Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 567: Chương 567: Tử Thần Thiên Tinh




Bình thường mà nói, linh kim sản sinh từ linh mạch có thể dùng luyện khí. Bất quá khác với thảo mộc, kim loại dùng luyện khí chỉ có thể sinh tử linh mạch từ thất phẩm trở lên, hơn nữa càng là chỗ hạch tâm hội tụ linh lực thì càng dễ dàng thai nghén ra linh thạch linh kim tốt nhất, rất ít có ngoại lệ.

Chỗ Tam Túc Minh Hỏa Nha chiếm giữ chính là tâm điểm của linh mạch. Nơi này linh lực quá lớn, cơ hồ đã tiếp cận đến mức độ tại Tử Vân Tiên Phủ. Cộng thêm nơi đây vài vạn năm không hề có người tu chân tồn tại nên tất nhiên sẽ có thứ tốt.

Khi hồn thức Nhạc Vũ thăm dò vào mạch lạc thì vẻ mặt đột nhiên mừng rỡ như điên.

Dùng pháp lực phá vỡ mặt đất, vào lúc tiếp cận mục tiêu thời điểm, Nhạc Vũ lại ném ra hơn mười hạt Huyền Huyết Linh đằng. Sau một lúc, một khối tinh thạch màu trắng trong suốt có phạm vi chừng ba trượng liền bị vô số huyết sắc dây mây bao lấy đem ra.

- Quả nhiên là Tử Thần Thiên Tinh!

Nhìn khối tinh thạch trong suốt điểm lấm tấm những đốm như sao trời, Nhạc Vũ khó có thể đè nén nỗi kinh hỉ trong lòng.

Vật này cho dù ở thời hồng hoang cũng được liệt vào hàng tuyệt phẩm, là tài liệu luyện khí khó tìm. Bản thân chất liệu của nó không mạnh nhưng khó cầu nhất chính là tính dẻo và mềm mại.

Chỉ cần gia nhập thêm một ít kim loại đặc thù, cho dù luyện thành huyền binh thì vẫn có thể tự nhiên sửa chữa linh trận bên trong để tăng cường uy lực.

Dùng nó làm chủ thể, càng có thể dung hợp hay bài xích linh kim thế gian.

Trong ghi chép ở các điển tịch, không thiếu trường hợp dùng vật này luyện chế đến tiên binh thấp phẩm trưởng thành đến tuyệt phẩm.

Nói như vậy, bên trong Tử Thần Thiên Tinh càng nhiều thần sa màu tím thì phẩm chất của nó càng cao. Chất liệu khối Tử Thần Thiên Tinh này chắc là chủng loại thấp nhất.

Bất quá vật có thể luyện chế tiên khí linh kim như vậy xuất hiện trong siêu phẩm linh mạch vốn là đã cực kỳ khó được. Khối lớn như hiện giờ càng từ cổ chí kim ít có.

Tuy không cách nào luyện chế tiên khí nhưng nếu có đầy đủ tài liệu dùng để luyện chế có thể phát triển đến nhất phẩm thậm chí siêu phẩm huyền binh cũng không vấn đề. Hơn nữa bản thân Tử Thần Thiên Tinh cũng có năng lực tiến hóa, ngày sau đem rèn luyện một phen cũng có thể tăng lên phẩm giai.

- Vạn năm tích lũy, quả nhiên bất phàm!

Đem cả khối Tử Thần Thiên Tinh ném vào Tu Giới, Nhạc Vũ bất giác tăng thêm vài phần mong chờ đối với thế giới này. Không gian ở đây tuy ở bên bờ vực sụp đổ bất quá sự rộng lớn lại vượt qua Bắc Hoang. Nói không chừng, ngoại trừ chỗ siêu phẩm linh mạch này còn tồn tại vài linh mạch cùng phẩm giai.

Mặc dù là không, chỉ riêng vùng núi dưới chân hắn cũng đã có phương viên trăm vạn dặm chắc cũng có linh trân thai nghén chờ hắn tới lấy. Thu hồi giới chỉ, Nhạc Vũ cũng không lập tức đi điều tra dưới núi mà bày trận trên đỉnh dùng Càn Khôn Dịch Hào Bàn thôi toán hồi lâu mới đánh ra từng viên linh thạch. Nơi này đúng là chỗ hạch tâm linh mạch, linh lực nồng đậm, có thể mượn linh khí duy trì trận pháp.

Vòng trong cùng chỉ là một linh trận không gian có quy mô nhỏ bé có phạm vi trăm trượng, chính là một Đại Na Di trận. Có trận này, Nhạc Vũ về sau vô luận là ở phương nào cũng có thể định vị tọa độ ở đây rồi mượn lực trực tiếp xuyên hành đến đây.

