Cùng thời gian đó, trong trung tâm của dãy núi Phong Hà dài chừng 120 vạn dặm. Người đứng đầu Băng Nguyệt tông Ngôn Vô Cực đang im lặng nhìn một luồng kiếm quang đang bay về phía xa, đến khi khuất hẳn khỏi tầm mắt mới thở dài:“Tông chủ Thái Huyền tông đúng là bất thế nhân kiệt! Bình sinh ta cũng chỉ thấy Chưởng giáo chân nhân của Quảng Lăng tông là có thể so sánh. Nghe nói hắn đã được huyền hạo đan, sau này có thể là đối thủ của ngươi!”
Đứng sau lão là một thiếu nữ dung mạo tuyệt thế nhưng lạnh lùng như băng giá , lúc này đang ngẩng đầu nhìn ra xa, sau đó thanh âm lạnh lùng nói:“Nông Dịch Sơn thì con chưa từng thấy qua, nhưng nếu đúng như sư thúc tổ nói thì việc liên thủ với Thái Huyền tông quả thực ngu xuẩn! Còn không bằng vẫn duy trì liên thủ với Quảng Lăng tông!”
“Làm sao ta không biết đạo lý này? Nếu là bị Quảng Lăng tông biết được chắc chắn sẽ truy cứu. Bất quá hiện giờ Quảng Lăng Tông đã có đến mười Nguyên An! Ngay cả mấy Kim Đan thủ tọa cũng đã có thực lực chuẩn Nguyên Anh. Thanh thế như vậy không phải để Băng Nguyệt tông ta hiện giờ có thể chống lại. Nếu thật liều đối chọi cũng thật khiến người ta đau đầu. Nhưng xem lỹ lại nói không chừng cũng không cần động tay chân mà tự cho bọn hắn đồng quy vu tận”
Ngôn Vô Cực cười ha hả, sau đó quay sang hỏi:“Nhược Nguyệt, ngươi vẫn có ý định đi phía nam một chuyến?”
Nếu sư thúc tổ muốn nghĩ như vậy để khích lệ ta thì cũng không cần!”
Hư Nhược Nguyệt nhìn thật sâu Ngôn Vô Cực, thần sắc bình thản:“Theo như Đinh sư muội nói, Chương Tuệ chắc là chết trong tay Nhạc Vũ. Thù này ta không thể không báo! Nếu không chém người này thì ta không thể thông suốt!”
“Nhược Nguyệt, sao ta không biết tính tình của ngươi? Sư phụ ngươi tuy phản đối nhưng ta thì không. Chỉ là nhắc nhở ngươi, Nhạc Vũ hôm nay đã tới cảnh giới Kim Đan. Chẳng những thiên phú không dưới ngươi, thực lực cũng càng gần với ngươi. Lần này nếu như ngươi thật sự muốn xuôi nam, vậy thì cần vạn phần coi chừng!”
Nói đến đây, Ngôn Vô Cực lại hơi do dự:“Thái Huyền tông có thể dốc sức xuôi nam, vậy thì nhân thủ của Quảng Lăng tông nhất định sẽ căng thẳng. Với chiến lực của tiểu tử kia, Quảng Lăng tông tuyệt sẽ không mặc kệ để đó không dùng. Bất quá với sự bảo vệ của trưởng bối Quảng Lăng tông, ta nghĩ ngươi tối đa cũng chỉ có một lần cơ hộira tay mà thôi. Mặc dù may mắn thành công thì muốn trốn thoát Quảng Lăng tông đuổi giết cũng rất khó”
Hư Nhược Nguyệt nghe vậy hơi ngưng mày, suy nghĩ một hồi. Nàng biết rõ Ngôn Vô Cực tuyệt không nói suông, những chuyện này vẫn cần suy nghĩ thấu đáo.
Chỉ là chuyến đi tới Quảng Lăng tông lần này nàng tuyệt đối không thể đơn giản bỏ qua.
