“Cậu cả.” Người giúp việc cúi đầu gõ cửa phòng, “Đến giờ cơm chiều rồi ạ, bà chủ hỏi có cần chuẩn bị thêm mộ bộ chén đũa cho cậu không ạ?”
Ăn cơm trong nhà của mình, còn phải sắp thêm chén đũa...
Vẻ mặt Thịnh Ngự lạnh lùng không chút thay đổi, dường như anh không nghe hiểu ý của người giúp việc, chỉ chăm chú cài lại khuy áo, “Không cần...”
Nghĩ đến cái gì, ánh mắt người đàn ông thẫm lại rồi đổi ý, “Thêm đi.”
Người giúp việc ngẩn người, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, khi bắt gặp đôi mắt đen như mực kia liền vội vàng cuối đầu, đáp lại, “Dạ vâng.”
...
Phía bên này,
Bà Thịnh tạm thời không dám bắt chuyện với Tinh Nhan nữa, rốt cục hai tai của Tinh Nhan đã được nghỉ ngơi.
Lúc đang định bắt đầu một trận chiến mới thì phát hiện có người từ trên lầu bước xuống.
Bàn ăn ở nhà họ Thịnh là kiểu bàn dài điển hình, ông Thịnh đi xuống ngồi vào vị trí chủ nhà, bà Thịnh ngồi vị trí đầu tiên bên tay trái của ông.
Tinh Nhan nhìn nhìn, vô cùng tự nhiên ngồi xuống chỗ ngồi đầu tiên bên tay phải.
Nụ cười trên gương mặt bà Thịnh dần nhạt đi.
Thật ra, vị trí trên bàn ăn đều có sắp xếp cả.
Tinh Nhan ngồi ghế đầu tiên, nghĩa là con của bà sẽ ngồi ở ghế thứ hai, bà Thịnh nghĩ, lẽ ra Tinh Nhan phải thức thời một chút mà ngồi vào vị trí thứ hai chứ.
Lúc Thịnh Lê bước xuống, nhìn thấy thế thì vô cùng bất ngờ, nhíu nhíu mày.
Nhưng anh ta không nói gì, chỉ bước đến ngồi vào chỗ bên cạnh bà Thịnh.
Bà Thịnh cười cười, vờ trách anh ta, “Thằng nhóc này, lại ngại rồi...” không dám ngồi bên cạnh cô.
Bà nói cứ như anh ta xấu hổ thật sự, nhỏ giọng, liếc nhìn Tinh Nhan, giọng nói đầy vẻ trêu chọc, “Đã đồng ý để mọi người gọi là mợ hai rồi...”
Đồng ý?
Tinh Nhan nhìn nam chính, theo như nguyên tác, nam chính không bác bỏ lời mẹ mình nói chính là bây giờ cô vẫn là vợ chưa cưới trên danh nghĩa của mình, nên đó là trách nhiệm của anh ta, vì thế dù không thích nhưng không hề phủ nhận.
Ha ha, ra vẻ đạo mạo, trách nhiệm khỉ gì, chẳng qua muốn lừa gạt tình cảm của cô mà thôi.
Thật ra nếu sau khi nam chính tìm được tình yêu, dám đối mặt thừa nhận, tuy nguyên chủ nói không thể tha thứ thì nhiều nhất chỉ đau lòng mà thôi.
Không đến nỗi oán hận chất chứa như thế.
Nhưng anh ta không nên lừa gạt tình cảm của cô bé ấy.
Anh ta có biết mình làm thế thì cô bé sẽ nghĩ thế nào không? Đương nhiên không. Vào thời khắc quan trọng, vì có thể thuận lợi nhận được sự ủng hộ của nhà họ Qúy, anh ta vẫn sẽ làm thế.
Cuối cùng lấy oán trả ơn, vứt đi không còn một mảnh, thậm chí vì một lý do không rõ ràng mà phá hủy nhà họ Qúy luôn giúp đỡ anh ta.
Tinh Nhan cong khóe môi, cười rộ lên, cô sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này ~
Ngay lúc này...
Một người đàn ông đi xuống.
Tinh Nhan nhìn đôi giày da trước mặt mình, cô ngẩng đầu lên.
