Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 142: Chương 142: Xích lực cầm lực




Sáng sớm, ngoài năm trăm hai mươi phía tây bắc Nhạc gia thành, hôm qua vạn dặm không mây, nhưng hôm nay nhiệt độ lại hạ thấp, trên bầu trời hôi mông mông một mảnh, lại có vẻ như sắp đổ mưa.

Nhạc Vũ đứng trên triền núi cao tới mấy ngàn thước, đưa mắt nhìn bốn phía. Những nơi tầm mắt có thể nhìn đến, phần lớn đều là những dãy núi cao thấp phập phồng, đều vô cùng nguy nga hùng vĩ. Dãy núi non trùng điệp tiếp liền trời đất, sương trắng chìm nổi vấn vít, dưới chút ánh sáng ban mai chiếu rọi, một cỗ khí tức mênh mang thổi tới khiến cho tinh thần cảm giác không quá ngột ngạt.

Khu rừng bên dưới triền núi có một con đường đất bùn lầy, xỏ xuyên qua khu rừng nguyên thủy từ mãi hướng tây kéo dài hướng nam, thoạt nhìn dị thường nổi bật. Ở trên đường xuất hiện một thương đội dài tới mấy dặm đang chậm rãi di chuyển.

Con đường bùn lầy kia nếu dùng xe cộ di chuyển, nhất định sẽ bị lún sâu bên trong. Nhưng đổi lại dùng cự thú, mặc dù không tính là di chuyển như bay, nhưng so với võ sư bình thường toàn lực chạy đi còn nhanh hơn gấp mấy lần.

Khi nhìn thấy mấy đầu cự thú biến mất nơi xa, trong ánh mắt Nhạc Vũ tăng thêm vài phần âm sâm.

- Thiếu gia, tình hình thế nào?

Nhìn theo hướng phát ra thanh âm, chính là Nhiễm Lực đang ở bên trong cơ quan khôi lỗi, không nhịn nổi tò mò hướng bên này chạy tới:

- Họ Đồ kia có tới không?

Sắc mặt Nhạc Vũ ngưng trọng, trong lòng có chút bất đắc dĩ. Vừa rồi tuy hắn đang quan sát thương đội kia, song thần thức thủy chung vẫn duy trì liên lạc với Sơ Tam trên không trung.

Cho tới hôm nay hắn vẫn không buông tha ý định giải quyết Ngự Thú sư kia. Nhưng không biết có phải tên họ Đồ kia cảm giác được Sơ Tam đang tồn tại trên không trung hay không, nên sinh làm cảnh giác, hoặc chỉ là vì tính tình cẩn thận, địa điểm hắn đi lại cùng ẩn núp cũng toàn là những đầm lầy, là những nơi mà Thập Sắc Tích có thể phát huy toàn bộ chiến lực. Mà cơ quan khôi lỗi lại khó thể đi vào nơi đó. Thậm chí cả bản thân của hắn cũng có hạn chế trong loại địa phương như thế.

Mà hôm nay một người một thú kia đang chạy nhanh về hướng thương đội Hồng gia. Đối với việc này Nhạc Vũ cũng không cảm thấy kỳ quái, hắn có thể dùng Sơ Tam giám thị hành tung của người này, thì họ Đồ là một Ngự Thú sư, há không có được thủ đoạn tương tự?

Đến cuối cùng chẳng lẽ phải cùng giải quyết một lượt sao?

Hắn cười tự giễu, trong mắt có chút ít khó khăn. Vấn đề là hai nữ hài kia, hôm qua hắn vốn dự định mạnh mẽ cưỡng chế hai nàng ở lại. Nhưng đến lúc đó hắn mới biết được, trước khi Lý Phỉ Nhứ cùng Trương Kim Phượng đến nhà hắn, đã gặp Hồng Hạo, hơn nữa còn cho người chuyển toàn bộ hành lý lên cự thú của thương đội Hồng gia. Nếu lúc đó lại thay đổi ý định, ngược lại sẽ khiến cho đối phương cảnh giác.

