông môn đã phái người tiếp quản. Ngoại trừ hơn mười Kim Đan tu sĩ trong tông môn và hơn một ngàn đệ tử bên ngoài, người cầm đầu chính là Nguyên Đức chân nhân.

Nhạc Vũ thu hồi Đại Ngũ Hành tụ linh nhị pháp đại trận bên ngoài để mọi người tiến vào. Sau đó trực tiếp tiến qua thời không loạn lưu đi vào hoàng hôn giới.

Lần này sở đắc kiếm ý của Quảng Lăng tán nhân, bốn thức cuối cùng của Quảng Lăng tuyệt kiếm cùng với Tử Khuyết Thiên Chương.

, cho dù thế nào thì hắn cũng cần bế quan một thời gian ngắn để tiêu hóa, thuận tiện điều dưỡng thương thế.

Còn có những đệ tử Kim Đan Linh Hư của Thái Huyền tông cũng cần sớm xử trí. Thời điểm hiện giờ cũng là lúc để mấy người Nhiễm Lực củng cố đạo cơ, trùng kích Kim Đan.

Ti châu, Thính Vân Thiên cung.

Vẫn ở trong ngôi nhà thuỷ tạ lúc trước, Huyền Tĩnh ngưng trọng cầm lấy một thanh tử sắc tiểu kiếm, ngồi xếp bằng tĩnh tọa, mấy tên đạo đồng bên cạnh đều đang tái nhợt.

Trong cái hồ nhỏ bên trước nhà thuỷ tạ, sóng nước vẫn nhộn nhạo, nhìn qua khiến người ta có cảm giác thoải mái. Bất quá dần dần nước hồ sôi trào, tựa hồ đang bị đun sôi khiến vô số cá đều bị lật ngửa trắng bụng.

Qua một lúc lâu, Huyền Tĩnh mới mở mắt, phi kiếm truyền tin trong tay cũng hóa thành bột mịn.

Hỏa Hoàng cấp mười một rõ ràng đã chết trong tay Nhạc Vũ. Yêu Vương Thương Ngô cũng trọng thương trong tay hắn rồi chạy trốn. Hôm nay Thái Huyền đã vong, Tu La tán nhân cũng không biết đi về đâu! Hay cho Quảng Lăng tông, hay cho Nhạc Vũ! Ly nhi chắc là chết trong tay kẻ này! Không Kiếm......

- Trận chiến này, Nông Dịch Sơn dù chưa sử dụng Nguyên Dương đao luân, bất quá ta xem vật ấy cũng có bảy thành khả năng, rơi vào tay hắn. Nói cách khác là có ba vị Tán Tiên thực lực tuyệt đỉnh sao? Còn có một Thao Thiết cấp mười lăm, hắc!

Thở dài một tiếng, Huyền Tĩnh nhìn về phía trước mắt mới phát hiện dị tượng trong hồ. Hắn ngưng mày phất tay dời đi toàn bộ số cá chết rồi cười tự giễu.

- Sáu trăm năm khổ tu, nguyên lai công phu dưỡng khí vẫn chưa đến nơi đến chốn! Chỉ là nhục nhã bậc này, thâm cừu đại hận, ta lại há có thể bình tâm tĩnh khí?

Vừa nghĩ đến đây, Huyền Tĩnh bỗng nhiên đứng lên, nhìn về phía phương bắc, sát cơ lành lạnh lóe lên trong mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.