Trên bầu trời cách Quảng Lăng sơn mấy trăm dặm, có một nam tử tóc xanh mắt xanh đang đứng sừng sững, trong mắt tràn đầy vẻ hăng hái.
Đây chính là Quảng Lăng sơn? Trong Trung Nguyên xem như là động tiên không tệ rồi, phụ thân của ngươi bị vây ở chỗ này sao?
Người hắn đang nói chuyện là một thanh niên tuấn tú trẻ tuổi, tóc xanh mắt đỏ. Giờ phút này tuy bị vây ở vị trí yếu thế, nhưng vẻ mặt không tự ti cũng không kiêu ngạo chút nào.
Điện hạ chê cười, phụ thân ta năm đó độ kiếp, không trù bị thỏa đáng, sau đó bị Quảng Lăng Tông nhân cơ hội phong ấn. Ta thân là con, cả ngàn năm nay thật sự không làm gì được Quảng Lăng Tông. Chỉ có thể ngồi nhìn nghĩa phụ bị nguy, thật vô cùng xấu hổ…
Ha hả! Xấu hổ cái gì? Quảng Lăng Tông này khác với những môn phái khác, nếu thật bị ngươi đánh thắng, đó mới là điều chân chính làm người kinh dị. Thật ra ngay cả ta, trong lòng vẫn thực sự có chút kiêng kỵ đây.
Nhìn thần tình nghi hoặc của Lệ Bi Hồi, Yêu Vương Thương Ngô đầu tiên thoáng nhíu mày, sau đó thoải mái cười một tiếng:
Cũng phải! Quảng Lăng Tán Nhân chính là nhân vật vạn năm trước, với tuổi của ngươi, không nghe được chuyện này cũng là bình thường. Như vậy ta hỏi ngươi, có nghe nói về Quảng Lăng Tuyệt Kiếm?
Lệ Bi Hồi thoáng cau mày, gật đầu nói:
Chuyện này có biết, Quảng Lăng Tông tự xưng uy lực tuyệt luân. Nhưng chưa từng có người nhìn thấy, ở phạm vi Bắc Hoang có rất nhiều người nghĩ bộ kiếm quyết này vốn không tồn tại. Nhưng trận đánh trước ta đã tự mình lĩnh giáo ba chiêu đầu tiên của bộ kiếm quyết này, Quảng Lăng Kiếm Trận quả nhiên danh bất hư truyền.
Ba chiêu đầu tiên? Thì ra bên trong Quảng Lăng Tông đã có người tìm hiểu được ba chiêu này sao? Bỏ đi, không cần nói tới!
Thương Ngô có chút kinh ngạc, ngay sau đó cũng không thèm để ý chắp tay nhìn về phía trước:
Đời của các ngươi có thể không biết sự đáng sợ của Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, nhưng ở niên đại của ta, cũng làm lòng người chấn kinh. Nhớ tới vạn năm trước, toàn bộ Yêu Vương của Yêu tộc cũng từng bị bại vào tay hắn. Thanh Châu bảy vị Yêu Vương hợp lực, lại bị hắn dùng một kiếm làm bị thương nặng. Chỉ tiếc khi đó ta mới mở linh trí không lâu, thực lực mới cấp năm, có thể miễn cưỡng di động mà thôi, vô duyên gặp mặt hắn.
Không để ý vẻ mặt khiếp sợ của Lệ Bi Hồi, Thương Ngô lộ vẻ hồi ức, nói:
Thật ra không chỉ Yêu tộc chúng ta, dù trong tu sĩ nhân loại cũng là như thế, sau đó ta lại biết, đương thời mười mấy tu sĩ Đại Thừa kỳ, có hơn phân nửa từng thua dưới kiếm của hắn. Chẳng qua tính tình hắn không thích rêu rao, lúc đấu kiếm cũng chỉ lấy việc tỷ thí làm chủ, sau khi đánh thắng cũng giữ im lặng, cho nên không quá vang dội. Cho dù Ngọc Lăng Tiêu có mấy lần nổi danh cũng là do những người kia hoàn toàn chọc giận hắn mà gây ra. Nếu bàn về thành tựu, người này đứng đầu tu sĩ Đông Thắng đại lục kể từ khi hồng hoang vỡ tan tới nay. Nhưng chuyện này thật ra nghĩa phụ của ngươi cũng nên biết được, khi đó rõ ràng thực lực phải mạnh hơn Quảng Lăng Tông một bậc, nhưng vẫn âm thầm để dành thực lực, không chỉ đơn thuần là vì lo lắng bị hao tổn mà thôi.
