Đế khí tràn đầy, khí thế của người này đã xuất hiện dấu hiệu chấn hưng.
- Phương bắc An Thiên Huyền Thánh Đại Đế ít nhất trong vòng trăm năm có thể ngồi được vững vàng!
Bên trên chín tầng mây, một lão đạo nhân tay cầm phất trần đang cười, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa:
- Lần này ngươi vất vả mưu đồ, thậm chí không tiếc đem vị trí một trong Ngũ Đế tống xuất, cuối cùng lại đổi lấy kết quả như vậy?
Đối diện lão nhân, trên gương mặt tú lệ tuyệt mỹ của bạch y đạo nhân hiện ra vài phần đỏ hồng, có vẻ càng thêm xinh đẹp.
Hắn khẽ hừ một tiếng, sau đó tay ngọc khẽ vẫy, liền có một đồng tử thân hình cao chừng ba tấc, khoảng mười tuổi xuất hiện trước mặt hai người. Đồng tử vốn mang vẻ mặt kinh ngạc, tiếp theo khi nhìn thấy rõ gương mặt hai người trước mắt, liền mừng như điên vội vàng khúm núm hành lễ.
Tuyệt mỹ đạo nhân lại có chút không kiên nhẫn, trực tiếp đưa tay ngăn cản, mở miệng hỏi:
- Những ngày gần đây trong phương bắc có từng xảy ra biến cố gì không?
Mí mắt đồng tử nhất thời nhảy dựng, nhìn ra được vẻ bực dọc của tuyệt mỹ đạo nhân, thần sắc càng thêm cung kính, chỉ thoáng suy ngẫm chốc lát liền mở miệng đáp:
- Gần đây chuyện con trai Nghê Vân bị bắt đã truyền khắp phương bắc rất nhanh. Mười tám núi ba mươi sáu động tại phương bắc đều toàn bộ biết được. Mọi người đều cười hắn mang danh yêu thánh ngay cả con trai ruột thịt của mình cũng không thể bảo hộ.
- Thì ra là thế! Chẳng thể trách với tính tình của Nghê Vân, lại có thể không kịp làm ra chuẩn bị vẹn toàn điều tra rõ nội tình của Uyên Minh lại sớm chạy tới động thủ! Nếu suy đoán không sai, chỉ sợ vị kia đã hơn phân nửa cho rằng Xiển giáo chúng ta ở trong bóng tối truyền bá tin tức, buộc hắn ra tay…
Lão nhân cầm phất trần trong tay khẽ nhíu mày, làm như có chút nghi hoặc khó giải thích. Mà tuyệt mỹ đạo nhân nheo lại đôi mắt nguy hiểm:
- Còn gì nữa không?
Trong lòng đồng tử sợ hãi, tiếp tục nói:
- Còn có mấy ngày trước nghe nói đứa con thứ tư cùng thứ bảy của Nghê Vân đã bị người đánh lén giết chết, ngay cả hồn ấn cũng không được lưu lại!
Hai tay tuyệt mỹ đạo nhân nhất thời siết chặt, phát ra tiếng răng rắc tức giận, lồng ngực phập phồng như muốn hộc máu. Lão nhân kia khẽ chau mày, đầy vẻ kinh nghi:
- Cuối cùng là người nào gây nên?
Nhìn thấy trong mắt đồng tử tràn đầy vẻ mờ mịt, lão nhân phất nhẹ phất trần, vẻ mặt trầm ngưng:
- Thế nhân tương truyền Hỏa Nghê yêu thánh huyết mạch có thể tiến giai. Hiện giờ xem ra là không giả. Toan Nghê vốn không phân sống mái, trừ phi có Tiên Thiên Âm Dương Giao Hợp Khí, nếu không thật khó lưu lại đời sau. Toan Nghê nhất mạch vì vậy mà tuyệt. Hỏa Nghê yêu thánh có thể không thèm để ý con mình, nhưng không thể không để ý tới huyết mạch truyền thừa. Ngươi nói có khi nào vị kia cũng cho rằng hai đứa con trai của hắn là do Xiển giáo ta giết chết?
