Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 716: Chương 716: Tiên bạt đầu trù




Một đường hướng thẳng tới, toàn bộ đình đài lầu các cùng những hoa viên động phủ vẫn chưa từng bị mở ra, tóm lại Nhạc Vũ một đường đi tới cũng không hề nhìn thấy có thứ gì bị hư hao.

Nhạc Vũ từng đi vào vài căn phòng, phát hiện bên trong phần lớn là nơi ở của những tu sĩ Linh Hư cùng Kim Đan cảnh.

Mãi cho đến khi đi tới vạn trượng, mới thấy có tu sĩ Nguyên Anh, nhưng vật dụng lưu lại không vào được tầm mắt của Nhạc Vũ.

Ở dưới chân núi nơi này, hẳn là chỗ ở của những đệ tử tầng thấp nhất. Tuy nói tu vi không cao, địa vị vẫn hơn những người bên ngoài rất nhiều. Đoán chừng cũng có thân phận nội môn đệ tử như ở Quảng Lăng Tông.

Ngoài ra tuy nói những linh trận cấm chế nơi này vẫn còn giữ lại tương đối nguyên vẹn, nhưng chỉ là so sánh với nơi khác. Thật ra trước đó cũng có người dùng con đường này đi lên núi, trên đường đi cũng có nhiều cấm chế có dấu vết bị cưỡng chế phá hư.

Nhạc Vũ dựa vào Ngũ Sắc Thần Quang tầng mười lăm lúc đi lên núi cơ hồ không chút trở ngại. Chẳng qua tốc độ còn hơi chậm một chút, mãi cho tới ba canh giờ sau mới đi lên giữa sườn núi.

Vừa đi lên được chừng một vạn sáu trượng, vẻ mặt Nhạc Vũ đột nhiên ngưng đọng lại.

Linh giác của Chiến Tuyết tựa hồ có điều cảm ứng, đứng lại bên cạnh hắn, liền nhắm mắt lại thả ra linh thức tới mức lớn nhất.

Nhạc Vũ đưa mắt nhìn mấy cỗ thi hài Linh Tiên nơi này, lâm vào trầm tư.

Hẳn đã chết hơn sáu năm, xem tình hình không phải chết do Côn Lôn Kính mà là có cấm chế khác.

Giờ phút này cỗ thi hài ngay trước mắt hắn thân thể pháp lực còn vượt xa tu sĩ cùng cấp, mặc dù không phải đại thần thông tu sĩ, cũng vượt xa những người cùng thế hệ.

Hiển nhiên đi tới chỗ này tình hình đã trở nên cực kỳ nguy hiểm.

Nhạc Vũ đưa mắt nhìn lên bầu trời, phát hiện có vài chục tiểu đảo nho nhỏ phiêu phù trên núi, từ sườn núi tới đỉnh núi tổng cộng phải hơn ngàn tiểu đảo.

Nhạc Vũ đoán chừng đây mới là tinh hoa của Quy Khư Cung. Có thể ở nơi này có được một ngọn tiểu đảo phiêu phù riêng tư như thế, tu vi ít nhất phải là Linh Tiên cảnh giới.

Nhạc Vũ cũng không dừng lại nơi này quá lâu, một đường đi lên, đi thêm ước chừng ba ngàn trượng mới dừng lại nghỉ chân lần nữa.

Cũng không phải hắn không quan tâm tới di vật của những Linh Tiên kia, mà nếu bàn về cường độ cấm chế linh trận, khu vực của Linh Tiên cùng khu vực của Ngọc Tiên xác nhận xê xích không nhiều.

Nếu là như thế, cần gì vì một món lợi nhỏ phải mạo hiểm lớn như vậy, đi tìm di vật của Linh Tiên?

Lúc này Chiến Tuyết cũng đã mở mắt ra, đôi mắt đẹp lóe sáng nói:

- Thiếu gia, ta cảm giác bên kia có khí tức của một nhóm người, ít nhất là bốn tới năm người!