Tay của người kia đã nhuộm máu Chương Tuệ, nàng nhất định muốn hắn trả giá thật nhiều!
Mặc dù không có chuyện này thì xét đến thực lực và tư chất, nàng cũng muốn gặp mặt để so sánh.
Từ Ngọc Dung Phong đi ra, Nhạc Vũ liền lệnh cho Chiến Tuyết trở về. Tiếp đó hắn chuyển hướng đi sang truyền pháp điện.
Tới nơi, Nhạc Vũ theo kiếm quang hạ xuống, vừa bước vừa cửa điện thì trong nháy mắt đã cảm giác được mấy đạo ý niệm cường hoành bắn thẳng đến.
“Chưởng giáo chân nhân, Nghiêm Trưởng lão, còn có một đạo thần niệm lạ, chắc là vị nhập môn sau này, cả Ngọc Dao sư thúc tổ đã gặp qua tại Quan Vân điện một lần, cả Cung Trí Thái Sư thúc tổ, Ừ? Sao ông ấy lại ở trong tông môn, chắc là phương bắc xảy ra biến cố?”
Nghĩ đến đây, Nhạc Vũ có chút trầm xuống. Nếu như hắn đoán không sai thì lần này chắc đến phiên mình lên trận. Dù sao đến lúc sinh tử tồn vong của tông môn, cho dù Nông Dịch Sơn cùng mấy vị trưởng lão trong môn bảo vệ hắn thế nào thì cũng không thể bỏ qua chiến lực của hắn không dùng.
Tiếp đó hắn cũng không chậm trễ, bỏ qua mấy đạo ý niệm tiến nhanh vào trong cửa.
Bên trong đại điện trống trải, chỉ có hai người ngồi xếp bằng. Nhạc Vũ quét mắt nhìn qua, ngoại trừ vị sư thúc tổ đã quen biết thì người kia chính là Tân Ngọc. Lúc hắn vừa vào cửa, người này cũng đánh mắt nhìn tới, ý tứ cực kỳ hàm súc.
Nhạc Vũ mặc kệ hắn, nhìn vào thạch bích rồi nhất thời đã bị đồ án trên đó cuốn hút. Đồ án trong này nhiều gấp đôi so với tiền điện, số lượng lên đến một trăm năm mươi bức.
“Tất cả đều là kiếm quyết tinh diệu! Mặc dù là không thể đem phục hồi như cũ nhưng nếu tìm hiểu hoàn toàn thì sẽ giúp ích không nhỏ!”
Nhạc Vũ cảm giác tâm thần bị cuốn hút vào trong đó. Tuy những nét khắc trên đồ án trông hết sức lộn xộn nhưng chỉ cần là cao thủ nhìn vào thì có thể nhìn ra kiếm thuật thượng thừa.
Cũng không biết người khác như thế nào, tóm lại trong đầu Nhạc Vũ hiện giờ hai nhân ảnh đang thôi diễn kiếm thuật cao tuyệt, mỗi một lần giao kích hay tránh né đều hết sức tuyệt diệu.
“Lợi hại! Quảng Lăng tán nhân Ngọc Lăng Tiêu. Bản sự của tổ sư khai sơn quả thậtthâm bất khả trắc!”
Đến lúc Nhạc Vũ dứt ra khỏi được đồ án thì hắn mới giật mình, chỉ một thoáng như vậy mà đã xế chiều, bất tri bất giác đã qua ba canh giờ.
Nghĩ lại chuyện vừa rồi, Nhạc Vũ toát mồ hôi lạnh.
Nếu như vừa rồi có người làm chuyện bất lợi với hắn, vậy thì hắn sẽ không hề có nửa điểm chống cự.
