Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 317: Chương 317: Thượng cổ bí




Trong lòng Nhạc Vũ chợt cảm thấy ngoài ý muốn, tuy Đoan Mộc Hàn cũng không hạ thủ thật sự, nhưng có thể không bị kiếm quang làm tổn thương, mảnh gỗ này đúng là cực kỳ bất phàm.

Cơ hồ không chút do dự, hắn dùng pháp lực khẽ hấp, đem tấm gỗ được xem như linh bài nằm trên mặt đất hấp tới tay, liền cảm giác vô cùng ôn nhuận.

- Không trách được! Vật này nhìn như bình thường, nhưng ít nhất phải là loại gỗ lục phẩm. Khó trách có thể chịu được một kiếm của tiểu sư phụ mà vẫn bình yên vô sự.

Rất nhanh ánh mắt Nhạc Vũ chuyển sang nhìn dòng chữ nạm vàng trên bảng gỗ, sau đó con ngươi chợt co rụt lại.

“Diệu linh chiêu ứng hoằng nhân phổ tế Hải Thánh Chân Quân.”

- Đây chính là chính sự mà lần này chúng ta cần làm. Chuyện thu thập cung phụng chẳng qua chỉ là nhân tiện mà thôi.

Lúc này Đoan Mộc Hàn đã đi tới bên cạnh hắn, nhận lấy tấm gỗ kia, khóe môi nhếch lên, chấn thành nát bấy.

- Một con bạch tuộc nho nhỏ, ngay cả tu vi biến hóa cũng không có, lại dám xưng thần xưng thánh. Cái gì là diệu linh chiêu ứng hoằng nhân phổ tế, thật sự buồn cười.

Trong lòng Nhạc Vũ chợt căng thẳng, nhớ lại ở thế giới kia, tựa hồ Chiến Tuyết cũng được gọi là “Thần uy chí dũng chí linh chí thánh chí minh Câu Trần Tinh Quân” tựa hồ còn khoa trương hơn một bậc.

Hít sâu một hơi, Nhạc Vũ miễn cưỡng khiến cho tâm tình mình bình tĩnh trở lại:

- Sư phụ, chẳng lẽ có yêu thú ở nơi này tự xưng thần minh?

- Thì ra tiểu Vũ ngươi đối với chuyện phong thần cũng không phải không biết gì cả!

Đoan Mộc Hàn kinh ngạc nhìn Nhạc Vũ, sau đó hiện lên vẻ tò mò:

- Đồ nhi ngươi biết bao nhiêu, nói nghe một chút?

- Chẳng qua trước kia đọc qua một ít tạp thư, có chút suy đoán mà thôi.

Ánh mắt Nhạc Vũ lóe ra, tránh mắt Đoan Mộc Hàn:

- Ta chỉ biết thời thượng cổ, nhân loại sùng bái yêu thú mạnh mẽ các nơi, cung phụng thành đồ đằng thần minh cầu xin che chở. Sau đó yêu thú mượn tín ngưỡng lực thành tựu Vu Thần. Tỷ dụ như Thập Nhị Tổ Vu cùng tứ linh thần thú. Ngoài ra còn có tu sĩ đạo tổ, Phượng Hoàng nương nương, tuy không phải Vu Thần, tựa hồ cũng dựa vào tín ngưỡng lực.

- Sau đó vài ngàn năm, Yêu tộc tàn sát hồng hoang bừa bãi, nhân tộc từ từ khó thể tồn tại. Lúc ấy hồng hoang có mấy vạn Vu Thần, kể cả thượng cổ tu sĩ cùng Yêu tộc đại chiến, khiến cho Thiên Đế Đế Tuấn, Đông Hoàng Thái Nhất cùng những người nổi danh Yêu tộc, Đạo tổ trấn áp lẫn nhau, có người vẫn lạc. Chuyện về sau cũng không biết thêm bao nhiêu. Chỉ biết những Vu Thần kia chẳng biết vì sao trở mặt với tu sĩ chúng ta, tiếp tục chính là hồng hoang bể tan tành.

- Còn nói là không nhiều lắm? Chuyện xảy ra thời thượng cổ hồng hoang, cũng toàn bộ bị đồ nhi ngươi nói hết rồi.

Đoan Mộc Hàn khẽ mỉm cười, nàng biết Nhạc Vũ đọc nhiều sách vở, rất nhiều tạp thư, vì thế cũng không tiếp tục hoài nghi.

- Chuyện về sau chính là Thập Nhị Tổ Vu, tựa hồ nghi ngờ, dè chừng và sợ hãi đối với tu sĩ chúng ta. Sau đó không biết vì sao họ lại đưa tới những Vực Ngoại Thiên Ma, chỉ trong một đêm, mấy ngàn vạn tu sĩ các nơi hồng hoang bị vẫn lạc hơn phân nửa. Vì thế mấy vị Đạo tổ tức giận, liên thủ đại chiến với bọn họ. Lúc đầu ở hoàn cảnh xấu, mãi cho đến khi Vực Ngoại Thiên Ma thất khống, mới từ từ tiến tới cục diện hòa nhau. Trong Thập Nhị Vu Thần, ngoại trừ Hậu Thổ nương nương không tham dự, liên tục vẫn lạc bảy vị.

