Nhạc Vũ nhìn vô số mắt kép lam sắc xuất hiện bên trong văn nhược tu sĩ khiến ngay cả một người kiến thức rộng rãi như hắn cũng bất giác cảm thấy buồn nôn, hận không thể một kiếm chém nát hai mắt của người này.
Trong lòng hắn càng cười lạnh không thôi, bản thể của ba người này đều không phải Kỳ Lân nhất mạch, nói Tử Tâm thần diễm cùng trấn linh phù ở đây là truyền thừa của bọn họ quả thật bừa bãi.
Thật sự nếu nói ra thì trong cơ thể nhân tộc cũng có chút truyền thừa của Kỳ Lân, xem như một trong những chi hậu duệ, bản thân so ra còn danh chính ngôn thuận hơn ba người này.
Văn nhược tu sĩ nhìn chung quanh một lát, nhưng cuối cùng đành hừ lạnh:
- Người này chạy trốn thực nhanh! Ngay cả nửa điểm khí tức cũng không lưu lại!
Tráng hán tóc đỏ thoáng trầm ngâm rồi cũng thở dài xoay sang nói với bạch y nữ tử:
- Bạch Thường, ta xem người này chắc là đã đi xa lại cẩn thận như thế thì chúng ta truy đuổi cũng uổng công. Trong Vạn Lôi Điện ngoại trừ Vạn Hóa Lôi Trì cùng Nguyên Trí linh thụ thì cũng không còn vật gì tốt. Ta xem cũng đến lúc qua bên kia? Ngày mở ra của vật kia vốn bất định, nếu là trễ thì không kịp.
Bạch y nữ tử kia tựa hồ cũng không muốn dây dưa, hơi tiếc nuối nhìn bốn phí rồi tế lên yêu lực khai mở không gian mang theo hai người kia xuyên qua hàng rào không gian.
Nhạc Vũ tán đi Chướng Nhãn pháp, nhìn thấy ba người này biến mất thì không khỏi ngẩn ra.
Hắn chỉ có thể lờ mờ phân biệt tu vi ba người này chừng là Ngọc Tiên. Bất quá lúc bạch y nữ tử thi triển yêu lực thì là Thái Ất Chân Tiên hàng thật giá thật. Cũng không biết đối phương dùng cách gì để xuyên qua hàng rào không gian của Địa Tiên giới.
Cho dù hiện giờ lạc ấn linh hồn của hắn đã tiếp giáp tầng thứ năm nhưng vẫn không thể nắm chắc dùng nhục thân xuyên qua hàng rào không gian huống hồ là ba yêu tu này.
Có lẽ bọn họ là nhờ vào thần thông thiên phú hoặc là nhờ vào lực tiên bảo nào đó.
Đáng tiếc vừa rồi hắn sợ cả ba cảnh giác nên cũng không sử dụng Vô Vọng chân thủy và Thái Vi Thanh Lương Chân Dịch, nếu không ngược lại có thể phân biệt bản thể cả ba rốt cuộc là loại nào thần thú biến thành, cũng biết cân cước bọn họ.
Đi ra khỏi chính điện, Nhạc Vũ cũng không có ý niệm vào trong phòng khác thăm dò. Có tờ Thái Thanh đạo tổ trấn linh phù thì những chỗ sinh ra dị biến thiên địa sẽ cực ít.
Nhạc Vũ chỉ lấy đi hơn phân nửa cỏ cây linh trân trong hoa viên, một phần di thực vào Diễn Thiên Châu, một phần bỏ vào không gian tu di coi như chuẩn bị tài liệu luyện đan.
Vào lúc hắn hóa thành một đoàn ngũ sắc quang hoa, phi độn ra ngoài điện thì trong tâm chợt sinh báo động, cơ hồ vô thức tế lên Thái Ất Linh Lung ngọc hổ như ý sau lưng rồi chỉ trong khoảnh khắc đã vang lên tiếng kim mộc giao kích nặng nề. Vạn Mộc Phong Thần Bích lập tức vỡ nát, ngay cả Linh Lung ngọc hổ như ý dùng Tiên Thiên linh căn chế thành cũng bị một lực lượng sắc bén đâm thủng rồi vỡ nát!
