Dưới thánh nhân trên thế gian đều như sô cẩu? Làm sao có thể?
Vân Trung Tử không khỏi bật cười, âm thầm lắc đầu. Cho dù là vô thượng thần thông, trừ phi đạt tới Đại La Hỗn Độn Thái Thượng Kim Tiên cảnh giới đỉnh phong như Côn Bằng, nhưng vẫn chưa chắc đạt tới uy lực đến như vậy!
Quảng Lăng Tuyệt Kiếm có lẽ thật sự cường hãn, nhưng trong lời nói của Huyền Đô Pháp Sư hơn phân nửa là mang theo vài phần ngữ khí khoa trương.
Nhưng ngay sau đó cách mấy ức dặm, ngũ sắc kiếm quang xông lên thiên không, tiêu cự trong mắt Vân Trung Tử lập tức bị khóa chặt, ở trong mắt hắn toàn bộ sự vật trên thế giới này đều đã biến mất, chỉ còn lại một kiếm kinh nhân mỹ lệ, vô cùng tuyệt thế hiện ra!
Đại thần thông vừa được triển khai, khí thế dập nát thời không như vô thanh vô tức, nhưng giờ phút này toàn bộ Bắc Hải hơn mười vị Hỗn Độn Chuẩn Thánh cùng hơn trăm vị Đại La Kim Tiên đều bị đạo ngũ sắc kiếm quang chặt chẽ hấp dẫn.
Khi kiếm mang vừa thu liễm, thân hình thật lớn của Côn Bằng vẫn lấy xu thế hủy diệt thế giới lao thẳng về phía trước!
Ngay sau đó thân ảnh khổng lồ trong nháy mắt bao phủ Nhạc Vũ, nhưng khi thân hình kia xuyên qua, thiếu niên đứng giữa không trung vẫn một tay cầm kiếm, ngạo nghễ giữa hư không.
Vân Trung Tử không khỏi cau mày, trên mặt hiện lên vài phần quái lạ.
- Sao lại như thế?
Bóng người đơn độc đứng trên không trung rõ ràng chính là thật thể, không phải do huyễn pháp tạo ra, mà kết cục hai đại cường giả tuyệt đỉnh giao phong cũng tuyệt không thể nào bình yên như thế.
Đáng tiếc xu thế va chạm của Côn Bằng đã khiến thời không nơi kia bị dập nát, cho dù là Chuẩn Thánh cảnh giới cũng khó thể đem hồn niệm thăm dò vào bên trong.
Nhưng Huyền Đô Pháp Sư đứng bên cạnh giống như đã biết được kết quả, khe khẽ thở dài:
- Côn Bằng tung hoành hồng hoang đã hai mươi vạn năm, thanh danh yêu sư cơ hồ kề vai cùng Trấn Nguyên đại tiên và Thái Hư đạo hữu. Không ngờ hôm nay lại vẫn lạc nơi đây! So sánh với Quảng Lăng Tuyệt Kiếm lại có chút khác hẳn, vừa rồi hắn từng gọi là Thiên Mệnh kiếm sao? Thiên Mệnh, đây là vì sao?
Trái tim Vân Trung Tử lập tức căng thẳng, không tự chủ được lắc đầu:
- Huyền Đô sư huynh, ta không ngờ ngươi lại xem trọng Nhạc Vũ như vậy! Nhưng nếu chỉ một kiếm kia đã làm Hỗn Độn Thái Thượng Kim Tiên như Côn Bằng thân vẫn, làm sao có thể?
Huyền Đô cười cười không đáp, chỉ chăm chú nhìn qua, xuyên thấu qua không gian trùng điệp nhìn tới không gian nơi kia.
Chỉ thấy thân hình Côn Bằng vẫn tiếp tục lao tới phía trước một lúc, ngay sau đó thân thể chợt bành trướng thành ngàn vạn trượng, bên trong thân thể tuôn ra vô số huyết tuyến tung tóe khắp mọi nơi.