Vẻ mặt người đàn ông vô cùng thâm trầm, đôi mắt đen lay láy, gương mặt góc cạnh đầy cuốn hút, anh mặc một bộ tây trang màu đen, khuy áo được cài chặt chẽ, đôi môi mím chặt trông vô cùng lạnh lùng hờ hững, cả người tràn ngập cảm giác bức người.
Nhưng...
Cô biết anh chính là người đã cứu cô.
Cho nên...Tinh Nhan bất giác liếm môi, yên lặng nhìn đôi môi đang mím chặt kia.
Cô nhớ rất rõ, cảm giác lúc trước...
Thật ra...không lạnh lùng tí nào.
Dường như anh cảm giác được, cúi đầu xuống nhìn, ánh mắt đen nhánh tràn đầy cảm giác áp lực.
Tinh Nhan không hề ngại ngùng, cười hì hì, biết rõ nhưng vẫn cứ hỏi, “Em nhớ là anh đã cứu em...anh là?”
Bà Thịnh dừng một lát rồi nói, “Đây là A Ngự!”
Bà ta nói xong liền đứng dậy, vẻ mặt vui vẻ bảo người làm lấy thêm một bộ chén đũa, sâu xa nói, “A Ngự, con rốt cục cũng chịu xuống ăn cơm rồi, dù cho con có giận dì thì cũng phải lo cho sức khỏe của mình chứ...”
Giọng điệu cứ như một bà mẹ hiền từ.
Nhưng mọi người ở đây, ngoại trừ cô công chúa nhỏ ra thì ai cũng nhận ra sự châm chọc của bà ta.
Người đàn ông mím môi, cúi đầu nhìn phản ứng của Tinh Nhan.
Công chúa nhỏ tựa như không hiểu, ánh mắt nhìn anh chăm chú, kéo dài giọng, “Hóa ra là anh cả...”
Cô phát âm rất rõ ràng, nhưng không hiểu nhả chữ thế nào, hai từ anh cả như uốn lượn trên đầu lưỡi, mềm mại, mập mờ vô cùng.
Con ngươi phản chiếu hình ảnh của cô nhóc, hàng chân mày của anh bỗng chốc nhíu lại.
Bà Thịnh hơi nhạy cảm, cảm thấy không khí giữa hai người không được bình thường, vội xen ngang vào, “Mau ngồi xuống ăn cơm nào.”
Sự mờ ám khó hiểu bỗng chốc bị cắt đứt, anh dời mắt sang chỗ khác, nhìn tình hình trên bàn ăn, vẻ mặt không thay đổi kéo ghế ngồi xuống cạnh Tinh Nhan.
Cảm nhận một cỗ hơi thở lạnh lùng trầm tĩnh ngồi bên cạnh mình, Tinh Nhan cúi đầu mỉm cười đầy khó hiểu.
A...
Bà Thịnh định nói gì nhưng lại không muốn để con mình chuyển chỗ, chỉ có thể tự an ủi bản thân do mình quá nhạy cảm mà thôi.
“Cả nhà” bắt đầu ăm cơm.
Quản gia mang cháo đến đặt trước mặt công chúa nhỏ.
Bà Thịnh cười nói với Tinh Nhan, “Mau nếm thử bác nấu...”
Công chúa nhỏ sờ sờ chén cháo trước mặt, bất mãn nói, “Lạnh quá! Quản gia, tôi ăn lạnh sẽ bị đau bụng đó!”
Nụ cười trên gương mặt bà Thịnh tắt ngấm, khóe miệng của quản gia cũng cứng đờ.
Ông lập tức khép nép cúi người, “Thực xin lỗi, là lỗi của tôi, để tôi múc một chén khác.”
Tuy Thịnh Lê không biết tại sao mẹ mình lại thế, nhưng cũng không gây ảnh hưởng đến việc anh ta đứng về phía mẹ mình, trầm giọng quát, “Qúy Tinh Nhan!”
Lúc trước, chỉ cần anh ta hét lên, Tinh Nhan đều nghe theo anh ta.
Tinh Nhan nhíu mày, thằng cha này đã quen với việc ỷ vào tình yêu của nguyên chủ, hơn nữa còn tùy ý lợi dụng nó.