Tuyệt mỹ đạo nhân hừ lạnh một tiếng, nhìn về phù không thành lơ lửng tận chân trời, lão nhân nhìn mặt hiểu ý, khẽ lắc đầu:
- Ngươi hoài nghi do Uyên Minh làm sao? Việc này đích xác quá xảo! Nhưng hiện tại thiên cơ mù mịt che chắn, ngay cả sư tôn cũng không xem thấu, huống chi ta và ngươi? Nghê Vân kia càng không tin tưởng! Trừ bỏ Lan giáo chúng ta, chỉ sợ phương bắc chư vị yêu thánh đều bị hắn ngờ vực. Cuộc chiến hôm nay nếu không phải hắn còn có lòng kiêng kỵ, ít nhất có thêm hai thành thắng lợi.
Sắc mặt tuyệt mỹ đạo nhân cũng đã khôi phục lại bình tĩnh, trong mắt lộ ra vài phần cười lạnh:
- Con kiến có cường thịnh bao nhiêu cũng chỉ là con kiến, nhiều nhất chỉ có thể đắc ý nhất thời, chẳng lẽ còn có thể càn rỡ một đời hay sao? Nếu hắn thành thật ở lại trong hành cung đế thành, còn có thể được yên ổn trăm năm. Nếu dám có cử động gì, giải quyết hắn là được!
…
Cả tòa phù không thành đều là một mảnh tĩnh mịch, chỉ có khí mang tử sắc xung thiên làm cả phiến thiên không như nhuộm thêm một tầng màu tím.
Nhạc Vũ dùng pháp lực đem xương hai cánh tay bị gãy nối lại lần nữa. Nhưng thương thế trầm trọng, nếu muốn hoàn toàn khỏi hẳn ít nhất phải tìm mười ngày. Sau đó phải dùng Cửu Chuyển Huyền Công và Tứ Cửu Huyền Công rèn luyện mỗi ngày. Sau hai tháng sẽ lại hồi phục như lúc ban đầu.
Nhưng thương thế trên tay cũng không gây trở ngại hắn bày trận, đánh ra từng viên tiên thạch, đem Huyền Vũ Thiên Nguyên đại trận từng bước hoàn thiện.
Hai tay không thể kết ấn nhưng hắn có thể dùng hồn lực chạm khắc, sử dụng linh lực. Chỉ là hơi có chút phiền toái, Nhạc Vũ xem như đang rèn luyện hồn lực. Khiến cho đại trận lan tràn mở rộng hơn, đem toàn bộ phù không thành bao phủ bên trong.
Mà mỗi khi Huyền Vũ Thiên Nguyên đại trận mở rộng thêm một vòng, tử khí bên trong Long Hoàng An Thiên Tỳ càng tăng thêm nhiều hơn, khí vận tinh mang càng thêm lớn mạnh.
Khóe môi Nhạc Vũ thoáng nhếch lên, hắn biết được do căn cơ củng cố nên khí vận mới lớn mạnh. Giờ phút này cho dù Nghê Vân quay trở lại cùng hắn liều mạng hắn cũng có ba thành nắm chắc đánh lui người này.
Ý niệm chợt động, hắn đem một góc bị tổn hại rơi xuống hồ nhiếp lên, niêm hợp cùng phù không thành, lại đem linh trận chữa trị, lúc này Nhạc Vũ mới nhìn xuống trước mắt.
Cuộc chiến cùng Nghê Vân khiến toàn bộ kiến trúc tòa thành đều biến thành một đống hoang tàn, liếc mắt nhìn lại đều là gạch ngói đổ nát.
Tình cảnh này lẽ ra tràn đầy không khí cô tịch thê lương, nhưng ở trước mắt Nhạc Vũ không ngờ còn có vài chục vạn người đang rậm rạp phủ phục dưới chân hắn.
Phía trước nhất là một hắc giáp thanh niên quỳ ngay vị trí đầu tiên ngoài cửa Huyền Thánh Điện. Trên vẻ mặt lạnh lùng thần tình vô cùng trầm ngưng, phía sau người này là vài vị tử bào tướng lãnh, trên trán tuôn đầy mồ hôi lạnh ướt đẫm cả mặt mày.
Nhạc Vũ làm như không thấy, tiếp tục nhìn về xa xa. Ba tòa phù không thành nhỏ hơn chỉ có một tòa quay về, hai tòa khác đã bị phá hủy rơi xuống.