Nói tới đây, Đoan Mộc Hàn lại trào phúng:

- Bọn họ cũng quá xem trọng mình, Vu Thần bởi vì được tín ngưỡng lực của nhân tộc mà sinh, cũng bởi vì tín ngưỡng lực suy kém mà chết. Đến tột cùng còn không bằng tu sĩ chúng ta, không nhờ vào ngoại lực.

- Tóm lại sau trận đại kiếp nạn kia, thế giới hồng hoang đã gần tan hoang. Chư vị Đạo tổ cùng tứ linh thần thú liền dứt khoát liên thủ chấn vỡ hồng hoang, chia lìa phong ấn Vực Ngoại Thiên Ma. Sau đó đã biến thành tình hình trước mắt. Bất quá từ đó về sau, khi tu sĩ chúng ta nhìn thấy có yêu thú muốn mượn vào tín ngưỡng lực, nhất định đều phải tiêu diệt sạch!

Sắc mặt Nhạc Vũ càng tái nhợt, tận sâu trong đáy lòng rét lạnh thấu xương.

- Thế giới Chiến Tuyết đi qua kia tựa hồ không có người tu chân tồn tại. Nếu không cũng sẽ không tùy ý cho yêu thú tàn sát loài người. Điểm này ta có thể yên tâm!

Trong lòng hắn vừa nghĩ tới đây, lại nghe Đoan Mộc Hàn nói tiếp:

- Sở dĩ muốn đệ tử bí truyền như chúng ta tới đây, là vì thủ giữ bí mật. Vu Thần tuy mượn ngoại lực trường sinh đắc đạo, nhưng không có tín đồ thì chẳng còn là gì. Nhưng đối với những tu sĩ như chúng ta, những người cả đời không hi vọng đạt tới trường sinh, cũng là hấp dẫn thật lớn. Vì thế sau khi hồng hoang bể tan, liền có tu sĩ tiền bối cố ý cấm tiệt chuyện ghi chép truyền thuyết hồng hoang. Ngoài ra chỉ có những đệ tử bí truyền như ta và ngươi có tâm tính tư chất đầy đủ mới chân chính không bị mê hoặc.

Trong lòng Nhạc Vũ chợt hiểu ra, nhưng vẻ mặt vẫn hoảng hốt.

- Nhưng những năm gần đây thật không biết vì sao các nơi đều có yêu thú đang muốn mượn tín ngưỡng lực tu hành. Hải Thánh Chân Quân này chính là kẻ náo lợi hại nhất. Bản thể thật ra chính là một con bát giai Mị Hương Bát Trảo Chương. Lẽ ra cấp bậc này linh trí còn chưa hoàn toàn thành thục, cũng không biết nó từ đâu lấy được phương pháp Vu Thần, chưởng giáo chân nhân cùng chư vị chủ tọa đều đoán là do Thái Huyền Tông, Phù Sơn Tông truyền ra.

Đôi mày liễu của Đoan Mộc Hàn cau lại, sau đó liền khôi phục bình thường:

- Tóm lại vô luận như thế nào, những phiền toái này cần mau chóng giải quyết sớm mới tốt. Nếu trì hoãn lâu là thừa dịp cho bọn hắn đắc ý!

- Thì ra là như vậy! Muốn giết con bạch tuộc này cũng phải cắt bỏ căn cơ trước. Nói như vậy sư tôn dự tính bắt đầu phá hủy miếu thờ?

Nhạc Vũ hơi phất tay, phát ra một cỗ pháp lực hùng hồn đem phế tích bên cạnh hoàn toàn san bừng, sau đó cười nhìn Đoan Mộc Hàn.

- Nói như vậy thực lực của con bạch tuộc kia đã bất phàm, thậm chí mạnh hơn hai chúng ta, không biết đệ tử đoán đúng không?

- Xem như ngươi đoán đúng một nửa! Được trăm vạn người dọc theo bờ Bắc Hải tế bái, con Mị Hương Bát Trảo Chương kia đúng là có chút thành tựu, nói không chừng nhờ vào tín ngưỡng lực mà thành công biến hóa. Nhưng muốn thắng được sư phụ của ngươi, làm sao có thể?

Nói tới đây, Đoan Mộc Hoàn cau mũi, thuận tay vứt một viên Tỵ Thủy Châu thất phẩm cho Nhạc Vũ.

- Chẳng qua bình thường nó sống trong biển, muốn giết tương đối phiền toái mà thôi. Chỉ cần nó lên bờ, ta nhất định một kiếm chém chết nó!

Vào lúc này, vẻ mặt Đoan Mộc Hàn bỗng nhiên đọng lại, đôi mắt cảnh giác nhìn quanh bốn phía, cho đến một lúc lâu mới dừng lại.