Bởi vì là trận đồ này cũng không phải hắn tự nghĩ ra mà rập khuôn thêm chút cải biến vì vậy chưa đến hai canh giờ đã hoàn thành. Kế tiếp hắn bố trí một đại trận cực lớn cơ hồ bao phủ đến nửa đỉnh núi, linh thạch sử dụng rải đến bốn ngàn trượng dưới đỉnh núi.

Trận này trong điển tịch gọi là Lưỡng Nghi Tương Thiên giệt Trần đại trận. Trước kia Xương Băng Hồng dùng lực lượng một người phong bế Thái Huyền Sơn đã dùng qua nên Nhạc Vũ cũng đã có nghiên cứu, uy lực xác thực có thể coi bất phàm.

Nhạc Vũ cũng không cầu thập toàn thập mỹ, dùi sao nơi đây linh lực mười phần, vô luận bố trí như thế nào cũng có uy lực vô cùng, chỉ cần bố trí, đều có vô cùng uy năng. Chỉ cần trên đại thể không xuất hiện sai lầm đã có thể chấp nhận.

Nơi này từ bốn ngàn trượng đến hai vạn trượng có hang ổ của ba mươi mấy yêu thú cấp mười hai, thực lực gần với Tam Túc chân minh Hỏa Nha mới có thể chiếm cứ. Bất quá theo sự hoàn thành của đại trận đều lần lượt bị Nhạc Vũ cưỡng ép đuổi xa. Phần lớn linh mẫn biết cơ đi xa, chỉ có vài con hung dữ phản kháng đều bị Nhạc Vũ trảm sát.

Vào lúc đại trận hoàn thành, Nhạc Vũ phóng xuất Sơ Tam lẫn Đằng Huyền ra đây.

Hai yêu thú vừa ra chỗ dồi dào linh lực này thì rên lên một tiếng thoải mái. Kế tiếp Sơ Tam bay lên không trung hót lên lảnh lót. Đằng Huyền lại nheo mắt cẩn thận nhìn quanh rồi trong mắt dần ngưng trọng.

Nhạc Vũ thấy thế không khỏi cười cười, tiềm lực Đằng Huyền mặc dù không bằng Sơ Tam nhưng trải qua giết chóc thảm liệt trong Tử Vân Tiên Phủ nên tính cảnh giác lẫn bản năng sinh tồn vượt xa Sơ Tam.

Hắn vẫy tay lệnh cho Sơ Tam hạ xuống sau đó hơi chần chừ mở miệng nói:

- Ý muốn của ta là cho các ngươi tu hành ở đây! Các ngươi có bằng lòng hay không?

Hai yêu thú đều là không chút do dự nhẹ gật đầu, thần sắc Nhạc Vũ ngưng trọng nói tiếp:

- Như vậy về sau ngoại trừ điều trị thân thể cho các ngươi thì ta sẽ không ở chỗ này ở lâu, về sau các ngươi phải tự mình săn mồi biết chưa?

Trong mắt Sơ Tam lập tức hiện lên vẻ không muốn nhưng rồi vẫn gật đầu. Đằng Huyền lại liếc chung quanh, ánh mắt càng thêm ngưng trọng, nó có thể theo bản năng cảm giác nơi đây cực kỳ nguy hiểm, có trên mười khí tức yêu thú cấp mười hai. Cho dù với thân thể thần thú trung giai của nó cũng không dám nói chắc chắn thủ thắng.

Nơi này bất đồng với Quảng Lăng sơn, ở đó tuy chúng cũng tự mình săn mồi. Bất quá bên trong toàn bộ dãy núi Phượng Hà ngoại trừ khu vực gần Yêu tộc Tam Sơn thì ở chỗ khác hầ như tuyệt tích yêu thú ngoài cấp sá. Càng không con nào dám đi mù đến trêu chọc Quảng Lăng tông, nơi đó chẳng những cạnh tranh tàn khốc mà ngay cả bản thân chúng cũng biến thành đối tượng bị săn giết.

Bất quá đảo mắt một vòng, Đằng Huyền vẫn gật đầu. Nó biết rõ dụng ý Nhạc Vũ, cũng biết rõ lựa chọn nào sẽ có ích cho bản thân. Nhạc Vũ thấy thế cười thoả mãn gật đầu, sau đó thần sắc lại trở nên phức tạp, kỳ thật có chút hối hận bây giờ lại là hắn.

Nơi này thực sự quá hung hiểm, cho dù là Đằng Huyền Sơ Tam đều có đại thần thông, có năng lực phi hành cực kỳ xuất chúng, lại thêm bản thân bố trí đại trận nhưng vẫn khó vạn toàn.