Nhạc Vũ lạnh lùng nhìn qua, vẫy tay lấy ra Thủy Vân Kiếm rồi một luồng kiếm quang lam sắc chém thẳng sau lưng. Lại nghe một tiếng cười quỷ dị rồi một đạo thanh quang vút lên tránh được kiếm khí Dung Vũ Hóa Vân, chính là văn nhược tu sĩ có vô số mắt kép.
Bức lui người này, Nhạc Vũ vẫn không dám chủ quan, tế lên Lưỡng cực hàn diễm kính xuất ra một luồng quang mang lam hồng giao tạp bao phủ quanh thân.
Tiếp theoquả nhiên trước người lại vang lên tiếng nổ lớn, một lực lượng cực lớn đánh thẳng vào bích chướng bích hồng trước người hắn, lai bị bích chướng của Lưỡng cực hàn diễm kính chấn nát, Nhạc Vũ cũng bị đánh bay vạn trượng.
Vào lúc hắn sắp lọt vào phủ đệ Tử Kỳ Lân thì một quang hoa ngân sắc bay lên triệt để phong tỏa vùng không gian này.
Từ một góc truyền ra tiếng kinh dị của tráng hán tóc đỏ:
- Rõ ràng chỉ là cảnh giới Thiên Tiên nhưng pháp lực ngay cả ngọc tiên đỉnh phong cũng không bằng, không trách lấy được di vật tuệ tổ.
Văn nhược tu sĩ cười nhạt:
- Ta xem một thân bảo vật cũng là không tệ! Rõ ràng còn có linh bảo Tiên Thiên bậc này nơi tay, bất quá dù cao minh thế nào thì hôm nay cũng hóa thành một chén đất vàng mà thôi!
Hắn còn chưa nói xong thì chùm ngân quang kia lại hội tụ về Nhạc Vũ nhưng tầng tầng lớp lớp xiềng xích trói chặt hắn rồi nghe tiếng cười lạnh, văn nhược tu sĩ, không ngờ lần nữa biến mất, lực lượng sắc bén lại vô thanh vô tức xuất hiện ở phía trên bên phải.
Ầm!
Vang lên một tiếng chói tai rồi Lưỡng cực hàn diễm kính tuy không bị đánh nát nhưng cũng bị đánh bay ra. Này Băng Diễm huyền quang chướng cũng theo đó vỡ nát, lực đạo sắc bén đến cực điểm xuyên thẳng tới đầu Nhạc Vũ.
Quang hoa ngân sắc càng thêm bó chặt, tráng hán tóc đỏ cũng phi thân đánh tới, hồng mang yêu dị trong mắt lóe lên mang theo dị lực tinh thần mênh mông xuyên thẳng tới.
Nhạc Vũ chiếu vào thì cảm thấy tâm thần hoảng hốt, vô số ảo giác sinh diệt không ngớt trong não nhưng không hề bối rối dẫn Vô Vọng chân thủy cùng Thái Vi Thanh Lương Chân Dịch lên đầu khiến hồn niệm khôi phục thanh tỉnh, trong mắt hiện ra một đoàn thanh quang rồi cười nhẹ:
- Ta còn hỏi là thứ gì, hóa ra chỉ là một con Cửu Tiết Kim Văn, một con Xích Giác Nguyên Vinh (cá cóc sừng đỏ)!
Ngũ Sắc Thần Quang vô lượng đột nhiên tràn ngập cơ thể đánh tan ngân quang đang quấn quanh, tiếp theo chân khí Dung Vũ Hóa Vân thôi động Huyền Quy tuyệt kiếm. Một kiếm chém ra hội tụ vô số thủy linh lực ngưng thành chân hình Huyền Quy.
Tuy chỉ là thức thứ nhất nhưng lúc sau khi Nhạc Vũ thấy tận mắt hóa thân nguyên linh Huyền Vũ lẫn bích họa Huyền Quy được sửa chữa thì uy lực hoàn toàn bất đồng so với trước. Bốn chân hình Quy Xà Huyền Vũ quấn quanh thân kiếm khiến tất cả linh lực thủy khí chung quanh đều dồn hết vào đây, lực lượng sắc bén kia vừa lọt vào quang hoa thủy lam thì liền bị một luồng lực nhu hòa dẫn đi, cự giác xích hồng vừa chạm vào Huyền Quy thì nát bấy.