Toàn bộ thân thể từ ngay giữa trung tâm liệt thành hai nửa, vô số huyết nhục vỡ tung, không còn chút sinh cơ hồi phục, tựa hồ như lúc bị vỡ tan cũng đã bị đoạn tuyệt hết thảy sinh cơ!
Chỉ trong tích tắc thời gian, thân hình ngàn vạn trượng đã toàn bộ vỡ vụn! Chỉ còn lại ba khung xương thật lớn đang rơi xuống mặt đất.
Vẻ mặt Vân Trung Tử không khỏi cứng ngắc, ánh mắt hoàn toàn tan rả, hắn quả thật không thể tin được hết thảy chuyện trước mắt đều là chân thật.
Chỉ một kiếm liền làm thân thể Côn Bằng, vốn vô cùng mạnh mẽ có thể xếp vào hàng ngũ đứng đầu hồng hoang hoàn toàn tan rã! Thậm chí làm huyết nhục của hắn hoàn toàn không còn nửa phần sinh cơ!
Điều này làm sao có thể? Cho dù là vài vị thánh nhân kia có toàn lực ra tay chỉ sợ cũng không hơn được như thế!
Mà Huyền Đô Pháp Sư vẻ mặt như cười nhưng lại mang theo vẻ khổ sáp bên trong.
- Cho nên ta mới nói, một kiếm này chém ra, dưới thánh nhân cũng như sô cẩu! Là loại kiếm quyết không nên tồn tại trên thế gian! Hiện giờ ta thật sự có chút hối hận, nếu sớm biết như thế, lúc trước không nên ra sức nhiều như thế…
Vân Trung Tử giật mình ngây người, sau một lúc lâu mới dần dần khôi phục trầm tĩnh, thở sâu một hơi nói:
- Đây là tuyệt học sư môn của hắn? Bực kiếm quyết này làm sao có thể tồn tại trên thế gian? Chẳng phải nói Hỗn Độn Chuẩn Thánh như chúng ta đều dễ dàng bị hắn tàn sát như sô cẩu?
- Làm sao có thể?
Ngữ khí Huyền Đô Pháp Sư ngược lại biến đổi, chậm rãi nói:
- Nắm thiên ý trong tay đả thương địch thủ, tự nhiên sẽ bị thiên địa cắn trả. Thật không biết Huyết Lục thiên quân phải trả đại giới như thế nào. Chuẩn Thánh đỉnh phong, cần một kiếm tru diệt nhân vật cấp bậc như thế dù có cầm Hồng Mông Khí trong tay cũng hơn phân nửa gặp phải kết quả thân vẫn. Thật không biết hắn làm sao thoát khỏi kiếp nạn này…
Nói đến nửa câu, trong lòng Huyền Đô đột nhiên khẽ động, nhìn lên tử kim khí trụ trên đỉnh đầu Nhạc Vũ, đã bị giảm đi mất bốn thành. Chín đầu cự long mười tám trảo cũng có hai đầu đã biến mất, chỉ còn sáu đôi là thật, ba đôi là hư ảo.
- Bốn thành đế khí sao? Thì ra là thế, thì ra là thế, lại có thể lấy bốn thành đế khí làm đại giới đổi lấy cái chết của Côn Bằng! Chẳng thể trách kiếm thức này cùng Quảng Lăng Tuyệt Kiếm có chút khác nhau. Chẳng thể trách hắn lại gọi là Thiên Mệnh kiếm, đích thật là Thiên Mệnh kiếm…
Huyền Đô lẩm bẩm chốc lát, tiếp theo chỉ thấy từng luồng tử khí hạo hãn từ khắp bốn phương tám hướng tràn tới, hướng chỗ Nhạc Vũ sôi nổi tụ tập!
Ngay lập tức khiến cho tử kim khí trụ vừa có vẻ suy yếu lại lần nữa bành trướng, chỉ một lúc sau đã khôi phục lại như lúc ban đầu.
Chín đầu cự long mười tám trảo cũng hiện lại như trước, vẫn là tám đôi là thật, một đôi hư ảo!