Xa xa có thể thấy được chút kim quang từ nơi xa quay về, nhìn chăm chú tới, chính là Cự Linh Thần gương mặt xanh mét, điều khiển một kim sắc chiến xa bay tới. Hắn dừng lại trước đống gạch ngói hoang tàn ngay cửa Huyền Thánh Điện, sắc mặt tràn đầy giận dữ nói:
- Bẩm bệ hạ! Nguyên Hổ cùng Lang Hiểu hiện giờ đã được Các Linh sơn thu nhận giúp đỡ! Yêu hoàng Xa Linh không chịu giao người!
- Yêu hoàng Xa Linh?
Nhạc Vũ hơi nhíu mày, cấp bậc này không giống như tại Thiên Nguyên Giới trước khi hắn phi thăng, một Yêu tộc mười lăm cấp được xưng hô là Yêu đế.
Bên trong hồng hoang, chỉ có cấp bậc Thái Ất Chân Tiên mới miễn cưỡng có tư cách xưng vương, hùng bá một phương. Mà yêu tu Thái Thanh Huyền Tiên mới có thể xưng hoàng, chấp chưởng ức dặm.
Yêu hoàng Xa Linh hắn cũng từng nghe Ngao Tuệ nói qua, cũng là một vị Thái Thanh Huyền Tiên.
Ngay sau đó khóe môi Nhạc Vũ liền lộ ra vài phần cười lạnh:
- Có từng xuất ra chỉ lệnh của ta? Ai dám thu nhận giúp đỡ hai người kia diệt môn bọn hắn!
- Chỉ lệnh đã bị đích tay Xa Linh xé nát!
Sắc mặt Cự Linh Thần đỏ lên, trên mặt hiện ra ba vết roi, càng thêm tức giận:
- Xa Linh kia nói hắn đã quyết định bảo hộ Nguyên Hổ cùng Lang Hiểu! Người của đế đình chúng ta muốn tiếp tục giương oai tác phúc ở phương nam thế nào hắn cũng không quản, nhưng đừng đến chỗ của hắn ra lệnh! Hắn còn nói nếu đại đế có can đảm rời khỏi đế đình đi về phía bắc, nhất định lấy đầu người của ngài dâng cho Hỏa Nghê đại thánh!
- Lấy đầu ta?
Ánh mắt Nhạc Vũ lóe ra dừng trên gương mặt Cự Linh Thần, sau đó chuyển qua hắc giáp thanh niên đang quỳ, thản nhiên hỏi:
- Ngươi là đế đình Cực Linh Phá Quân Thần Tướng Cái Văn?
Hắc giáp thanh niên vẻ mặt kính cẩn cúi đầu ứng tiếng, trên mặt Nhạc Vũ không khỏi lộ ra vài phần tò mò:
- Nguyên Hổ cùng Lang Hiểu ở phương bắc giao du rộng lớn, thực lực của Cái Văn ngươi hơn xa hai người bọn hắn, lẽ ra giao du càng không kém mới phải! Vì sao ngươi không cùng hai người bọn hắn chạy trốn?
Cái Văn im lặng không đáp, chỉ lẳng lặng quỳ yên tại chỗ. Nhạc Vũ nhíu mày, cũng không tiếp tục truy vấn, lại nói:
- Còn nhớ trước khi đại chiến cùng Hỏa Nghê yêu thánh, ta từng sai người lệnh ngươi quay về tiếp viện, quá hạn không tới sẽ trảm, mệnh lệnh này ngươi có từng nhận được?
Cái Văn vẫn không trả lời, cả người vô cùng trầm tĩnh. Nhạc Vũ lộ ra vài phần cười lạnh, đang định mở miệng lần nữa, Cự Linh Thần lại đột nhiên chen lời nói:
- Bệ hạ! Cái Văn cùng phương bắc chư yêu có thâm cừu đại hận. Trước khi gia nhập đế đình chính là đệ tử Quảng Vân Tông. Mấy vạn tu sĩ trong tông môn đều bị Yêu tộc tàn sát diệt sạch. Hắn không chịu quay về cứu viện, chỉ là muốn giữ mạng cho tướng sĩ dưới trướng của hắn. Người này ánh mắt vụng về, không biết rõ thần uy của bệ hạ…
Nhạc Vũ không khỏi hung hăng trừng mắt liếc nhìn Cự Linh Thần, làm vị cự hán khổng lồ hoảng sợ co rụt cổ.