Nhạc Vũ cau mày, nhìn theo tay Chiến Tuyết, sau đó con ngươi co rút lại.

Thật ra không cần Chiến Tuyết cố ý chỉ điểm, Nhạc Vũ cũng đã lập tức chú ý tới hòn đảo phiêu phù kia.

Bởi vì hòn đảo quá mức đặc thù, kích thước lớn hơn những hòn đảo khác gấp ba lần. Ngay cả những hòn đảo nằm ngay trên đỉnh núi cũng không cách nào sánh bằng. Từ nơi này trông qua có thể nhìn thấy một dãy kiến trúc khổng lồ sừng sững trên đó.

Mặc dù bề ngoài không trang hoàng xa hoa, nhưng lại lộ ra vẻ trang nhã cổ vận, kết cấu kiến trúc khác biệt, nhưng chính là vì như thế mới làm người ta để ý tới.

- Chẳng lẽ Âm Dương Ngũ Luân Vân Tượng Bàn lại đặt ở nơi đó?

Trong mắt Nhạc Vũ hiện ra vẻ kinh ngạc, tiếp theo không chút do dự cầm theo Nghịch Thiên Đao dẫn theo Chiến Tuyết phóng lên cao.

Một đao chém ra, ngay dọc đường cơ hồ toàn bộ mấu chốt linh trận đều hoàn toàn hỏng mất, thời không toái nhận cách ly không gian cũng hoàn toàn bị trấn áp.

Đợi đến khi những cấm chế bị dẫn phát, Nhạc Vũ cùng Chiến Tuyết đã bình yên đáp xuống bên trên hòn đảo kia.

Giờ phút này ở phía sau hắn là một trận năng lượng phong bạo vô cùng bạo ngược, vô số lôi mang cùng thanh sắc quang nhận tràn ngập bên trong.

Nhạc Vũ không hề để ý tới, chỉ liếc mắt nhìn ra phía sau, xác định cường độ dẫn phát cấm chế còn chưa đủ dẫn động Côn Lôn Kính bộc phát, lập tức thu hồi ánh mắt chuyển nhìn vào kiến trúc làm bằng gỗ khổng lồ ngay trước mắt.

- Năm sáu người sao?

Nhạc Vũ đứng bên ngoài phân biệt thoáng chốc liền âm thầm lắc đầu. Tiên gia linh trận trước kia hắn vốn không hiểu, nhưng hôm nay hắn cũng vẫn chưa thể hiểu được, chỉ có điều khác biệt chính là hôm nay hắn có thể rõ ràng phân biệt được chút mạch lạc bên trong, tránh né được tuyệt đại đa số cấm chế mà thôi.

Ngay sau đó hắn cũng bất kể tất cả mang theo Chiến Tuyết chạy thẳng tới phương hướng chủ điện.

Đoạn đường này hắn cũng nhìn thấy qua một ít dấu vết chiến đấu. Không giống như đang đấu pháp, hẳn là có người muốn phản kháng linh trận lưu lại.

Nhạc Vũ âm thầm kinh hãi, nhìn thấy những dấu vết này hắn có thể suy đoán ra thực lực mạnh mẽ kinh khủng của những người kia.

Đi vào trong cung được vài dặm, trước mặt hắn là một đường thẳng tắp, cũng là con đường còn khá nguyên vẹn nhất trong số những con đường tại đây. Nếu có cấm chế không thể tránh né, hắn liền dùng Ngũ Sắc Thần Quang xuyên qua, hẳn xem như vận khí không tệ, không chạm mặt một người nào.

Đi tới ước chừng thêm nửa canh giờ, Nhạc Vũ cảm thấy tầm mắt đột nhiên trở nên rộng rãi, trước mắt rõ ràng là một mảnh bình thai được chế tạo từ bạch ngọc, dài rộng cũng ước chừng tới ngàn trượng.