Lệ Bi Hồi lần đầu tiên nghe bí văn này, giật mình một lúc lâu mới nghi hoặc nói:
Nếu Ngọc Lăng Tiêu mạnh mẽ như thế, Quảng Lăng Tuyệt Kiếm nhất định cũng vô cùng mạnh mẽ. Nhưng kể từ khi Ngọc Lăng Tiêu phi thăng, Quảng Lăng Tông suy sụp thời gian tương đối dài, nghe nói mấy trăm năm còn phong tỏa núi.
Rất đơn giản! Bởi vì bộ Quảng Lăng Tuyệt Kiếm kia chưa từng được truyền xuống dưới! Ngọc Lăng Tiêu nói mình nhận quá ít đệ tử, hơn nữa không tìm được đệ tử có thể nhận được truyền thừa Quảng Lăng Thập Tam Kiếm Quyết của mình. Tùy tiện truyền xuống, sẽ làm Quảng Lăng Tông gặp họa diệt môn, cho nên liền xây dựng ba tòa Truyền Pháp Điện. Hắn đã nói rõ đã lưu lại Quảng Lăng Kiếm Quyết ở đó, chư tông tu sĩ Đại Thừa, thậm chí Yêu Vương trên mười ba cấp đều có thể đến nhìn xem!
Nói tới đây, vẻ mặt Thương Ngô đầy cảm khái:
Kết quả ngươi biết thế nào không? Trong ba ngàn năm, tổng cộng có bảy mươi sáu vị tu sĩ Đại Thừa cùng Yêu Vương đến đây. Nhưng đều ảm đạm mà về. Có nhiều người ngộ ra ba chiêu đầu tiên, nhưng có thể hoàn toàn tham ngộ ba chiêu tiếp theo hoàn toàn không có một ai. Nghe nói duy nhất có chút thành tựu chính là Tĩnh Hải Tông Mặc Quan Lan, lấy bộ kiếm thức này làm cơ sở, tự nghĩ ra Quan Lan kiếm thức hoành hành một phương. Nhưng cũng không được tiếp tục truyền thừa bên trong Tĩnh Hải Tông.
Mặc dù những người kia không nghiên cứu được Quảng Lăng kiếm quyết, nhưng cũng đạt được không ít chỗ tốt bên trong Truyền Pháp Điện. Thứ nhất kiêng kỵ thành tựu của Ngọc Lăng Tiêu, hi vọng về sau nếu phi thăng còn lưu lại đường sống. Vì thế họ cảm động cùng nhớ nhung ân huệ, có ý vô ý duy trì Quảng Lăng Tông, vì thế họ vẫn được truyền thừa xuống tới. Sau đó ước chừng tới mấy ngàn năm trước, Quảng Lăng Tông chân chính quật khởi Bắc Hoang, không biết vì sao lại có lực lượng kháng cự tu sĩ Đại Thừa kỳ, vì thế không còn người nào tiếp tục đến Quảng Lăng sơn. Bất quá cho dù là hôm nay, tu sĩ Đại Thừa kỳ trong chư tông Trung Nguyên, tất cả vẫn còn bán vài phần mặt mũi cho Ngọc Lăng Tiêu, không dám xé rách da mặt.
Lệ Bi Hồi âm thầm cau mày, chuyện về Ngọc Lăng Tiêu dĩ nhiên làm hắn kinh dị, nhưng càng làm cho hắn kỳ quái chính là vì sao hiện tại Thương Ngô lại nhắc những chuyện này với hắn làm gì? Là có dụng ý nào khác, hay là trong lòng vẫn còn kiêng kỵ?