Không những vậy còn có vô số thất thải hà quang tụ tập tới, khiến bên trong đế khí còn ẩn chứa vô tận công đức.
- Vẫn là Thiên Đế mệnh cách! Tính kế lợi hại! Đây là hắn liệu định Côn Bằng thân vẫn, sẽ làm căn cơ của hắn càng thêm củng cố. Không chỉ Nhân đạo Bắc Câu Lô Châu chấn hưng, nơi phương bắc cũng không còn hậu hoạn. Tê! Hậu bối bực này, thật là quá ghê gớm! Lần này dám lấy cả thiên hạ làm bàn cờ, hạ một ván cờ thật lớn! Ngươi cùng ta đều là quân cờ của hắn…
Huyền Đô Pháp Sư không ngừng tán thưởng, Vân Trung Tử lại giống như không nghe thấy, vẫn thấp giọng thì thầm:
- Đây là Quảng Lăng Tuyệt Kiếm? Thiên Mệnh kiếm sao? Thế gian này không ngờ còn có kiếm thế đại đạo như vậy! Đến tột cùng là do người nào sáng chế…
Không chỉ là Vân Trung Tử, giờ phút này trong phạm vi mười ức dặm những người may mắn nhìn thấy cảnh tượng này đều một trận yên tĩnh.
Bọn họ đều kinh ngạc với sự thua bại của Côn Bằng, nhưng càng thêm khiếp sợ chính là một kiếm tuyệt thế đủ chấn động khắp hồng hoang!
Đương Đồ cùng Thái Hoàng vừa tiến đến tụ hợp với đại quân của Ngao Phách, thân hình đều dừng phắt lại, độn quang tắt lịm, mắt nhìn về phương hướng kia, trong mắt hiện ra vẻ không thể tưởng tượng nổi, còn hiện lên tia may mắn cùng kinh dị hỗn loạn.
Mà ở bên trong phù không thiên thành, trong mắt Mạnh Chương thần quân lóe tia sáng ngời, ẩn thấu vẻ chờ mong vô hạn.
Trên mặt Lục Áp lại hiện lên vẻ hưng phấn cùng kiêng kỵ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh nơi xa kia.
Trong nội tâm hắn mờ mờ ảo ảo sinh ra tia rét lạnh.
Người này, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt không nguyện biến thành kẻ địch của hắn!
Nhạc Vũ đang đứng trên bầu trời, bỗng dưng nổ tung thành vô số huyết vụ, một thân cửu long hoàng bào bỗng nhiên rách nát, toàn thân trên dưới nứt thành mấy trăm miệng vết thương.
Cả thân thể hắn tựa như một pho tượng bị phá nát, thân hình chỉ thiếu chút nữa đã tan thành phấn vụn.
Trên mặt bởi vì không còn chút máu lại hơi có vẻ tái nhợt, hai bên mặt dính đầy máu, gương mặt tuấn mỹ lúc này lại biến thành dị thường tà mị.
Tay áo phấp phới, thân hình lảo đảo, cả thân hình phảng phất như gió thổi liền tan, có vẻ vô cùng yếu ớt.
Nhưng hắn vẫn thản nhiên cười, đem pháp lực còn sót lại không bao nhiêu trong cơ thể thúc đẩy, vặn vẹo không gian, chỉ một bước đã đi tới trên ba khung xương kia.
Chỉ thấy lúc này nguyên hồn của Côn Bằng đang giãy dụa muốn thoát khỏi khung xương.
Vừa bay lên giữa không trung, liền nhìn thấy Nhạc Vũ toàn thân đẫm máu đỏ thẫm đang ngăn cản ngay trước người hắn, tay cầm ngũ sắc đại kiếm, ánh mắt liếc nhìn xuống như miệt thị toàn bộ sinh linh!
Nguyên hồn Côn Bằng không khỏi phẫn nộ điên cuồng thét lớn, cả nguyên hồn khổng lồ tụ tập thành một đoàn, thủy linh phong bạo vô tận cuốn tới, đem nguyên hồn bảo vệ chặt chẽ.