“Bộp”
Tinh Nhan ném đôi đũa lên bàn, vẻ mặt tùy hứng, “Anh dám quát tôi!”
Dáng vẻ công chúa nhỏ đây không vui.
Thấy còn chưa đủ, công chúa còn thuận tay cướp lấy đôi đũa người bên cạnh, hung hăng ném tiếp.
“Anh còn trừng tôi hả!”
Có gì đâu, chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Bầu không khí chìm vào im lặng.
Thịnh Lê sờ sờ vết cháo trên mặt, mặt đen lại, tức giận đứng dậy, cứ tưởng anh ta sẽ bùng nổ ngay tức khắc. Bà Thịnh vội vàng đứng dậy, nắm chặt lấy tay Thịnh Lê, nhỏ giọng nói gì đó với anh ta.
Thịnh Lê nhẫn nhịn, cắn răng nói, “Con no rồi.” Sau đó anh ta đẩy ghế ra bước ra ngoài.
Không ai chú ý, vẻ mặt người đàn ông dần trầm tĩnh lại.
Bà Thịnh không ngăn được bèn ngồi xuống.
Bà nở nụ cười cứng nhắc, nhìn Tinh Nhan, như vờ trách móc, “Đứa nhỏ này, tính tình thật là, nào có ai ăn cơm lại ném đũa như thế?”
Công chúa nhỏ hừ một tiếng, mất hứng đáp, “Có một đôi đũa thôi mà.”
Dáng vẻ như muốn nói bà thật keo kiệt...
Đây là trọng điểm hả?
Bà Thịnh nắm chặt tay, ánh mắt lóe lên sự hung ác...
Không lâu sau...
Quản gia lại mang cháo lên, bà Thịnh mỉm cười, “Nào, lần này không nóng cũng không lạnh đây.”
Tinh Nhan sờ sờ, gật đầu nói, “Lần này đúng rồi.”
Bà Thịnh thở dài nhẹ nhõm, “Vậy con mau ăn đi...”
Tinh Nhan nghe lời bà cầm lấy cái muỗng múc một muỗng, sau đó sắc mặt bỗng chốc thay đổi.
Cô nhíu nhíu mày, muốn nhả ra nhưng cố kìm lại, giống như ăn phải cái gì, cố gắng nuốt xuống.
Công chúa nhỏ ghét bỏ đẩy chén cháo ra xa, “Con không ăn cháo mặn...”
Bà Thịnh như muốn hộc máu...
Nếu không phải vì...ai muốn chịu đựng chứ?
May mà lần này công chúa nhỏ không yêu cầu cháo ngọt hay cái gì.
Tinh Nhan nhìn người đàn ông bên cạnh, hất hất cái cằm chỉ về món ăn đằng kia, giọng điệu sai khiến, “Em muốn ăn món đó!”
“Anh gắp cho em đi!”
Bà Thịnh nhìn sang, bàn ăn hình chữ nhật nên đồ ăn để hơi xa, món Tinh Nhan chỉ ở mâm bên kia.
Nhưng...bà Thịnh nhìn Thịnh Ngự, con riêng của bà sợ là không thích thái độ như thế.
Bà cười rộ lên, như thế thì tốt.
Nhà họ Qúy...chỉ có thể giúp con bà.
Người phụ nữ kia không đấu lại bà, con trai cô ta cũng chỉ có thể là bại tướng dưới tay con trai bà mà thôi.
Qủa nhiên, như bà dự đoán, người đàn ông không nhúc nhích, thậm chí vẻ mặt còn lạnh hơn ban nãy, nhìn vào cứ như biến thành một tảng băng.
Nhưng, bà không biết...
Phía bên bà chỉ có thể nhìn sườn mặt bốc đồng của Tinh Nhan, nhưng chỉ ở trước mặt anh mới nhìn thấy ánh mắt...
Sóng mắt như nước, mờ ám vô cùng, cô nhả từng chữ một, ánh mắt lưu chuyển, triền miên lại cám dỗ.
--- rất rõ ràng, chính là sự khiêu khích của người phụ nữ đối với người đàn ông.
Bà cũng không hề biết.
Lúc này đây, dưới bàn ăn, đôi chân dài trắng noãn tựa như lơ đãng, nghịch ngợm cọ vào chân anh.