Ngay khi Nhạc Vũ cuốn hết toàn bộ mọi vật nơi này phi thân rời khỏi khu vực linh mạch kia, liền mơ hồ cảm giác bên trong hàng rào không gian vốn còn cách một tầng thật dầy lại vang lên từng trận chấn động khiến người kinh hãi.
Hai mươi bốn viên Bính Hỏa Thần Lôi nguyên vẹn, hắn tuyệt không dám đánh ra tại nơi này, chỉ có thể đưa vào trong hư không rồi kíp nổ.
Nhưng viêm hỏa lực lượng bàng bạc khôn cùng cách một tầng vách ngăn không gian cũng làm trên mặt hắn trắng bệch.
Khóe môi hơi nhếch lên, Nhạc Vũ liền thúc giục thời gian bí pháp, toàn thân giống như một mũi tên cực nhanh bắn về xa xa.
Ngay khi hắn lướt qua trên bầu trời đại thành trong lòng cũng chợt có chút chần chờ. Tiếp theo liền đem một trận pháp lực lắng xuống, thúc giục thành một trận cuồng phong, đem toàn bộ tài vật cùng mấy trăm vạn nhân khẩu bên trong đại thành cuồn cuộn cuốn lên, sau đó thoát ra xa ngoài vạn dặm mới buông xuống. Lại không tiếp tục quản tới vẻ mặt kinh ngạc của những người bên dưới, ngón tay hắn bắn ra một chút lam quang, nhốt đánh vào bên trong cơ thể những người kia.
Lại nói tiếp, những người này xem như đã bị hắn liên lụy, không thể không quản. Nhưng giờ phút này bên cạnh hắn đã không còn tiền tài phàm gian, chỉ có thể đem mấy chục loại dược dịch kỳ trân hỗn hợp phân cho những người dưới đại thành hưởng dụng.
Đối với tu sĩ võ giả mà nói, đây là vật bổ dưỡng hiếm có, có thể làm cho họ tăng được hai đến ba giai tu vi. Mà cho dù là người thường, cũng có thể duyên niên ích thọ, tráng kiện thể chất, gia tăng mười năm thọ nguyên.
Mặc dù không thể bồi đắp tổn thất xa xứ của những người này, nhưng vẫn có thể làm trong lòng hắn an tâm hơn một chút.
- So với việc ở lại nơi đó bị Dương Ất xem như địa phương trút lòng căm phẫn vẫn tốt hơn.
Trong lòng hắn thở dài, Nhạc Vũ liền hóa thành độn quang rời đi, lần này hắn dùng toàn lực, tốc độ tăng gấp mười hai lần, hơn nữa có thêm Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ lực, chỉ nháy mắt đã đi xa hơn mười vạn dặm.
Sau đó một lát, cạnh đại thành, nơi hai người vừa giao chiến, cả không gian rõ ràng xuất hiện vết rách dần dần lan tràn tới mười trượng, ngay sau đó liền bị một cỗ cự lực ầm ầm phá vỡ.
Trong hư không một bóng người màu đỏ đi ra, lại bước vào hồng hoang thế giới. Tướng mạo hắn vô cùng quỷ dị, toàn thân trên dưới chỉ còn khung xương tản ra thất thải huỳnh quang, chỉ còn chút ít da thịt còn dính lên trên khung xương.
Thậm chí ngay cả khung xương cũng bị tổn hại, giống như tùy lúc đều có thể tan rã, trong hốc mắt lại là một mảnh trống rỗng.
Nhưng chỉ sau chốc lát huyết nhục lại được tái tạo, thần kinh mạch máu lan tràn sinh trưởng, dùng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng sinh ra.
Mà khi hai tròng mắt đỏ tươi được phục hồi, trong mắt tràn ngập vẻ điên cuồng cùng oán hận lệ khí.