Đến lúc văn nhược tú sĩ xuất hiện lần nữa thì trên mặt đã lộ ra vài phần kinh sợ, tráng hán tóc đỏ cũng khẽ biến sắc.
Vừa rồi dù hắn chưa dốc sức ra tay nhưng tự hỏi bản thân nếu nhập vào sát cục này chưa chắc đã có thể đào thoát vậy mà thanh niên thanh tú có tu vi nhìn như chưa đến ngọc tiên này lại dễ dàng hóa giải.
Đặc biệt là lực một kiếm vừa rồi cơ hồ tương đương với lực 300 Chân Long, lại được một thanh tiên binh tăng phúc ngưng thành bốn chân hình Huyền Vũ, dù Thái Ất Chân Tiên bình thường cũng không chịu nổi.
Chắc người này cũng giống như hắn dùng bí pháp nào đó để áp chế cảnh giới tu vi?
Tay phải Nhạc Vũ sử ra một ấn quyết khiến Lưỡng cực hàn diễm kính hồi chuyển, lại tế lên 16 viên Huyền Thủy Thiên Linh Châu bay lượn quanh thân, sát cơ trong mắt lóe lên.
Trước lúc ra khỏi phủ đệ Tử Kỳ Lân, Nhạc Vũ tuyệt đối không ngờ lại bị những người này đặt bẫy rập.
Hắn quá tự tin vào cảm giác hồn thức của mình, tự nhủ những dao động không gian không thể dối được linh giác của mình.
Mặc dù ba người nàymở miệng lừa hắn nhưng cũng không cần để ý, tuy nhiên hắn không ngờ tới bọn chúng lại có thể vô thanh vô tức xuyên không mà đến bố trí cạm bẫy bên ngoài phủ đệ.
Ứng phó lần tập kích bất ngờ bất ngờ này coi như hắn đã lộ ra một nửa cân cước, không muốn gây nhiều chuyện cũng không được.
Nghĩ đến đây, Nhạc Vũ bất giác cười lạnh, chuyện hôm nay coi như lấy đó làm gương!
Ánh mắt của văn nhược tú sĩ do Cửu Tiết Kim Văn biến thành càng lúc càng lạnh lẽo. Quang hoa kim sắc chớp động quanh thân, khí tức nguy hiểm đến cực hạn. Tráng hán tóc đỏ cách đó không xa cũng lộ vẻ ngưng trọng, thân hình biến hóa trong lúc mơ hồ phảng phất giống như là hình thú.
Quang trạch trong cặp mắt hồng của gã càng thêm quỷ dị, có một lực hấp dẫn kỳ dị khiến tâm thần người khác không tự giác đắm chìm vào.
Sau một khắc, lại nghe nữ kia lên tiếng cực kỳ êm ái:
- Ta thấy một thân linh bảo thần thông của đạo hữu đều bất phàm, nhất định cũng là người rất có lai lịch! Không phải anh kiệt Xiển Giáo thì cũng là nhân vật đứng đầu trong Tiệt Giáo. Ba người chúng ta cũng không muốn gây thêm chuyện, chỉ cần đạo hữu chịu đem Tử Tâm thần diễm cùng di thân tuệ tổ để lại thì chuyện hôm nay coi như chấm dứt. Về phần tờ linh phù do Thái Thanh khâm chế….
Nữ tử tên gọi Bạch Thường nói đến đây lộ vẻ do dự nhưng cuối cùng trong mắt lộ vẻ tàn khốc:
- vốn là vật Đạo gia các ngươi nên ngươi cầm đi cũng không sao. Bất quá phải để cho chúng ta sử dụng qua ngàn năm rồi mới trả ngươi, Bạch Thường ta dùng thần hồn đảm bảo!
Văn nhược tu sĩ cũng cười âm hiểm:
- Mang thứ đó ra, có thể tha cho ngươi một cái mạng chó. Nếu không thì coi chừng hồn phi phách tan.
Tráng hán tóc đỏ tuy không nói gì nhưng ánh mắt nhìn qua Nhạc Vũ như nhìn qua người chết.