Lắc nhẹ đầu, Nhạc Vũ xoay người nhảy xuống. Sau đó lấy ra một túi nhỏ cỡ nắm tay ném về phía Nhiễm Lực.

- Đi tới cửa sông phía trước, giúp ta đem những hạt giống này chôn xuống, chú ý nhất định phải tranh thủ trước khi bọn hắn đến.

Nhiễm Lực nhận lấy chiếc túi, sau đó trên mặt hiện vẻ vui mừng:

- Thiếu gia muốn động thủ?

Nhạc Vũ cũng không trả lời. Chẳng qua lạnh lùng quét mắt nhìn đối phương, sau đó đi thẳng về phương hướng đặt khôi lỗi. Giờ phút này hắn đã nhẫn nại tới cực hạn, mà thời gian mấy tên kia sống trên đời này, cũng đã quá lâu!

Nhiễm Lực thấy thế cười một tiếng, thi triển thuật khinh công, chạy về phía Long Lân mã. Thân thể hắn thuần túy chính là quái thai, bị mấy chục kình tiễn đánh trúng nghiêm trọng, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi một đêm đại khái lại khôi phục như thường. Nhưng kinh mạch hơi có chút tổn hại. Nhưng nếu chiến đấu bình thường với thời gian không lâu, cũng đã đủ ứng phó. Một đoạn cự ly dùng toàn lực phóng nhanh như thế, đối với hắn mà nói cũng không thấm vào đâu.

Khi hắn cưỡi Long Lân mã của Lâm Trác chạy tới trước thương đội, Nhiễm Lực cũng nhìn thoáng qua thương đội bên dưới núi. Cuối cùng ánh mắt hắn thật phức tạp lắc nhẹ đầu, lại tăng nhanh tốc độ. Cửa sông theo lời Nhạc Vũ ước chừng xa hơn tám mươi dặm. Là một khe núi, hắn ra roi thúc ngựa đi chừng một canh giờ đã đến. Nhưng cũng không dám chắc thám tử của thương đội đã đến nơi đó trước hay chưa. Giờ này khắc này hắn cũng không muốn bị trễ nãi dù chỉ một phút thời gian.

Quay trở vào phòng điều khiển khôi lỗi, Nhạc Vũ cũng không lập tức điều khiển khôi lỗi đi theo, mà lại cẩn thận kiểm tra thương thế của Lâm Trác cùng Nhạc Băng Thiến trước tiên.

Sở dĩ hắn làm như thế, là vì thủ đoạn của những lang băm trong gia tộc hắn thật sự có chút không tin được. Đặc biệt là tình hình của Lâm Trác. Hiện tại sinh mạng hắn đang nguy hiểm, nếu không cẩn thận sẽ mất mạng, vì thế hắn không yên tâm cho phép người khác nhúng tay. Dù sao khôi lỗi di chuyển có được khả năng ổn định cực mạnh, ở bên trong cơ hồ không có cảm giác, cho nên hắn dứt khoát đưa hai người đi theo để dễ dàng chiếu cố.

Đợi đến khi xác nhận xong tình huống của bọn họ, đại khái đã không tới nỗi nào, Nhạc Vũ mới dùng thần niệm khắc Thần Lực phù cùng Linh Giáp phù

Dựa theo thuyết pháp bên trong “Tường giải Cơ Quan thuật” cùng “Khôi lỗi bí pháp”, loại phù văn này bên trong khôi lỗi mỗi khi khắc một phù văn thì khó khăn sẽ tăng thêm gấp hai. Lại phải suy nghĩ tới khả năng thừa nhận của chất liệu, cùng những hoa văn của phù triện có thể trùng hợp, khả năng tinh xảo…không muốn thừa nhận cũng không được, những lời ghi chép trong sách miêu tả còn có vẻ nhẹ nhàng hơn trong thực tế thực hiện.