Ở ngay mặt đối diện là một hồ nhỏ nhân tạo, còn có một đại điện bằng gỗ lơ lửng trên mặt hồ, nhưng bốn bề gió lùa, ở bên trong có thể ngắm được cảnh quan xung quanh. Cũng có chút ít tương tự Thính Vân Thiên Cung mà hắn nhìn thấy lần trước, chỉ khác nhau ở kích thước lớn nhỏ mà thôi.

- Chẳng lẽ Thính Vân Thiên Cung có quan hệ gì với chủ nhân nơi này hay sao?

Nhạc Vũ âm thầm kinh ngạc, nhưng giờ phút này càng làm cho hắn để ý chính là tựa hồ nơi này chưa từng có người nào tới qua. Chẳng những toàn bộ kết cấu linh trận hoàn toàn nguyên vẹn, mười mấy món đồ vật bên trong đại điện bằng gỗ cũng còn bảo tồn nguyên vẹn.

Bên trong đại điện cũng không có vật gì ngăn cản, từ đây nhìn tới có thể hoàn toàn thấy thật rõ ràng.

Bên trong chỉ có một cây đàn ngọc cùng bốn thanh kiếm tiên đủ làm lòng người tâm động.

Nhưng nếu như nơi này bị người phát hiện qua, thật không có đạo lý buông tha dễ dàng.

Ánh sáng trong mắt Nhạc Vũ lóe lên, tiếp theo dứt khoát xoay người đi về phía bên trái.

Đi tới nơi này, mỗi một bước đều sát cơ nặng nề. Nhạc Vũ đi bảy bước liền dừng lại một bước, khôi phục pháp lực, một lần nữa thúc giục Ngũ Sắc Thần Quang, thường thường cả một canh giờ cũng chỉ đi tới không được hai ngàn trượng.

Nhưng ngay khi hắn từ bên trái xuyên qua đình viện cùng con đường thật dài kia, vòng qua hồ nhỏ, trên mặt liền hiện lên nụ cười.

Ở trước mắt hắn hiện lên một lầu các treo tấm biển ghi rõ Đào Nhiên Cư, vừa lúc nằm ngay trung ương hòn đảo, ở phương vị trọng yếu nhất của linh trận. Cơ hồ toàn bộ thiên địa linh lực đều hội tụ tại đây, tiên khí nồng nặc.

- Tuy không tìm được nơi tàng đan dược, nhưng nơi tĩnh tu thế này hẳn phải có nhiều bảo vật hơn mới đúng! Bên trong sẽ có nỗi vui mừng gì?

Trong nội tâm Nhạc Vũ cực kỳ mong đợi, nhưng trước khi đi vào hắn vẫn cẩn thận quan sát một phen, phân biệt rõ ràng những mạch lạc hắn đã suy tính, mới đi về phía trước. Vẻ mặt Chiến Tuyết yên lặng đi theo sát phía sau Nhạc Vũ, thỉnh thoảng nhìn về phía sau, trong mắt lóe tia cảnh giác. Từ khi vào nơi đây, nàng đã mấy lần có điều cảm ứng, nhưng lại không cách nào xác định được rõ ràng.

Vừa bước vào bên trong lầu các, Nhạc Vũ bỗng nhiên ngừng lại cẩn thận quan sát bốn phía.

Ngay sau đó hắn dừng lại chốc lát, nhẹ giọng cười.

- Cơ Quan Thuật? Không ngờ trên thế gian lại có người bố trí những đồ vật này bên trong phòng tĩnh tu của mình.

Nói tới Cơ Quan Khôi Lỗi, Nhạc Vũ đã từng đọc qua mấy trăm vạn đạo điển viết về công pháp này.

Dù hắn không có quá nhiều kinh nghiệm, nhưng nếu bàn về thành tựu lý luận, có thể còn hơn xa trận đạo.

Giờ phút này hắn quan sát chừng hai khắc sau, đã hiểu rõ hoàn toàn bố trí nơi này. Hắn vỗ nhẹ lên người Chiến Tuyết, thu nàng nhỏ lại đặt trong lòng bàn tay, sau đó đi những bước thật kỳ dị thẳng vào bên trong, có khi bước chân thật lớn, có khi lại thật nhỏ, nghiêng qua lộn lại, chỉ trong chốc lát đã đi lên lầu hai, ánh mắt Nhạc Vũ đột nhiên phát sáng.

