Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 517: Chương 517: Vô danh hộ oản




Ngay khi một cỗ hồn lực mạnh mẽ xông vào bên trong nguyên thần, đầu tiên Vệ Thải Vân thoáng cảm thấy kinh dị, Nhạc Vũ chỉ có tu vi Kim Đan, chẳng lẽ còn có thể mạnh mẽ lấy trí nhớ của nàng hay sao? Nhưng ngay sau đó, ngay khi cảm giác được hồn thức mơ hồ ẩn chứa dương tính, nàng liền tuyệt vọng.

Lần này trong lòng nàng đã nhận định, Nhạc Vũ tuyệt đối là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ không còn nghi ngờ, chẳng qua đã dùng bí pháp nào đó cố ý ẩn giấu tu vi mà thôi.

Vừa tuyệt vọng, Vệ Thải Vân liền bị một trận thôn phệ làm cả người sợ hãi:

Kính xin đạo hữu dừng tay, cái gì ta cũng nói hết! Đạo hữu xin thương xót, tha cho ta. Tiểu nữ tử tu hành không dễ, xin cho ta chuyển thế trọng tu!

Nhạc Vũ vốn đang muốn dừng lại, nghe được bốn chữ “chuyển thế trọng tu”, ánh mắt chợt lạnh xuống, tiếp tục thúc giục Luyện Phách Bát Hồn công pháp lấy đi trí nhớ của nữ tử này, Nhạc Vũ chưa từng có thói quen bỏ qua cho kẻ thù.

Một khắc sau, tiểu nữ anh nho nhỏ trong tay Nhạc Vũ đã bị nổ vang vỡ vụn, vẻ mặt Nhạc Vũ rốt cục cũng giãn ra.

Lúc trước cho ta xem bản đồ, quả nhiên đã làm tay chân. Có địch ý dẫn dắt ta vào những chỗ hung hiểm kia sao, tâm cơ thật ác độc. Bất quá ta thật không nghĩ tới ba người này lại có quan hệ sư huynh muội. Ba tòa bảo tháp này, là do tổ tông bọn hắn chế luyện đối phó Vu trận ở đây, đáng tiếc chính là hậu nhân của họ cũng thật vô dụng bất tài.

Nghĩ tới ba tòa bảo tháp có thể liên kết với nhau, Nhạc Vũ chợt nhớ lại đồ vật ba người này lưu lại vẫn còn nằm bên trong Vu trận. Nếu để trễ nãi, chỉ sợ sẽ bị hư hao.

Ngay khi Nhạc Vũ vừa xoay người nhìn qua, liền thấy Chiến Tuyết đang từ bên trong đi ra. Trong tay nàng cầm hai giới chỉ, trên đầu còn lơ lửng vài pháp bảo huyền binh bao gồm ba bảo tháp năm tầng. Thậm chí Thủy Sắc Vân Dao Mạt đã bị đánh hỏng cũng bị Chiến Tuyết thu trở lại, ba vạn ba ngàn giọt Huyền Thanh Thủy Mẫu đều đã được góp nhặt trở về.

Trong lòng Nhạc Vũ vui mừng, ánh mắt tán thưởng nhìn Chiến Tuyết, tiện tay vẫy ra, đem toàn bộ đồ vật nhiếp tới. Những vật khác thì không nói, với tán tu Nguyên Anh bình thường, xem như đã không tệ. Nhưng chỉ tiếc pháp bảo trong tay hắn đã nhiều, phẩm chất còn hơn những đồ vật này, hắn thật sự không sử dụng được nhiều như vậy.

Duy chỉ có để ý chính là ba bảo tháp, cùng Linh Tỏa và Hộ Oản thu được bên trong Phương Tài Điện, cùng Ngũ Hành linh quả mà thôi.