Khi nhìn thấy hố sâu trống rỗng, bộ kiếm trận kia đã sớm biến mất không còn nhìn thấy, lưỡi kiếm cùng ngọc như ý của mình cũng không còn nhìn thấy bóng dáng, tấm bia đá theo bản năng cầm trong tay vừa rồi, lại bị Bích Hỏa Thần Lôi trực tiếp oanh nát hỏng mất. Trên gương mặt Dương Ất nhất thời hiện lên tia phẫn nộ, hắn nắm tay, pháp lực cuộn trào trong cơ thể lập tức vô ý thức phun trào ra, đập vào mọi nơi, khiến phạm vi hố sâu kia lại mở rộng thêm mười dặm, trên bầu trời lại nổi lên bụi mù cuồn cuộn.
Hắn lại phi thân lên, đưa mắt nhìn ra phương xa. Chỉ thấy khu vực chung quanh làm gì còn có bóng dáng của Nhạc Vũ? Ngay cả một tia chân khí cũng không cách nào tìm được.
Dương Ất càng thêm phẫn hận, nhưng lửa giận tích tụ trong lồng ngực lại không có chỗ nào phát tiết, hắn tùy ý liếc mắt nhìn bên dưới đại thành, chỉ thấy tòa đại thành phồn hoa giờ phút này đã hoàn toàn trống rỗng.
Một tia hồng mang lóe ra trong mắt hắn, trong tay trực tiếp đánh ra một lôi đoàn, theo một tiếng ầm ầm nổ vang, một cỗ lôi lực bạo ngược bắt đầu lan tràn khắp mọi nơi, chỉ trong chốc lát đã đem toàn đại thành bên dưới đánh thành bột mịn!
Nỗi phẫn hận trong lồng ngực Dương Ất cũng không cách nào phát tiết, hắn lại thét dài một tiếng, thanh chấn khắp nơi!
- Mặc kệ ngươi có lai lịch ra sao, Dương Ất này chắc chắn sẽ có một ngày làm cho ngươi tan xương nát thịt, vạn kiếm xuyên tâm!
Phảng phất như hưởng ứng lời thề củ hắn, trong thiên địa lại khởi lên dị tượng, phong vân hội tụ, trên bầu trời vang rền tiếng sấm sét.
Mà giờ phút này sau khi hoàn toàn đem cảm xúc trút ra, trong mắt Dương Ất rốt cục đã hiện ra vẻ bình tĩnh.
- Ta biết được hắn biết Ngọc Thanh Xiển Môn Phân Quang Thác Ảnh kiếm, cũng có thể bố trí Cửu Tiêu Càn Nguyên kiếm trận. Mà trình độ trong trận đạo, trong số những tu sĩ Ngọc Tiên cũng có thể xem như đứng đầu! Lại không biết hắn tu hành loại công pháp nào, lại có thể đồng thời hấp thu bốn loại linh thủy linh diễm tính chất khác nhau như vậy, rốt cục lại là loại thần thông gì?
Cơ hồ cùng một thời gian, bên ngoài ngàn vạn dặm, trong một tòa động phủ nào đó, một tử y đạo nhân bỗng nhiên mở hai mắt.
Khuôn mặt người này cũng giống Dương Ất như đúc, trong mắt đều mang theo vẻ âm lãnh tức giận.
Chỉ suy tư thoáng chốc, đạo nhân đánh ra ba đạo quang hoa, xa xa bay về phương tây, ngay sau đó lại lấy ra một viên bàn cầm trong tay.
Mà bên trong viên bàn là một ngọc tàm màu trắng, chỉ lớn cỡ bằng ngón tay.
Tử y đạo nhân đem chút máu tươi nhỏ xuống, bỏ vào bên trong ngọc tàm, thúc giục ấn quyết đem ấn phù nhốt đánh vào bên trong ngọc tàm, truyền vào pháp lực tinh thuần.
Ước chừng qua một lát, thủ ấn trong tay hắn dừng lại, ngọc tàm sau khi có được máu huyết từ sinh cơ dạt dào liền chuyển biến thành uể oải, chỉ có miệng của nó khẽ nhúc nhích, tựa hồ đang thuật lại điều gì.