Bên trong phòng tĩnh tu có một nữ hài đang khoanh chân ngồi, nàng chừng mười bảy tuổi, xinh đẹp không kém Hư Nhược Nguyệt, cũng có thể so sánh với Liễu Nguyệt Như.

Nhưng bên trong cơ thể nàng lại không còn chút sinh cơ. Ngoài ra nguyên thần của nàng cũng đã tản đi, nhưng ngoài dự tính của hắn, bên trong vẫn còn đại lượng hồn lực lưu lại, tựa hồ còn ẩn hàm vô tận chiến ý.

Ngay khi Nhạc Vũ vừa bước vào, liền phảng phất như có một cỗ sát khí binh đao tràn ngập đập thẳng vào mặt hắn.

- Thi thể Thiên Tiên nguyên vẹn, tuyệt phẩm chiến sát thần hồn?

Chân mày Nhạc Vũ cau lại, chỉ cảm thấy thật sự khó tin. Hắn thầm nghĩ cỗ thi thể này nếu bị người muốn luyện Huyền Sát Chiến Thi công pháp gặp phải, nhất định sẽ vô cùng vui mừng. Di thể Thiên Tiên cùng tuyệt phẩm chiến sát thần hồn gần như ngang hàng với dương thần, cơ duyên này thật có thể nói có thể gặp nhưng không thể cầu! Thiên Tiên nguyên thần, chuyển thành chiến sát thần hồn lại càng thưa thớt khó gặp!

Có thể xác nhận nữ tử này đang lúc tu hành nguyên thần đột nhiên bị tập kích, kết quả bị đánh tan rã, chẳng qua oán khí chiến ý không giảm, khiến cho hồn lực vẫn được bảo tồn bên trong cơ thể.

Tình hình này chỉ cần tỉ mỉ luyện chế sẽ đạt tới tầng cấp Linh Tiên! Nếu có càng nhiều dược vật tương trợ, Huyền Sát Chiến Thi cấp bậc Thiên Tiên cũng rất có thể hoàn thành.

- Đáng tiếc! Thông U Định Minh Châu cấp bậc tiên khí luyện chế khó khăn, nhất định phải dùng tới mấy năm mới được. Huyền Sát Luyện Thi tầng hai mươi hai trong tay ta không đủ dược vật, nếu không lần này là có thể giúp được.

Nhạc Vũ tiếc nuối, tiếp theo phẩy tay đem di thể nữ tử thu vào trong giới chỉ. Lúc này hắn lo lắng chiến sát thần hồn bên trong sẽ bị tản mất, vì thế dùng tử sắc ngọc hạp thu lấy, lại cố ý đánh vào vài giọt linh dược để tẩm bổ.

Ngoài ra trong tay hắn vẫn còn giữ lại giới chỉ của nữ tử, cùng vài món đồ vật bên trong tu di không gian.

- Lần này nhất định sẽ có thu hoạch lớn!

Vẫn chưa cẩn thận xem xét, trong lòng Nhạc Vũ đã mang đầy vẻ hưng phấn. Mà món đầu tiên đập vào mắt hắn chính là một vật tròn bằng kim chúc.

Bên trên vật tròn có khắc đồ hình lưỡng nghi âm dương, vừa cầm vào tay phía trên liền phát ra màn khói màu trắng đen, bắt đầu xoay tròn trái ngược lẫn nhau.

Ngũ Hành linh lực lưu động bên trong, tạo thành một vòng tuần hoàn.

- Đây chính là Âm Dương Ngũ Luân Vân Tượng Bàn đi!

Nhạc Vũ cẩn thận quan sát, trong nội tâm âm thầm vui mừng. Vật này không chỉ có thể thôi diễn thiên cơ, còn có thể tăng thêm uy năng đạo pháp!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.