“Hiệu quả ảo thuật của đồ hình này cũng không chỉ dựa vào kiếm thuật tinh diệu, vì thế mới có thể chấn nhiếp tâm thần. Bất quá có Truyền pháp điện này nên cũng không lạ là Quảng Lăng tuyệt kiếm thất truyền mấy ngàn năm nhưng Quảng Lăng tông vẫn giữ được danh xưng Kiếm tông tại Bắc Hoang”
Nhạc Vũ thầm xấu hổ, sau đó lại thầm kỳ dị nhớ tới phản ứng của Tân Ngọc: “ Hồn lực lẫn tu vi của mình đều vượt qua hắn, nhưng sao hắn có thể hồi phục nhanh hơn mình. Chẳng lẽ nói nếu chuyển thế Nguyên Anh sẽ khác? Hay là kiếp trước hắn đã từng xem qua trong đây?”
Cũng không suy nghĩ nhiều, Nhạc Vũ lập tức chuyên tâm dùng hệ thống trí năng ghi nhớ những đồ án này. Bất quá dù là hắn sớm có phòng bị thì mỗi khi chuyển sang một đồ án mới thì tâm thần cũng mất đến một khắc mới bình ổn. Đến khi ghi lại trọn vẹn 150 bộ đồ án thì mất đúng ba ngày.
“Những đồ án này quả thật ảo diệu, cho dù vô tình nhìn vào cũng sẽ muốn nghiên cứu sâu. Sau đó biết rõ bên trong có ảo thuật nhưng cũng sẽ trầm mê.”
Thầm kinh dị tình huống của Tân Ngọc lần nữa, lúc này Nhạc Vũ mới chính thức là bắt đầu để bụng, liếc xéo qua thì thấy người này vẫn nhắm mắt ngồi xếp bằng tựa hồ tìm hiểu kiếm quyết. Bất quá cũng chẳng biết tại sao, Nhạc Vũ có cảm giác hắn cũng không tập trung toàn bộ tinh thần mà vẫn giám thị bản thân.
Suy ngẫm chỉ chốc lát, Nhạc Vũ liền hơi lắc đầu bỏ qua việc này, bắt đầu quan sát kết cấu và chất liệu tòa thạch điện.
Ghi chép lại toàn bộ đồ án chỉ là mới bắt đầu, quan trọng hơn sau này là tìm được chìa khóa để tiến vào huyền ảo trong đó.
Bất quá lúc này Nhạc Vũ kiểm tra hết mọi chỗ ở đây thì cũng không phát hiện ra chỗ gì dị thường như đồ án thần thú ngoài quảng trường.
Xong xuôi hết thảy, Nhạc Vũ lại đi vào thạch điện nhìn vào những đồ án kia, bắt đầu suy ngẫm sâu xa.
Kỳ thật nếu thời gian không cấp bách, hắn cũng không muốn dựa vào chút manh mối gì mà chỉ muốn dựa vào ngộ tính của bản thân để tìm hiểu.
Diệp Tri Thu có thể làm được vậy thì tại sao hắn lại không thể. Hơn nữa Nhạc Vũ có dự cảm, một khi chính mình có thể hoàn toàn tìm hiểu, sau đó thông hiểu đạo lí khôi phục kiếm thức thì về phương diện sử kiếm sẽ đạt tới cảnh giới không thể tưởng tượng.
Nhưng vấn đề bây giờ không đủ thời gian!
Cuối cùng lưu luyến nhìn những đồ án này, Nhạc Vũ liền phất tay áo rời đi. Lúc này hắn cũng không có dư lực đi tìm hiểu kiếm thức.
Chiến Tuyết lúc trước nói theo công thức tính trận thì có thể phân thành mười bộ phận, hiện giờ đã hoàn thành ba cái. Với năng lực hiện giờ của nàng thì đã tăng lên gần gấp ba lần, đạt đến trình độ Quang Não kiếp trước.
Có sự trợ giúp này, quá trình Chiến Tuyết suy diễn linh trận nguyên vẹn rút ngắn đến ba năm. Khi đó dùng linh trận trợ giúp, Nhạc Vũ tự tin trong vòng một năm sẽ hóa giải được bí ẩn trong Quảng Lăng tuyệt kiếm!