Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 786: Chương 786: Vô Ưu nội cung




Hai người đi về phía tây nam ước chừng 60 vạn dặm thì thấy một vực xoáy cực lớn trên mặt biển. Phía dưới như một vực sâu không đáy thôn phệ toàn bộ nước biển trong phạm vi vạn dặm.

Nhạc Vũ đứng ở phía trên, dùng mắt Chân Long nhìn thoáng qua quả nhiên thấy dưới hải nhãn này có chút huyền hư.

Hắn trực tiếp xuyên vào, đứng sâu trong vòng xoáy dùng hồn niệm toàn lực dò xét không gian kề bên.

Trong cảm giác của hắn xuất hiện một trọng điệp không gian giống như lối vào Thần Mộ của Ngân Linh Tử . Chỉ là trọng điệp này cực nhỏ, nếu như trước đó không biết địa điểm thì gần như không thể cảm ứng.

Lan Vô Ưu đi theo sau hắn, lạnh nhạt nói:

- Đây là Vô Ưu Tiên cung, mặc dù ở trong Thiên Nguyên giới nhưng độc lập với thế giới bên ngoài. Cũng chỉ có cửa vào này, cứ qua thời gian hai mươi năm khi hải nhãn khai mở dẫn động linh lực thiên địa dị biến mới xuất hiện một lần. Bất quá cũng chỉ mở trong ba ngày, lần kia Đông Hoa tán nhân suýt nữa bị phong ấn trong đó.

Nhạc Vũ lạnh lùng cười cười, thầm nghĩ nếu Lan Vô Ưu cùng Vân Bảo tông không muốn dùng Đông Hoa tính toán mình thì đâu còn khả năng để hắn bình yên vô sự đi ra?

Lan Vô Ưu nói rất khó hiểu. Nhạc Vũ lại biết chỗ này thật ra không sai khác với nơi mà hắn tìm ra Thiên Ý Phủ của Hoàng hôn giới

. Bất đồng duy nhất chính là một cái do người còn một cái do Tiên Thiên tạo ra.

Dùng pháp lực Hỗn Nguyên Ngũ Hành trực tiếp phá vỡ một nếp gấp không gian chừng một ngón tay, sau đó mạnh mẽ xé rách chừng ba trượng có thể để người đi qua, Nhạc Vũ tiến vào thì thấy trước mắt quả thực là tiên cảnh khiến người ta khó có thể dời mắt.

Nhạc Vũ biến sắc nhìn về quần tinh trên không trung, hít vào một ngụm hơi lạnh nói:

- Lại có thể là Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận!

Lan Vô Ưu nghe vậy kinh ngạc quay đầu:

- Nhạc đạo hữu không hổ là đệ nhất nhân trận đạo Thiên Huyền giới ta. Trận này không hiển sơn lộ thủy, người bên ngoài thực khó nhìn ra. Mấy vị tổ sư của ta sau khi tiến vào mấy chục lần mới tình cờ biết được trên kia chính là phỏng chế đại trận tuyệt đỉnh của Thượng Cổ Hồng Hoang, thậm chí đã đạt được tinh túy. Bất quá trận này chỉ cần chưa từng dẫn động thì sẽ không đơn giản vận chuyển, ta và ngươi cũng không cần quản đến.

Nhạc Vũ hơi ngưng mày, cũng không để ý tới lời của Lan Vô Ưu. Hắn nhìn kỹ lại trên không trung quả thực thấy trận này đã đình trệ, cơ bản không vận chuyển.

Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận cũng giống như Tiên Thiên bát quái do Hi Hoàng chế tạo, đều có nguồn gốc từ Hà Đồ Lạc Thư, thu nạp tinh lực, bản thân có lực hội tụ rất mạnh có hiệu quả trọn đời.

Nhạc Vũ tất nhiên không hoài nghi đại trận này không chỉ vì linh lực chưa đủ mà đình chỉ vận chuyển.

Suy ngẫm chỉ chốc lát, Nhạc Vũ lại khẽ lắc đầu:

- Nếu nói không có uy hiếp với hai người chúng ta cũng chưa hẳn.

Cũng không biết Vô Ưu cung là thủ bút của vị Yêu Thánh nào?

Thần sắc Lan Vô Ưu ngưng trọng, trong mắt lộ ra vẻ ngoài ý muốn, là lần đầu chân tâm thật ý. Hắn thấy ánh mắt âm u của Nhạc Vũ thì vội vàng kiềm chế suy nghĩ nghiêm mặt đáp:

- Mấy vị tổ sư của ta suy đoán đây là biệt phủ Chúc Long nhưng lại chưa từng có chứng cứ rõ ràng.

- Chúc Long.