Lần này bọn họ đi vào, tổng cộng thu được mười sáu Ngũ Hành linh quả. Ngoại trừ hắn cùng Chiến Tuyết được năm quả, còn lại đều rơi vào trong tay ba người kia. Nhưng từ bên trong giới chỉ lấy ra được mười ba quả, còn hai quả khác chính là lấy được từ bên ngoài.

Vật này có thể giúp thay đổi thể chất con người, một lần nữa khôi phục ngũ hành thăng bằng. Sau đó chuyển đổi công quyết tu hành, chuyển sửa ngũ hành pháp lực, tự nhiên sẽ tốn ít công to, rút ngắn hơn phân nửa thời gian. Bất quá dược hiệu bất đồng, những loại linh quả này lại phân không cùng đẳng cấp.

Chẳng hạn như Vô Cực Thiên Đan kim hệ biến dị, giá trị tất nhiên liệt vào nhất phẩm. Sương Kim Quả ở phương diện cải thiện kim hệ được xưng là chọn lựa tốt nhất, đối với người tu hành công quyết hàn hệ cũng có hiệu quả, có thể liệt vào nhất phẩm.

Nhưng hai loại này bàn về phẩm cấp chân chính bên trong đan dược, cũng chỉ đạt tới nhị phẩm cùng tam phẩm mà thôi, còn lại tuyệt đại đa số cũng chỉ đạt tới tam phẩm.

Chẳng qua vật này hiếm thấy, một ít tu sĩ Nguyên Anh không có hi vọng tiến thêm một bước, lại cần vật này để đột phá Đại Thừa cảnh giới mới được họ quý trọng. Nếu ở đúng thời điểm sử dụng, hiệu quả thật mạnh, thậm chí trong giá trị có thể tương đương với những pháp bảo cùng huyền binh nhất phẩm.

Nhạc Vũ biết nếu đem những vật này đổi ra ngoài, nhất định vượt hơn giá trị của Luân Hồi Bàn. Linh quả có thể chứng đạo trường sinh, Luân Hồi Bàn chỉ có thể cung cấp hi vọng chuyển thế trọng tu mà thôi.

Nhưng cho dù hắn có ngu xuẩn thế nào, cũng không thể đem những đồ vật này bán ra.

Duy nhất đáng tiếc chính là hôm nay hắn thu hoạch Ngũ Hành linh quả mặc dù được hai mươi mốt quả, nhưng vẫn không lấy được toàn bộ dược vật đầy đủ chuyển hóa ngũ hành thể chất cho ba người Nhiễm Lực, trong đó phần lớn chỉ có kim hệ cùng thổ hệ chiếm đa số.

Kỳ quái! Dựa theo trí nhớ của Vệ Thải Vân, vào thời thượng cổ những Vu Thần thích cổ động thu thập linh dược thế này, là vì muốn phá bỏ căn cơ của tu sĩ nhân loại. Nhưng bọn họ thu thập thì thôi, vì sao còn phải đặc biệt đào tạo thêm vật này? Chẳng lẽ vật này đối với bọn họ lại có tác dụng khác hay sao?

Suy tư, Nhạc Vũ lại nhìn qua Chiến Tuyết, trong lòng đã quyết định chủ ý, có cơ hội phải thu thập nhiều hơn một chút, tốt nhất là mầm cây ngũ hành linh quả có thể sản xuất cũng cùng nhau mang đi. Mặc dù hắn không cần, nhưng trong tông môn còn có vài vị Nguyên Anh tu sĩ, còn có Chiến Tuyết ngày sau nói không chừng cũng sẽ dùng tới vật này.

Chuyện từ thời thượng cổ hồng hoang, hắn chỉ có thể đọc được từ trong những điển tịch lưu lại, không biết hư thật lại thế nào, còn có rất nhiều chuyện chưa từng ghi chép lại, nhưng lo trước cho khỏi họa, luôn là không sai lầm.

Hơn nữa bản thân của hắn có thể cũng sẽ cần vật này, chỉ đáng tiếc Mộc Linh Thể hiện tại vẫn chưa từng tìm được.