Lúc trước khi hắn khắc hai loại phù văn Thần Lực phù cùng Linh Giáp phù, phải dùng thời gian hơn mười ngày. Nhưng suốt gần một tháng sau nhiều lần thất bại, mới có thể hoàn thành được phù triện thứ ba. Về phần phù triện thứ tư, tiến độ đã bỏ một nửa, chân chính khó khăn nhất chính là phần sau cùng, khoảng cách hoàn thành xa xa không hẹn.

Mà phù văn bí pháp thứ ba, Nhạc Vũ khắc vào chính là Triền Ti Chú. Thứ nhất đối với bí pháp này hắn thật quen thuộc, thứ hai có phương pháp này trợ giúp, rất nhiều địa hình mà trước kia khôi lỗi không thể ứng phó hôm nay có thể miễn cưỡng vượt qua.

Tỷ như triền núi hôm nay cao chót vót, nhưng hắn có thể điều khiển khôi lỗi di chuyển như trên mặt đất bằng phẳng. Mỗi khi đi tới nơi có địa hình hiểm yếu, dưới chân núi hoặc vách núi, sẽ có dây leo màu đen mở rộng ra, cho khôi lỗi có được nơi mượn lực đặt chân. Đặc biệt là những vùng đất xốp mềm lại càng có trợ lực khổng lồ. Bên trong khôi lỗi mặc dù được khắc phù văn khinh thân, nhưng sức nặng lên tới mười mấy tấn làm sao cũng không thể giảm bớt, nếu không cẩn thận sẽ bị chôn vùi bên trong. Nhưng hiện tại có Huyền Sắc Huyết Đằng được khắc Triền Ti Chú, có thể giải quyết vấn đề ở một khả năng nhất định nào đó.

Ngoài ra ở lực chiến đấu cũng cực mạnh. Nhưng rốt cục nên làm sao trợ lực, còn phải nhìn xem muốn vận dụng thực chiến như thế nào.

Duy nhất đáng lo lắng chính là việc kéo dài ở phương diện tiêu hao linh lực. Nhưng mấy ngày nay Nhạc Vũ đã từ trong kho của tông tộc lấy ra được chút ít yêu lực kết tinh đơn thuộc tính, trong khoảng thời gian ngắn không cần phải lo lắng vì bị thiếu thốn. Phù văn bên trong khôi lỗi, chỉ cần có được linh lực cung ứng kéo dài, cũng không cần lo lắng sẽ giống như kinh mạch yếu ớt của thân thể con người, sẽ không chống đỡ nổi.

Đạo phù văn thứ tư, Nhạc Vũ tuyển chọn “Xích Lực phù”, cũng giống như “Thần Lực phù” và “Linh Giáp phù”, cũng dùng ngũ hành linh lực làm bí pháp cơ sở. Về phần công hiệu, bên trong sách ghi chép là lúc chiến đấu dùng để bạo phát linh lực, kéo giãn cự ly với đối thủ quanh người, lúc gặp nguy cơ liền có thể kháng cự được bí pháp công kích. Cũng giống như một loại Phong Hoàn thuật của sơ cấp phù triện, là loại bí thuật mà Trận Phù sư thường dùng.

Nhưng nói là phương pháp phòng ngự, nhưng theo Nhạc Vũ xem ra, phương pháp này đồng dạng vừa có thể công vừa có thể thủ. Phải xem chính là người sử dụng làm sao ứng dụng vào bên trong chiến đấu. Nếu như kết hợp với loại phù triện có tên là Cầm Lực phù ghi chép trong sách, hiệu quả sẽ tăng lên gấp bội.

Nhưng hiệu dụng cụ thể của nó trước khi hoàn thành thật không cách nào biết rõ. Dù sao trận chiến này hắn không khả năng dùng tới. Nguyên nhân Nhạc Vũ lựa chọn loại bí pháp này, thật ra căn bản nhất chính là vì bên trong tất cả phù triện nó là loại đơn giản nhất, cũng dễ dàng khắc họa, nhưng giá trị lại cực cao.