Dù sao với thực lực của hắn hiện giờ vẫn khó có thể tự do xuyên thẳng qua hai thế giới. Nếu là Sơ Tam Đằng Huyền gặp nạn, liều mạng cũng không cách nào lập tức chạy đến, chỉ có Chiến Tuyết có thể chiếu ứng cho chúng. Nghĩ ngợi một lúc, Nhạc Vũ thở dài rồi lấy ra hai Tu Giới chưa đầy đan dược cột vào cổ cả hai.

Yêu lực hắn có thể bồi dưỡng, tiềm lực hắn có thể kích thích, chỉ riêng năng lực chiến đấu cùng tâm huyết thì hắn không thể đào tạo ra. Hơn nữa chỉ với phép châm cứu cũng không thể kích thích tiềm năng trong huyết mạch cả hai, càng không thể rèn luyện tâm cả bọn chúng..

Trong cả hai , Đằng Huyền thì cũng thôi nhưng tình hình Sơ Tam càng ngày càng nguy hiểm. Vốn sủng vật khi độ kiếp sẽ càng hung hiểm hơn yêu thú, chỉ có trải qua kinh nghiệm tàn khốc chém giết mới có thể khiến nó khôi phục dã tính và tôn quý của thần thú Thượng Cổ.

Kế tiếp Nhạc Vũ cũng không lập tức ly khai mà tìm kiếm bốn phía thanh lý những yêu thú có tốc độ phi hành vượt qua Sơ Tam Đằng Huyền. Đến khi không phát hiện thêm con nào trong phạm vi mười vạn trượng thì hắn bắt đầu tìm kiếm linh dược cùng tài liệu luyện khí.

Qua vài vạn năm tích lũy, tàng vật nơi đây cực kỳ phong hậu. Nhạc Vũ vòng trong núi chừng một canh giờ đã thu thập được hơn mười loại linh kim ngoài nhị phẩm, số lượng cũng không ít, ngay cả linh dược cần thiết cho việc luyện chế Huyền Hạo đan cũng đã gần đủ. Chỉ tiếc thủy chung vẫn chưa từng tìm được thứ cần nhất là Lục Phẩm Tử Tâm Liên. Sau khi tìm qua một lần hết cả ngọn cự sơn,hắn cũng đành tạm thời dừng lại.

- Ở đây đã được bốn ngày, hôm nay là thời gian để tiến hành tế sư đại điển ở từ đường, nếu cứ trì hoãn thì bên Chưởng giáo cũng khó nói.

Thật ra trong lòng Nhạc Vũ cũng hiếu kỳ để biết trước khi Nông Dịch Sơn đột phá Đại Thừa vài ngày đã trao đổi với Quảng Lăng tán nhân điều gì. Bất quá chắc cũng nói chỉ mấy câu nếu không sư tổ cụng không cần hắn trở về.

Quay trở lại đến đỉnh núi, mở ra Đại Na trận, Nhạc Vũ an ủi Sơ Tam một lúc rồi mới dùng Ngũ Phương Môn phá không mà đi. Lần này vẫn trung chuyển qua thần quốc của Chiến Tuyết, qua một lát Nhạc Vũ đã xuất hiện trong tĩnh tu thất của mình. Bay ra động phủ thì hắn đã thấy đại điển bắt đầu, hơn ba vạn đệ tử dưới sự hướng dẫn của các chấp sự Tri Khách điện đi lên đỉnh núi.

- Không ngờ lần đại tuyển này lại nhận nhiều đệ tử như vậy.

Nhạc Vũ nhướng mày, biết rõ Nông Dịch Sơn làm thế để sau khi tiêu giệt Vân Mộng Tông có đủ nhân thủ khống chế những linh mạch chiếm được.

Một Quảng Lăng sơn tuyệt đối không thể đủ linh khí cho quá nhiều đệ tử tu hành, biện pháp duy nhất là vài năm lại tìm một ngọn linh sơn.

- Muốn động thủ sao?

Có chút trầm ngâm, Nhạc Vũ liền tạm thời bỏ qua việc này. Hắn cũng không dám ngự không phi hành, đút Cực Quang kiếm vào sau lưng rồi đi bộ tiến lên Hợp Dương phong, lần này không cần hợp với những đệ tử mới nhập môn mà đi thẳng vào gian sâu nhất trong điện.

Vừa vào bên trong, Nhạc Vũ đã trông thấy mấy người Nông Dịch Sơn chờ sẵn. Bất quá sự chú ý của hắn liền bị những phù văn ở đây hấp dẫn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.