Đem hai mươi mốt linh quả phân loại cất giữ, Nhạc Vũ lại đem ba tòa bảo tháp rút lui lại chừng ngón cái, hắn nghe nói tên gọi của bảo tháp này chính là Tam Bảo Linh Lung Tháp, hắn không quá giải thích, nhưng hiện tại hiểu được nguyên lai ba tòa bảo tháp phải hợp nhất mới được gọi là Tam Bảo Linh Lung Tháp.

Vật này còn có uy năng không gian, bên trong có gần sáu trăm trượng không gian, nhưng mặc dù tam bảo hợp nhất, lực phòng ngự cũng không sánh bằng Thủy Sắc Vân Dao Mạt của hắn, nhưng lại có kỳ hiệu sau khi hợp nhất, nếu bất động, sẽ tránh ra được cảm ứng của Vu trận nơi này.

Kế tiếp hắn lại tiếp tục tra xét Linh Tỏa cùng Hộ Oản thêm chốc lát, tiếc hận thở dài, tiên bảo này phẩm cấp ắt phải cực cao, nhưng bên trong bị tổn thương so với thanh kiếm kia còn nhiều hơn một chút. Mặc dù không cách nào phân tích, nhưng ước chừng có thể cảm giác được mạch lạc linh trận bên trong cơ hồ hơn phân nửa đã bị phá hủy, pháp bảo nguyên linh đã bị mông muội, chỉ còn một chút tàn hồn còn sót lại.

Linh Tỏa có thể khiếp thần hồn người khác, Nhạc Vũ lại không dùng được đành bỏ vào bên trong giới chỉ. Hộ Oản nhìn qua thật bình thường, nhưng theo trực giác của Nhạc Vũ, lại cảm giác vật này mạnh nhất trong ba vật tiên bảo, vừa vặn là vật mà hắn đang cần dùng.

Phàm là bảo vật có khí linh tồn tại, phương pháp tế luyện bình thường thật khó khăn thành công.

Nhưng nguyên linh của bảo vật này đã mông muội, như vậy tương đối đơn giản hơn. Năm xưa Nhạc Vũ từng đọc được trong một quyển tạp thư, từng tập luyện một loại pháp môn đặc biệt, lúc này nhỏ ra vài giọt máu huyết, đánh ra mấy ấn quyết, liền cảm giác được thần hồn của mình cùng tiên bảo đã có mơ hồ liên lạc. Nhưng nếu muốn sử dụng tự nhiên, còn cần mười tới hai mươi năm thời gian tiến hành tế luyện. Ngày sau mặc dù khí linh trong này có thể khôi phục, cũng chỉ có thể bị hắn điều khiển mà không cách nào phản kháng.

Ngay khi Nhạc Vũ đem Hộ Oản bọc vào trong tay, ngay lập tức quanh thân Nhạc Vũ liền hiện ra một Huyền Vũ huyễn ảnh. Nhạc Vũ dùng Phong Nha kiếm thử xem một chút, kết quả chém không vào, cường độ còn hơn cả Vạn Mộc Phong Thần Bích. Nếu dùng vật này sử dụng thủy hệ đạo pháp, hẳn càng tăng thêm gấp ba thành uy lực.

Nhạc Vũ đột nhiên sực tỉnh, đem ba vạn ba ngàn giọt Huyền Thanh Thủy Mẫu đều hút nhiếp qua, sau đó bao vây trên Hộ Oản. Trong thoáng chốc Hộ Oản liền đem những thủy dịch màu xanh da trời pha lẫn xanh lá cây kia hút nhiếp vào trong, ban đầu chỉ là từng giọt, đến cuối cùng lại giống như hắc động không đáy, đem những giọt Huyền Thanh Thủy Mẫu tất cả đều nhét vào bên trong.

Chỉ chốc lát, Hộ Oản đã phát tán ra ánh sáng nhàn nhạt. Một bộ phận linh trận bên trong đang dần khôi phục, nguyên linh co đầu rút cổ trong hạch tâm pháp bảo tựa hồ cũng lớn mạnh hơn một chút.