Chớ suy nghĩ quá nhiều! Cho dù Ngọc Lăng Tiêu có bao nhiêu cường thịnh cũng đã là chuyện vạn năm trước kia. Thật ra đối với Quảng Lăng Tuyệt Kiếm ta cũng rất hiếu kỳ, nếu có thể gặp được đúng là cơ duyên lớn lao.
Quay đầu lại, ý vị thâm trường nhìn Lệ Bi Hồi, Thương Ngô cười ha hả, thúc giục phi kiếm bay thẳng tới bầu trời Quảng Lăng Tông.
Đầu tiên đưa mắt nhìn xuống bên dưới, nhìn thấy Quảng Lăng sơn đã mở hộ sơn đại trận đề phòng sâm nghiêm, lại cười ha hả.
Xem ra vô luận đi tới chỗ nào, trên cõi đời này cũng không thể thiếu người thích xem náo nhiệt. Thiên Lý Chiếu Ảnh Thuật, vì sao những nhân loại tu sĩ kia lại thích nghiên cứu ra loại đạo pháp khiến người chán ghét này kia chứ?
Thương Ngô khẽ cau mày, nhẹ nhàng búng ngón tay, cả phương viên ngàn dặm toàn bộ những nơi có linh lực dị thường đều nổi lên phong nhận màu xanh, chẳng qua vẫn còn vài chỗ Thương Ngô không thể bài trừ, hắn nhìn quanh, trên mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Tuy không thích bị người làm như kịch vui để nhìn xem, nhưng hiện tại hắn cũng chỉ có thể làm được như thế. Vào lúc này Thương Ngô lại duỗi tay ra, sau đó dùng lực nắm chặt lại.
Lập tức có vô số dây leo từ dưới chân núi Quảng Lăng sơn bay lên. Chỉ trong khoảnh khắc đã kéo dài hơn vạn trượng, cơ hồ mỗi một dây leo đều thô to như cả một thùng nước, bao vây cả Quảng Lăng sơn. Hơn nữa vẫn không ngừng mở rộng, cơ hồ nhìn không thấy cuối. Ngay lúc này vài bóng người từ trong đỉnh Thủy Hàn Phong bay ra, lơ lửng bên trong pháp trận đối diện hai người.
Vị này chính là Thanh Châu Yêu Vương Thương Ngô điện hạ đi? Không biết lần này điện hạ đến tấn công bổn sơn, có ý thế nào? Chẳng lẽ Quảng Lăng Tông có nơi nào đắc tội điện hạ?
Thương Ngô lạnh lùng cười một tiếng, cũng không thèm để ý cử chỉ như muốn kéo dài thời gian kia, tiếp tục thúc giục pháp lực, những sợi dây leo đã lan tràn xuống tận lòng đất vạn dặm, hơn nữa còn đang điên cuồng duỗi dài.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, chút ít dây leo thăm dò vào linh mạch Quảng Lăng sơn liền bị một cỗ viêm lực cực nóng trong nháy mắt đốt cháy, thông qua thần thức cảm giác, truyền đến trong đầu hắn, Thương Ngô không khỏi cau mày.
Ngay sau đó, từ bên trong Quảng Lăng sơn bắn ra mười vạn phong nhận màu xanh, đem toàn bộ những bụi mây khổng lồ chém thành nát bấy.
Thương Ngô cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, yêu lực tiếp tục rót xuống dưới đất, hằng hà vô số bụi mây khổng lồ tiếp tục trưởng thành, thật khó khăn leo tới tầng cương phong, lộ ra vố số rễ tua sắc bén mãnh liệt xoắn vào bên trong. Ngay khi vừa bị linh mạch đại hình nhị phẩm cùng lực lượng vô hình của mấy vạn tu sĩ đè ép cắt rách, bên dưới truyền tới tiếng nổ vang, một cỗ linh lực lưu cuồng bạo xuất hiện, sau đó ngay trong nháy mắt những hệ rễ kia theo quán tính định hấp thu linh lực liền bị phá hủy vỡ tung, ngay lập tức chút ít dây leo còn lại cũng liền biến thành uể oải, ngã ầm ầm rơi xuống.