Nhạc Vũ ngầm giật mình, thầm nghĩ cũng khó trách Lan Vô Ưu sẽ suy đoán như thế .

Chúc Long tuy là bậc đại năng của Yêu tộc nhưng lại nghiên cứu sâu sắc đối với nhất mạch Đạo gia . Vào thời Thượng Cổ đã từng tiên đoán tu sĩ nhân loại sau này sẽ là họa, chiến thắng nhất mạch Vu Thần.

Chẳng qua khi lời ấy cuối cùng được chứng thực thì Chúc Long đã sớm hóa thành một chén đất vàng vào hai vạn năm trước.

Mấy vị đại năng Yêu tộc lúc trước lúc trước tung hoành thế gian hiện giờ cũng chỉ có Hi Hoàng tiền thế vì cố sự nhân hoàng mà còn may mắn sống sót. Đến cuối cùng, thực sự rơi xuống kết quả binh giải chuyển sinh.

Nếu là Chúc Long Yêu Thánh thực sự cũng có thể có khả năng bố trí thủ bút như vậy tại Tiên cung, tái tạo lại cả tòa Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận.

Cũng chỉ có y mới có tâm tư bố trí Vô Ưu cung như động thiên phúc địa của nhân loại.

Trong lòng Nhạc Vũ có chút thất vọng lại thêm vài phần chờ mong. Lúc trước khi hắn nghe đến Cửu Chuyển Huyền Công đã suy đoán tiên cung thần bí dưới đáy biển này có liên quan đến mấy vị đạo tổ hay đệ tử của bọn họ hay không hay là do Yêu Thánh sở kiến. Sớm biết như thế, chẳng bằng trước tiên bỏ qua chuyện thất Linh Thiên thông thảo hay đem Sơ Tam Đằng Huyền đến đây lại có thể có vài phần cơ duyên.

Yêu tộc xưa nay thường thích dùng một phần bản thể để luyện chế linh bảo bản mạng. Uy lực cường hoành, lại có thể tái sinh, vượt xa pháp bảo huyền binh mà tu sĩ nhân loại sử dụng lẫn càng thêm linh hoạt.

Đặc biệt là vào thời Thượng Cổ, phần lớn Yêu tộc đều có huyết mạch tinh khiết, nanh vuốt lông tơ quanh thân đều có thể tùy ý luyện thành bảo, có uy lực lớn lao. Trừ phi là Tiên Thiên linh bảo, nếu không khó nhập vào mắt.

Chúc Long vốn được sinh ra từ thời sơ khai Hồng Hoang. Mặt người long thân, trong miệng phun lửa, trời sinh dị bẩm. Y là mặt trời chiếu sáng Hồng Hoang Tây Bắc, trợn mắt là ban ngày; Nhắm mắt là thiên hôn địa ám, quả thực là đại năng vô thượng.

Cho dù là đối với Đạo gia nhất mạch cũng không dám khinh thường theo đường này đễ diễn sinh thiên linh bảo mà theo đường Hậu Thiên luyện chế pháp bảo huyền binh các loại, cũng không nhiều khả năng tàng lưu cho tu sĩ nhân loại.

Bất quá nhất mạch Tán Tiên của Lan Vô Ưu qua mấy vạn năm không ngừng thăm dò nơi đây vậy chắc trong Vô Ưu cung cũng phải có vật khiến bọn họ động tâm.

Về phần Cửu Chuyển Huyền Công thì có thể tin được, chưa hẳn không phải Chúc Long Yêu Thánh cố ý làm ra dùng cho nghiên cứu.

Dù sao pháp môn đạo gia luyện thể này dưới thời Hồng Hoang đã có uy danh lớn lao.

Đã biết được gốc tích của Vô Ưu cung, Nhạc Vũ cũng không hứng thú nói chuyện thêm, tùy ý để mặc Lan Vô Ưu còn bản thân đi ở phía trước. Hắn phân ra đại bộ phận tâm thần cảm giác linh lực mạch lạc trong cung. Diễn Thiên Châu lẫn Âm Dương Ngũ Luân Vân Tượng Bàn trong cơ thể đều điên cuồng khởi động tính toán cấm chế linh trận ở đây.

Tuy Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận chưa từng chuyển động nhưng mỗi bước ở đây đều phải cực kỳ cẩn thận.

Hơi chút vô ý sẽ kinh động đại trận phía trên giáng xuống Tinh Quang đuổi giết.

Những chim quý thú lạ cũng vô cùng hung hiểm, tuy nhìn như vô hại, nhưng có thể ở trong Vô Ưu cung mấy vạn năm đâu thể đơn giản như bên ngoài?

Có thể nói là từng bước kinh tâm, hung hiểm khó lường. Cũng không biết mấy vị tổ sư của Lan Vô Ưu làm thế nào để thăm dò vào sâu bên trong.