Mà bức họa bao quanh Vân Trung Tử chặt chẽ cũng chợt bay lên trời, hướng chỗ hai người bay nhanh tới.
Nhạc Vũ không chút nào lưu ý, bỗng dưng nhìn lên tinh đồ trên bầu trời:
- Hãy nhìn lên thiên không!
Trong thanh âm mang theo Côn Luân Tâm Kính Thuật huyễn lực, Côn Bằng không tự chủ được phân ra vài tia hồn niệm nhìn lên tinh tú đầy trời, xa xa quan chiếu.
Sau đó liền nhìn thấy tinh vực cực bắc có một viên tinh tú xanh thẳm đang chậm rãi rơi xuống, đang rời khỏi phương vị giáng xuống mặt đất.
Trong lòng Côn Bằng chấn kinh, ngay sau đó chỉ nghe thanh âm lạnh lùng của Nhạc Vũ lại vang lên:
- Mạng tinh đã vong! Hôm nay Côn Bằng ngươi nhất định vẫn lạc!
Bỗng dưng một đạo kiếm quang dựng lên, ngũ sắc cự kiếm tụ tập vô số Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ Lực, thế đi như chẻ tre xuyên thấu qua thủy linh băng bích, xuyên thẳng vào thần hồn của hắn.
Côn Bằng chỉ cảm thấy trong nguyên thần đau đớn cùng cực, từng tia ngũ hành dị lực hung hoành xuyên thấu vào tận sâu trong nguyên thần hắn, thẳng đến hồn ấn bổn nguyên tầng thứ tám của hắn tận sâu trong hồng hoang.
Còn đang lo sợ hoảng hốt thì Sơn Hà Xã Tắc Đồ đã xuyên không bay tới.
Nhạc Vũ giống như chưa hề hay biết, ngưng thần tập trung tiếp tục chuyên chú tìm kiếm hồn ấn của Côn Bằng.
Ngay sau đó trong hư không bỗng dưng có một đạo băng hỏa quang hoa không chút báo trước bắn tới, đánh thẳng lên Sơn Hà Xã Tắc Đồ, ngay lập tức tuôn ra một đoàn thủy hỏa diễm hoa rực rỡ.
Thủy hỏa quang hoa tiêu tán, khí thế của Sơn Hà Xã Tắc Đồ cũng chợt khựng lại.
Mà trong mắt Nhạc Vũ đồng thời chớp lên tinh mang.
Hồn ấn của Côn Bằng bên trong bổn nguyên tầng thứ tám rốt cục đã bị hắn tìm được!
Nơi mũi kiếm lóe ra hàng vạn hàng ngàn ngũ sắc quang hoa, bên trong còn chứa đựng bát tầng tháp diễm, chỉ tích tắc đã đem nguyên thần của Côn Bằng toàn bộ thiêu đốt tiêu tan.
Tam Diệu Như Ý Diệt Tuyệt kiếm trong tay thẳng xuyên vào tầng thứ tám bổn nguyên, đem hồn ấn của Côn Bằng một kích tan vỡ!
Viên tinh tú xanh thẳm trên tinh không càng giáng xuống cực nhanh, quần tinh ảm đạm, minh nguyệt lu mờ.
Mà phía chân trời, thiên địa linh lực lại phấn khởi bay lượn, xoay quanh người Nhạc Vũ.
Giờ khắc này trong phạm vi ba ức dặm Bắc Hải, thậm chí cả hồng hoang, toàn bộ Đại La Kim Tiên đều trở nên trầm mặc, hoặc là kinh ngạc, hoặc là mê mang.
Huyền Đô Pháp Sư cũng giật mình chốc lát, sau đó thở dài một tiếng.
Côn Bằng yêu sư, hai mươi vạn năm truyền kỳ, hôm nay rốt cục đã tử vong, chung kết dưới kiếm của Huyết Lục thiên quân!