Trong lòng Nhạc Vũ đang thầm cảm thấy kỳ quái, Đoan Mộc Hàn dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên môi, tự nhủ:

- Kỳ quái, mới vừa rồi sao ta lại cảm giác thật giống như gần đây đang có người nhìn trộm?

Trong nội tâm Nhạc Vũ chợt ngưng trọng, hắn nhìn ra phương hướng biển rộng. Vừa rồi hắn không có cảm ứng, nhưng linh giác của hắn vốn kém hơn Đoan Mộc Hàn, không cảm giác được cũng là chuyện bình thường.

Mà có thể giấu diếm được linh giác của Đoan Mộc Hàn, tu vi của người nọ tất nhiên cao tuyệt vô cùng.

Là con Hải Thánh Chân Quân dưới biển kia? Hay là do người khác? Hoặc là Đoan Mộc Hàn lỗi giác?

Nhưng trực giác nói cho hắn biết, tựa hồ quanh mình cũng không có nguy hiểm gì.

Mấy ngày kế tiếp, Nhạc Vũ không hề ngừng chân chạy theo Đoan Mộc Hàn, liên tục phá hủy hơn trăm ngôi miếu. Theo ý nghĩ của Nhạc Vũ, dứt khoát để lại dòng chữ “Người tới tế bái phải chết”, xem như làm cảnh cáo.

Nhưng khi hắn mới đưa ý kiến, liền bị Đoan Mộc Hàn không chút do dự phủ quyết. Mà Nhạc Vũ cũng hiểu rõ ràng, tiểu sư phụ hắn miệng cứng nhưng lòng mềm, tuy giả ra lòng dạ độc ác nhưng suốt mấy ngày chưa từng giết một người nào.

- Thật khổ! Tiếp tục như vậy sao được? Những ngu dân kia vô tri, cho dù có phá hủy miếu thờ cùng chỗ tế bái, nhưng họ lại khôi phục như thường, không làm trừng phạt, sợ là có chuyển thêm mười mấy ngày chưa hẳn có hiệu quả.

Ngự kiếm bay trên không trung, Nhạc Vũ âm thầm buồn bực.

Thật ra bản thân hắn cũng không muốn tạo nhiều sát nghiệt, nhưng nếu không làm hại nhân mạng, chuyện chặt đứt căn cơ Hải Thánh Chân Quân càng khó khăn hơn rất nhiều.

Thật ra những nơi công khai tế bái cũng chỉ là bề ngoài, chân chính khó khăn chính là người cung phụng ngay trong nhà mình, đây mới là chuyện thật sự khó giải quyết.

- Nếu đổi lại là Nghiêm Hạo sư thúc hay mấy vị chưởng điện khác đến xử lý chuyện này, hơn phân nửa là không cần hỏi, gặp người giết hết!

Nhạc Vũ âm thầm tự giễu, khách quan mà nói hắn cảm thấy tiểu sư phụ khả ái một chút, tuy phiền toái, nhưng nếu đã bái Đoan Mộc Hàn làm thầy, cũng không còn cách nào.

Đáng tiếc hôm nay bản thân hắn còn chưa thể sử dụng đại hình huyễn thuật, mà Đoan Mộc Hàn cũng không thể sử dụng.

Nếu không tùy ý làm ra vài lần huyễn thuật, cũng đủ làm tín đồ Hải Thánh Chân Quân chạy mất phân nửa!

- Lại nói, nếu nói tín đồ của Hải Thánh Chân Quân, thật đúng là đông đảo. Qua lại chứng kiến, sợ không ít hơn ba ngàn vạn người. Nghe tiểu sư phụ nói, vốn đang sóng êm gió lặng, làm sao nó lại ló đầu đi ra? Còn có đông đảo tín đồ như thế? Nào giống như Chiến Tuyết nhà ta, cực khổ suốt ba năm ở thế giới đó, lại gặp phải yêu thú hoành hành, chỉ thu nạp được bảy trăm vạn tín đồ mà thôi.

- Nói như vậy chưởng giáo chân nhân hoài nghi đây là hành vi của Phù Sơn Tông và Thái Huyền Tông, cũng không phải là không có đạo lý! Phương pháp này tuy không thể tổn hại Quảng Lăng Tông, nhưng kiềm chế nhân thủ chúng ta trì hoãn cho bọn hắn thời gian cũng đã có ích.

Nghĩ tới đây, trong lòng Nhạc Vũ chợt quấn quýt. Hắn cũng không để ý thời gian giao chiến tới muộn hơn một chút. Càng muộn hắn càng chuẩn bị đầy đủ. Nhưng nếu bản thân hắn cứ bị ràng buộc nơi này, cũng tuyệt không cao hứng.

- Xem ra nếu muốn nhanh chóng quay về, phải nghĩ biện pháp khác mới được!

Nghĩ tới đây, Nhạc Vũ bất đắc dĩ nhìn xuống dưới. Trước mắt là một tòa thành nhỏ, hai mắt hắn bỗng nhiên sáng ngời.

- Bản thân ta lại quên mất, muốn chân chính khống chế những tín đồ bình dân kia, vẫn còn không bằng mượn thế lực tông tộc mới tác dụng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.