Bên trong điển tịch quả nhiên nói không sai. Những tiên gia bảo vật đều có khả năng tự chữa trị cho mình. Bất quá cho dù thu nạp nhiều Huyền Thanh Thủy Mẫu như vậy cũng chỉ có thẻ giúp tình hình của nó tốt hơn được một chút. Còn muốn hoàn toàn chữa trị, thật không biết cần dùng bao nhiêu trân tài?

Nhạc Vũ âm thầm lắc đầu, tiếp theo lấy lấy thanh kiếm tiên ra khỏi Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn, đem Ngũ Sắc Thần Quang trấn áp Bất Diệt Niết Sào Du Suất Chân Diễm còn sót lại bên dưới, cũng truyền nhập vào trong thân kiếm, sau đó liền nhìn thấy lưỡi kiếm vang lên tiếng rít, đồ hình Chu Tước trên thân kiếm phảng phất như sống lại, nhấp nháy phát sáng.

Thật xinh đẹp!

Chiến Tuyết đứng bên cạnh trong mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, yên lặng nhìn đồ hình Chu Tước, tiếp theo như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt ảm đạm.

Nhạc Vũ không chú ý, nghe vậy chỉ mỉm cười, liền thu hồi thanh kiếm. Vật này cũng không mạnh hơn hai huyền binh của hắn bao nhiêu, nhưng nếu nằm trong tay Đoan Mộc Hàn, có thể phát ra đầy đủ uy năng.

Những vật khác bên trong giới chỉ của ba người, Nhạc Vũ cũng không nhìn tới, toàn bộ thu hồi.

Duy chỉ có đủ loại tài liệu cùng hạt giống có hình dáng như phấn vụn Nhạc Vũ cũng nhìn qua một chút. Hạt giống hắn cũng có chút hiểu biết, trong đó có chút ít là hạt giống của Ngũ Hành linh quả, ngoài ra hắn cũng không biết.

Đáng tiêc ta chỉ xem được toàn bộ sách bên trong Kinh Sóc Các, bên trong Kinh Uyên Các cũng mới nhìn chưa đầy một nửa. Những tài liệu này rốt cục là vật gì, cũng chỉ chờ ngày sau trở về từ từ tra tìm.

Nghĩ tới thu hoạch lần này của mình, đã vượt xa mười mấy lần thu hoạch ở Tử Vân tiên phủ lần trước, dù Nhạc Vũ tính tình trầm ổn thế nào, cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt vui mừng. Ngay khi hắn đánh ra ba đóa Nguyệt Hỏa Chân Viêm đang muốn phá hủy thân thể ba người kia, ở cách đó không xa truyền ra tiếng hỏi không chút tình cảm ba động:

Ba người này là ngươi giết?

Nhạc Vũ thất kinh, thanh âm kia rõ ràng chỉ cách năm mươi trượng! Có thể giấu diếm được mình thì thôi, ngay cả Chiến Tuyết có được thần lực mạnh mẽ, đã đạt tới trình độ Nguyên Anh cũng chưa từng phát hiện. Người này nói chuyện, rốt cục đã sử dụng công pháp gì?

Kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy trên một thân cây cao hơn mười trượng có một thanh niên vẻ mặt lạnh lùng, trên mặt có vết sẹo dài đang dùng ánh mắt sắc bén như đao nhìn tới.

Nhạc Vũ khẽ cau mày, trong lòng vừa kinh nghi nhưng phần nhiều là mất hứng, lạnh nhạt trả lời:

Là ta thì thế nào?

Thanh niên mặt sẹo khẽ gật đầu, tiếp theo trong ánh mắt tuôn ra một đoàn sáng bóng:

- Nơi này không còn người khác, như vậy Ngũ Hành linh quả tất nhiên đã nằm trong tay ngươi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.