Mặc dù đây là loại phù triện vô cùng đơn giản, cũng làm Nhạc Vũ vô cùng hao tâm tốn sức. Chỉ nửa giờ sau Nhạc Vũ không thể không lắc đầu, ngưng việc khắc họa phù triện hôm nay. Mỗi ngày hắn dùng hệ thống trí năng phụ trợ căn cứ theo chất liệu cụ thể của khôi lỗi, cùng việc hỗ trợ phân tử linh lực tính toán theo công thức để khắc họa, nhưng thường thường sau một ngày, tiến độ chỉ đạt được khoảng một phần hai mươi. Đến việc khắc họa tiếp theo còn phải tiếp tục đợi tới hôm sau, có được kết quả tính toán rồi mới có thể tiếp tục.

Ngay khi hắn vừa ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt mang theo mấy phần tò mò của Nhạc Băng Thiến đang nhìn tới. Thấy Nhạc Băng Thiến cả kinh bối rối, lại vội vàng nhắm mắt lại giả vờ tiếp tục ngủ, trong lòng Nhạc Vũ không khỏi buồn cười. Vừa rồi hắn đã phát hiện muội muội đã nhìn lén mình suốt một lúc lâu.

- Muội không phải luôn to gan lớn mật sao? Sao không dám nhìn ta?

Lúc này Nhạc Băng Thiến mới sợ hãi mở mắt, lại như con thỏ nhỏ nhìn thấy sư tử, mang theo ý sợ hãi lại cảm động lòng người nhìn hắn. Nhưng bên trong vẻ mặt lại có vẻ áy náy chiếm đa số.

Nhạc Vũ thấy thế, ánh mắt lạnh băng mới khôi phục chút ấm áp.

- Nếu còn biết áy náy, như vậy lần này đã biết mình sai lầm rồi?

Nhạc Băng Thiến nghe vậy trầm mặc một lúc lâu. Cuối cùng trên mặt chảy dài hai hàng nước mắt.

- Muội biết sai lầm rồi! Muội sẽ xin mẫu thân trách phạt. Còn người thân thuộc của những ai chết trận, muội cũng sẽ cố hết sức đi bồi đắp lại cho đến khi họ tha thứ mới thôi. Mấy vị võ sư kia bình thường đều thương muội, bây giờ muội thật hối hận, rất hối hận.

Nhìn Nhạc Băng Thiến ôm đầu khóc nức nở, Nhạc Vũ lại chau mày. Những lời nói kế tiếp hắn dự định nói ra căn bản không nói được nữa.

Nhưng nhìn bộ dáng này của muội muội, đã thật tâm bi thống áy náy. Nếu như thế những lời khuyên răn xem như đã dư thừa.

Ai oán một lúc lâu, Nhạc Băng Thiến mang theo gương mặt đầy nước mắt ngẩng đầu, vẻ mặt đầy tịch liêu mất mát.

- Tiểu Vũ ca, huynh nói cha chúng ta thật sự đã chết phải không?

Nhạc Vũ trầm mặc, câu hỏi này hắn cũng đã cố ý bỏ quên ý nghĩ này từ lâu, cũng không nguyện để ý tới. Sinh tử của phụ thân trên danh nghĩa của hắn cho đến nay đều không có được lời khẳng định chắc chắn. Dù là chính Nhạc Trương thị cũng không cách nào xác nhận.

Lắc đầu, Nhạc Vũ không đáp. Lúc này trong lòng hắn đột nhiên vừa động, nơi khóe môi hiện lên nụ cười cực kỳ lãnh khốc.

Không lâu vừa rồi, Đồ Nhược Hiên mang theo Thập Sắc Tích hội họp với thương đội Hồng gia ngoài mười dặm phía trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.