Mà trên mặt tử y đạo nhân lộ ra vẻ ngạc nhiên, lại thêm chút kinh nghi…
- Huyết Vân sơn mạch chính là do thân hình của Hồng Vân tán nhân lúc vẫn lạc rơi xuống biến thành. Nơi này không cảm giác được thiên cơ thì thôi, nhưng chỗ xảy ra chuyện phải ngoài trăm vạn dặm, chẳng lẽ ta cũng chưa từng chân chính thấy rõ bước chân người nọ?
Nhạc Vũ cũng hoàn toàn không biết việc mới phát sinh vừa rồi. Chỉ loáng thoáng cảm giác được từ xa xa có một cỗ oán độc tràn đầy cùng ý niệm mạnh mẽ như vực sâu đang long trời lở đất thổi quét tới.
- Hắc! Người này quả nhiên cũng đúng như trong trí nhớ của Thương Chân, tính cách là người có thù tất báo. Hôm nay ta đem hắn tổn thương thành bộ dáng như thế, Dương Ất kia nhất định sẽ cùng ta không chết không ngừng!
Vừa nghĩ tới đây, tốc độ phi độn của Nhạc Vũ càng thêm cực nhanh. Chỉ trong nửa canh giờ đã trùng nhập vào bên trong Huyết Vân sơn mạch.
Sau khi tìm được một chỗ bí ẩn để đặt chân, Nhạc Vũ lập tức thúc giục Chân Long Nhãn nhìn xuống dưới.
Chỉ thấy bên dưới lòng đất, huyết hà phấp phới, vô số uế khí cùng đủ loại ác niệm trên thế gian đều súc tích bên trong.
- Hai dạng đồ vật kia quả nhiên đang nằm gần huyết hà hay sao? Vì sao Minh Hà lão tổ còn chưa từng phát hiện?
Trong lòng Nhạc Vũ âm thầm kỳ quái, nhưng cũng không vội vã đi xuống tìm kiếm. Hắn ngồi xuống, vận khởi công pháp bổ sung máu huyết vừa hao hụt vừa rồi.
Hắn lại phân ra một đạo hồn niệm đi vào bên trong thế giới của Diễn Thiên Châu. Chỉ thấy thanh phi kiếm màu đỏ đậm đang liên tục xoay quanh, cố gắng thoát ly phiến thế giới này. Mà ngọc như ý cũng bay múa chung quanh, nhưng dù sao vật này chỉ là bảo vật dùng phòng thân, không đủ năng lực đột phá hàng rào của thế giới này, chỉ bị khí linh thúc giục đi theo thanh kiếm tiên kia.
Chỉ tiếc có mười hai viên hoàng châu cố khóa, khiến Diễn Thiên Châu biến thành cực kỳ vững chắc. Mặc dù kiếm khí lăng tiêu, nhưng thật khó làm bị thương thế giới này mảy may, lại càng không cần nói tới việc phá giới rời đi.
Trong lòng Nhạc Vũ cười lạnh, nếu có thể thoát khỏi Diễn Thiên Châu, làm sao hắn có thể dung nhẫn cho hai kiện tiên bảo đào thoát trong tay hắn?
Tâm niệm hắn chợt động, bên trong bản thể có một đoàn ngũ sắc quang hoa rót vào bên trong hai kiện tiên bảo. Bắt đầu dùng tiên thiên ngũ sắc thần quang mạnh mẽ hủy diệt hồn thức ấn ký bên trong.
Ngọc như ý là tứ phẩm tiên bảo, chỉ qua chừng ba canh giờ đã bị triệt để xóa tan hồn niệm của Dương Ất. Mà kiếm tiên đỏ đậm miễn cưỡng được xem như nằm trong hàng ngũ tam phẩm tiên bảo!
Chỉ dùng một kiếm oai liền cơ hồ đem Cửu Tiêu Càn Nguyên kiếm trận của hắn mạnh mẽ áp chế!
Đáng tiếc thời gian của thanh kiếm này dựng dục quá ngắn, còn chưa từng hóa thành linh bảo, uy lực chỉ tương đương với Nguyên Dương Đao Luân.