Nhưng chuyện Cái Văn có thâm thù với Yêu tộc thật sự chưa có ai nhắc qua với hắn, chẳng thể trách người này tình nguyên quay về chịu trảm thủ cũng không nguyện đi nhờ vả Yêu tộc.
Hắn vốn dự định đem người này bêu đầu làm kinh sợ Thiên Đình chư quân, nhưng giờ phút này có Cự Linh Thần mở miệng cầu tình, tâm ý lại hơi có chút dao động.
Trầm ngâm chốc lát, sát ý trong mắt Nhạc Vũ thoáng sút giảm:
- Hôm nay tha cho ngươi một mạng! Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha! Mang xuống cho ta, đánh nặng tám trăm roi! Nếu như chưa chết có thể tạm thời đảm nhiệm chức Cực Linh Phá Quân Thần Tướng, lập công chuộc tội!
Thần sắc Cái Văn khẽ động, trên mặt lộ ra vài phần cảm kích. Nhạc Vũ lại lấy hồn niệm điều khiển Thủy Vân kiếm bắn ra một tia lưu quang, khắc trên trán Cái Văn một chữ “Tội”, âm thanh lạnh lùng nói:
- Khi nào danh hào Phá Quân của ngươi giết địch tới ức vạn thì có thể đánh tan chữ này!
Cái Văn chắp tay khấu đầu thật mạnh, sau đó tùy ý mấy hiệu úy dưới trướng Cự Linh Thần đưa hắn đi xuống.
Nhạc Vũ lại nhìn hơn mười vị tử bào võ tướng phía sau, cùng hơn mười vạn binh giáp xa xa:
- Các ngươi thật sự làm người buồn bực. Nhưng có Phá Quân Thần Tướng làm gương, thật không tốt quá mức hà khắc với các ngươi!
Ngay khi mọi người vừa thở phào nhẹ nhõm, Nhạc Vũ thần tình lạnh nhạt nói tiếp:
- Vậy xử trí như Cái Văn! Bốn trăm roi đánh nhẹ! Người nào may mắn còn sống, có thể tiếp tục giữ chức vụ ban đầu. Những người còn lại hạ xuống một cấp, giảm bốn mươi roi!
Bên trong phù không thành lại ồ lên một trận, Thiên Đình phạt roi không giống nhưu phàm gian. Mặc dù là đánh nhẹ cũng là thất phẩm tiên binh hàng thật giá thật. Dưới trướng Cái Văn, những tướng lãnh thì cũng không có gì, nhiều ít còn chút thực lực chịu đựng. Nhưng ba mươi vạn binh giáp đóng quân đế đình, vẻ mặt đều tái nhợt, đặc biệt những người trước đó mới tấn chức sắc mặt xám ngoét.
Sau một lúc lâu trong những tử bào tướng lãnh có một lão giả chừng bảy mươi tuổi bái xuống nói:
- Xin đại đế tiếp tục cân nhắc một chút! Nếu không có chúng ta, còn người nào đến làm việc cho đại đế? Đừng làm lạnh lẽo lòng người…
Nhạc Vũ nghe vậy không khỏi nhướng mày, cười cười hỏi:
- Ngươi đang tính toán uy hiếp ta?
Lão giả thốt lên:
- Sao dám?
Tuy hắn nói vậy nhưng không hề có vẻ lo lắng bất an, cũng không đứng dậy, mà hơn mười vạn người sau lưng hắn cũng đều bái xuống, liên tục khẩn cầu.
Ý cười của Nhạc Vũ cũng không giảm, nhưng hàn ý dần dần tăng lên, ngay khi chính Cự Linh Thần cũng không tự chủ được run rẩy, Nhạc Vũ bỗng dưng giẫm mạnh một cước, cả tòa đại thành ầm ầm chấn động.
Tử bào lão giả cùng mấy người phía sau lập tức bạo thành huyết vụ!