Quấn Lấy Không Buông

Chương 32: Chương 32




Cuộc sống trong tù vốn đã khó khăn...bây giờ còn được chăm sóc “đặc biệt” thì không cần phải nói nữa.

Liễu Nguyệt Nguyệt cười khổ, cô ta thấy chết có lẽ còn sướng hơn.

...

Khi chuyện của Thịnh Ngự và Tinh Nhan được công khai, không một ai quan tâm.

Đặc biệt là sau khi nhà họ Qúy đạp đổ nhà họ Thịnh.

Đối với việc Thịnh Ngự yêu con gái kẻ thù, không ít người có ý kiến với anh.

Đến khi chuyện nhà họ Thịnh năm xưa bị vạch ra, mẹ Thịnh Ngự bị bức chết khiến mọi sự giận dữ của dư luận chuyển sang ông bà Thịnh.

Tuy có một số người tỏ vẻ đạo đức nói rằng dù gì ông Thịnh là ba của Thịnh Ngự, anh làm vậy là sai rồi.

Nhưng bây giờ không ai tôn trọng ngu hiếu, ơn sinh không bằng ơn dưỡng, đừng nói đến kẻ đã sinh nhưng lại không dưỡng, đã thế còn mang kẻ thứ ba về nhà, không hận mới là lạ.

Hơn nữa người ta cũng không làm gì ông Thịnh, cho ăn cho uống còn chưa đủ ư?

Nhóm đạo đức giả ấy vừa mới mở mồm được vài câu thì đã bị chết đuối bởi nước bọt của dư luận.

Ông Thịnh lại không hài lòng với cuộc sống như thế này.

Đúng là Thịnh Ngự cho ông ăn, cho ông mặc, nhưng anh chỉ mướn người giúp việc về nấu cơm cho ông ta chứ không cho ông ta một cắc bạc nào.

Ông Thịnh thấy Thịnh Ngự cố ý!

Từ xưa đến nay ông ta tiêu tiền như nước, mua một gói thuốc cũng phải cần tiền, bây giờ một cắc cũng không có, đừng nói mua thuốc, ra khỏi nhà cũng không có tiền bắt taxi!

Làm sao mà ông ta chịu nổi chứ!

“Thịnh Tứ! Ông không phải là đàn ông mà!”

Bà Thịnh thét chói tai, từ phòng chạy ra, như bà điên tóm lấy ông Thịnh, trang sức của bà, món đồ duy nhất còn giá trị đã không cánh mà bay!

Ông Thịnh bất cẩn để bà ta cào cấu mặt mình...đau...ông ta chộp lấy tay bà Thịnh, “Bà làm gì đấy!”

“Ông là đồ bất lực!” Bà Thịnh chửi bới, từ đầu bà còn cố giả vờ hiền dịu, nhưng ông ta bây giờ đã không có tiền, còn dám lấy đồ của bà, “Đem đồ trả lại cho tôi!”

Móng tay nhọn hoắc của bà ta xẹt qua mặt ông Thịnh, máu chảy ra, ông Thịnh đau đớn la lên, tức giận nắm lấy tóc bà ta, đẩy ra, “Đó là đồ tôi mua cho bà!”

Dù sống trong nhung lụa thì ông ta vẫn là một người đàn ông.

Cái eo của bà Thịnh đập vào bàn rồi ngã xuống đất, một tiếng “rắc” vang lên...

Ông Thịnh chỉnh quần áo lại, cất bước đi ra ngoài, hừ một tiếng, “Bà điên.”

Bà Thịnh nằm trên mặt đất, vừa động một cái liền toát mồ hôi lạnh, bà ta rên lên, dù sao cũng không còn trẻ nữa...

Nhìn người đàn ông mặc kệ bà mà rời khỏi, nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, không biết là do thắt lưng đau hay sao, nước mắt nhạt nhòa...

Đến tối khi Thịnh Lê trở về mới phát hiện mẹ mình nằm trên sàn nhà.

“Mẹ?” Thịnh Lê mệt mỏi xoa trán, kinh ngạc hỏi.

Anh ta vội vã gọi điện thoại cấp cứu.