Bên trong hồng hoang giới có tiên khí cùng hậu thiên linh bảo, tiên thiên linh bảo. Từ trái sang phải, mặc dù là vật cùng giai nhưng lại kém nhau không ít.
Tỷ như thanh tam phẩm kiếm tiên, chỉ tương đương tứ phẩm hậu thiên linh bảo, mà có thể so với tứ phẩm tiên thiên linh bảo lại còn kém hơn một tầng.
Kỳ thật thanh kiếm này đã cực kỳ quý giá, đáng tiếc chỉ mới thành kiếm được vạn năm, không thể so sánh với Nguyên Dương Đao Luân, đã trải qua được thời gian mười mấy vạn năm.
Ước chừng dùng tới mười canh giờ Nhạc Vũ mới đem hồn thức của Dương Ất bên trong tiên kiếm cùng khí linh của kiếm triệt để luyện hóa hoàn toàn.
Trong lòng hắn âm thầm thở dài, khí linh của thanh kiếm này đã có bảy ngàn năm thành hình. Duy nhất đáng tiếc là bản thân xuất từ tay Dương Ất, đối với hắn thật trung thành cùng tận tâm, thật sự không thể giữ lại. Nhưng làm như vậy, uy lực của thanh tam phẩm kiếm tiên lại suy yếu đi, sau này muốn tế luyện thành hậu thiên linh bảo, cũng không biết phải đợi đến khi nào.
Khi thanh kiếm tiên màu đỏ đậm rơi trở xuống trong tay hắn, cũng đã chuyển thành màu trắng bạc, ngay cả huyễn thuật của Dương Ất cũng đã bị tiêu trừ.
Nhạc Vũ tùy ý đưa mắt nhìn, liền ném vào trong một tòa núi cao bắt đầu bồi dưỡng.
Hắn cướp thanh kiếm cũng không phải vì muốn sử dụng nó, mà chỉ vì muốn làm suy yếu chiến lực của Dương Ất, phương tiện ngày sau chiến đấu mà thôi.
Nhưng ngọc như ý khi Dương Ất thúc giục trước đó, cũng đã làm cho hắn cực kỳ thèm muốn. Chỉ liếc mắt nhìn liền biết được vật này tuy nhìn giống như ngọc thạch kỳ thật lại là mộc hệ tiên bảo, tựa hồ là một loại tiên thiên linh loại nhựa cây cô đọng mà thành, vừa lúc tương hợp cùng Thanh Đế Trường Sinh Quyết của hắn.
Đem ngọc như ý cầm trong tay, khí linh của nó cũng cực kỳ thông minh, nằm trong tay có vẻ cực kỳ phục tùng.
Nhạc Vũ không khỏi cười vang, ném vào trong Diễn Thiên Châu giao cho bản thể của hắn tế luyện.
Tiếp theo vẻ mặt hắn ngưng trọng, nhìn vào cánh tay cụt của Dương Ất chân nhân.
Kỳ thật không thể hình dung là cánh tay cụt, chỉ thấy cánh tay kia giờ phút này rõ ràng đã chuyển hóa thành hình người, ngoại trừ hai mắt vô thần, đầu thật nhỏ, hết thảy còn lại đều không khác gì người thật.
Mà từ sau khi tiến vào thế giới này, vật này đã điên cuồng hấp thu thiên địa linh lực bên trong Diễn Thiên Châu.
Cũng may hắn thật cảnh giác, tụ tập lực lượng của Diễn Thiên Châu cắt đứt áp chế cánh tay cụt kia, thậm chí còn tạm thời phải dừng việc cung cấp linh lực cho Đằng Huyền mới miễn cưỡng làm cho vật kia ngừng lại việc lớn dần biến thành hình người chân chính.
Mà giờ khắc này khi nhìn kỹ lại, trước mặt Nhạc Vũ lại càng thêm vô cùng quái dị.
- Đây là khả năng Thái Ất Chân Tiên tích máu sống lại?