Cửu Diệu Đô La Khảm Ly đại trận! Thành tựu trận đạo của người chủ trì đại trận thật không tầm thường, bên trong Quảng Lăng Tông không ngờ lại có nhân tài, có thể xem như bất phàm. Nghe chỉ là đồn đãi, mắt thấy chính là thật, trong Bắc Hoang vẫn có thể đứng vững được cũng có nguyên nhân, xem ra cần phải dùng nhiều thời gian nơi này mới xong.
Thương Ngô tiện tay vung lên, bên trong tầng mây có vô số lôi quang màu bạc bị hắn mạnh mẽ rút ra ngoài, sau mấy chục lần hô hấp liền dần dần tụ tập, tạo thành một cột lôi thương cực kỳ khổng lồ.
Lệ Bi Hồi âm thầm giật mình, cường độ lôi thương tới bậc này, chỉ sợ đã không thua kém thiên kiếp của yêu tu mười ba cấp. Chẳng qua với bản thể của Thương Ngô, hẳn phải cực kỳ sợ hãi lôi lực mới đúng, vì sao lại có được lôi hệ thần thông mạnh mẽ đến như thế?
Điện quang màu bạc còn đang tụ tập, ngay khi lôi thương trong tay Thương Ngô cơ hồ phát ra ánh sáng chói chang như mặt trời, lúc này mới bị hắn ném ra. Theo một tiếng nổ vang ầm ĩ, phương viên cả ngàn dặm đều lay động kịch liệt.
Đợi đến khi dòng điện lan tràn tản đi, Lệ Bi Hồi cẩn thận nhìn xuống, chỉ thấy Quảng Lăng sơn vẫn hoàn hảo không bị tổn hai gì, chỉ thấy Quan Vân Điện của Thủy Hàn Phong bay lên, liên kết thành một thể cùng đại trận.
Lệ Bi Hồi theo bản năng cau mày, lần trước sở dĩ hắn thất bại chính là vì bị Quảng Lăng kiếm trận đánh trọng thương. Nhưng nếu không phải hộ sơn đại trận Quảng Lăng Tông mạnh mẽ tới mức làm người bất đắc dĩ, đem bọn hắn trì hoãn đến khi Xương Băng Hồng thành công độ kiếp, bọn hắn cũng đã không bị thảm bại đến như vậy.
Quan Vân Điện? Đây chính là thủ đoạn cuối cùng Ngọc Lăng Tiêu lưu lại theo lời đồn đãi đi. Năm đó lúc Ngọc Lăng Tiêu phi thăng, cả Quảng Lăng Tông bất quá chỉ có năm sáu trăm người, hộ sơn đại trận cũng không lớn được như hôm nay. Xem ra hiện tại hộ sơn đại trận dùng Quan Vân Điện làm chủ. Nghe đồn bảo vật này có thể làm tu sĩ Đại Thừa kỳ vẫn lạc. Thật không biết thực tế lại như thế nào? Nhưng hậu nhân của Ngọc Lăng Tiêu, thật sự là khá lắm. Có thể đem nơi này bố trí thành Cửu Diệu Đô La Khảm Ly đại trận, kết hợp nhất thể với Quan Vân Điện này.
Kể lại tin đồn mà ngay cả Lệ Bi Hồi cũng hoàn toàn không biết, Thương Ngô lạnh giọng cười một tiếng. Ngón tay hắn gảy nhẹ, ngay sau đó mặt đất bên dưới đột nhiên rạn nứt, dưới nền đất dâng lên nham tương cùng địa diễm nóng rực hướng chỗ hắn hội tụ đến. Không biết nặng tới mấy vạn tấn, lại tụ thành một hỏa châu nho nhỏ trên đầu ngón tay hắn, sau đó từ đỏ chuyển trắng, lại từ trắng chuyển đỏ, ngọn lửa càng thêm tinh thuần.