Lan Vô Ưu nhìn như quen thuộc dị thường, bước chân như nước chảy mây trôi, trong nháy mắt đã đi hơn nghìn dặm.

Lộ tuyến khúc chiết, vừa lúc mấy dị thú đi bên cạnh thỉnh thoảng rơi vãi ra một loại linh dịch lam sắc mùi gay mũi. Tuy trên đường dẫn tới dị thú để mắt tới, ẩn tàng sát cơ nhưng kỳ thật lại an toàn.

Mắt thấy xa xa có một chiếc hồ lớn, Nhạc Vũ chợt dừng bước, như có điều suy nghĩ nhìn về bốn phía.

Lan Vô Ưu vốn định giả bộ như không biết, vẫn đi về phía trước, nhưng sau khi bước ra hơn mười dặm vẫn không thấy Nhạc Vũ ý đi theo mới bất đắc dĩ quay người đi trở về, lộ vẻ trách cứ dò hỏi:

- Nhạc đạo hữu vì sao dừng bước, chẳng lẽ có chỗ khó hiểu? Nơi đây hung hiểm, mỗi thời thần khí cơ đều biến hóa bất đồng. Con đường này lúc này có thể đi, đợi đến nửa khắc sẽ là tử lộ...

Nhạc Vũ im lặng không đáp, cẩn thận quan sát sau một lát mới đem mấy viên linh thạch ném ra, lại đánh ra một phù triện trấn ở bên trên.

Phiến thiên địa này đột nhiên chấn động, dẫn tới inh lực mạch lạc thoáng hỗn loạn rồi mới khôi phục bình thường.

Nhạc Vũ thầm nghĩ một tiếng quả nhiên, lạnh lùng cười cười, lại đánh ra liên tiếp mấy viên linh thạch dẫn tới Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận, thỉnh thoảng lập loè tinh quang chói mắt thủy chung khống chế chấn động linh lực.

Lan Vô Ưu cũng không biểu hiện gì, không biết là vì kinh ngạc tạo nghệ trận đạo của Nhạc Vũ hay vì gì khác, cười nhạt nói: - Nhạc đạo hữu xác thực cẩn thận, chẳng lẽ không an tâm Lan mỗ?

- Cái đó gọi là lo trước khỏi hoạ, Nhạc Vũ ta làm việc cũng không thích mạo hiểm. Nơi đây cát hung khó lường, càng không thể không để đường rút lui, cũng không thể không đề phòng người khác.

Nhạc Vũ đánh ra một khối linh thạch cuối cùng, tạo ra một khu vực có linh lực mỏng manh gần trăm trượng rồi mới nghiêng đầu hỏi:

- Không biết Vô Ưu đạo hữu nghĩ như thế nào?

Lan Vô Ưu không hề nửa phần vui vẻ, khóe môi giật giật, không đáp lại Nhạc Vũ mà nhìn linh trận nho nhỏ dưới chân nói:

- Mọi người nói tạo nghệ trận đạo của Nhạc đạo hữu sớm đã vượt qua phạm trù Đại Thừa Tán Tiên tu sĩ chúng ta. Nhưng nhìn hôm nay thì sợ là tông sư trận đạo cảnh giới Linh Tiên cũng khó bằng được.

Nói dứt lời, Lan Vô Ưu liền cất bước về phía hồ lớn, tốc độ so với lúc trước nhanh hơn mấy lần.

Nhạc Vũ cũng không để ý, qua chừng trăm dặm lại bố trí một linh trận đồng dạng.

Khiến lộ tuyến Lan Vô Ưu cũng không ngừng biến ảo.

Cho đến qua mấy thời thần thì cả hai đã đến bên cạnh hồ lớn.

Chiếc hồ rộng đến mấy vạn dặm, bên trong giống như đại dương. Bên cạnh còn có một ngọn núi lớn và một cung điện có diện tích tương đương với Thính Vân Tiên cung.

Nhạc Vũ cũng không nhìn vào đó chỉ một mực dò xét chiếc hồ lớn. Lan Vô Ưu cũng thế, hắn thấy Nhạc Vũ lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa, càng kiên nhẫn giải thích nói:

- Chúc Long mặc dù tu trong đạo cung nhưng với tính tình của những bậc đại năng Yêu tộc Thượng Cổ chắc là không kiên nhẫn ở trong biệt cung mà thường ở đây.

Nhạc Vũ khẽ gật đầu, biết Chúc Long trong truyền thuyết có hình thể cao tới mấy vạn dặm. Đoán chừng chiếc hồ lớn này đối với y chỉ như một chiếc ao nhỏ, tuy nhiên ở trong đây cũng dễ chịu hơn tiên cung phía xa kia rất nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.