Xe cứu thương đến mang bà Thịnh không ngừng kêu đau đến bệnh viện, chẩn đoán là gãy xương sống nên phải nằm viện điều trị.

Hai ngày sau ông Thịnh mới đến, bà ta cứ chửi mắng không ngừng, ông Thịnh chịu không nổi nên đùng đùng rời đi.

Thịnh Lê vuốt trán, mệt mỏi mở cửa phòng bệnh bước ra ngoài, ngăn cách mọi âm thanh bên trong.

Bây giờ nhà họ Thịnh thất thế, người ta là dao là thớt, mấy người lúc trước cun cút đi sau Thịnh Lê bây giờ đã trở mặt, mấy lời chế giễu khoan nói đến, bây giờ muốn sống an phận, anh ta tuy có chút tài năng nhưng lại không tìm được một công việc nào cả.

Tinh Nhan và Thịnh Ngự không phải là người dễ mềm lòng.

Làm sao Tinh Nhan có thể rộng lượng cho anh ta một con đường sống, mềm lòng chỉ mang họa cho bản thân, hơn nữa cô còn hận anh ta đến chết, kết cục lúc trước của nhà họ Qúy, Thịnh Lê cũng phải nếm thử một lần.

Lúc Thịnh Lê tìm việc đều bị nhà họ Qúy cản đường, cộng thêm danh tiếng xấu của anh ta, tìm được việc rất khó khăn, cầm chút tiền lương mà khi xưa khinh thường, còn phải nuôi ba mẹ già ở nhà...

Thịnh Lê bỗng nhiên cảm thấy thật mệt mỏi.

“Hét gì mà hét! Bệnh viện mà bà tưởng là nhà mình à?” Trong phòng bệnh vang lên tiếng cãi nhau.

Ông bà Thịnh không phải là người giỏi chịu đựng, trong phòng bệnh ồn ào hẳn lên.

Bác sĩ chạy đến hỏi, “La hét gì đấy?”

Thịnh Lê hít một hơi sâu, bước vào phòng, đôi mắt chứa đầy tia máu kia đã không còn chút kiêu ngạo nào, anh ta giải thích, “Thật xin lỗi...”

Cuối cùng bà Thịnh cũng xuất viện về nhà.

Ông Thịnh không thể chăm sóc bà Thịnh, Thịnh Lê đành phải mướn hộ lý, vì thế mà tiền sinh hoạt mỗi tháng lại càng thiếu.

Hộ lý chăm sóc không được cẩn thận.

Bà Thịnh già đi rất nhiều, nửa sống nửa chết nằm trên giường bệnh...

Thật ra ông Thịnh vẫn còn chút tiền, nhưng ông ta không thể lấy ra được.

Ông ta vốn háo sắc, nếu không năm đó đã không dẫn bà Thịnh vào nhà, bây giờ ông không muốn về nhà đối mặt với một bà già tàn phai nhan sắc nên ra ngoài tìm gái.

Bây giờ ông ta không thể đi mấy chỗ xa hoa, nên bị lây nhiễm một số bệnh...

...

Sau khi nhà họ Thịnh thất thế.

Không chờ chấm dứt chuyện phân chia, Thịnh Ngự và Tinh Nhan đã nhanh chóng kết hôn. Dù ba Qúy không đồng ý cũng không lay chuyển được ý muốn của con gái nhà mình.

---- cùng lúc đó, tin đồn Thịnh Ngự vì tiền mà chấp nhận lấy con gái nhà họ Qúy lan rộng khắp nơi.

Ai cũng nói, Qúy Tri Phi “săn chim” cả đời lại nhất thời hồ đồ, cuối cùng lại rơi vào tay “nhạn”

Ba Qúy ở nhà tức giận đến run người, đi qua đi lại mắng chửi, “Con gái tôi sao lại dựa vào tiền chứ!”

“Nó xinh đẹp như thế! Bộ bọn họ bị mù hết rồi hả!”

Người đàn ông lạnh lùng còn lại không hề nhận ra điểm quan trọng ở đâu, vừa gọt trái cây vừa gật đầu mắng theo, “Đúng là mù rồi!”

Ba Qúy có người phụ họa, càng mắng hăng hơn, “Đúng là một đám ngu ngốc!”

Bà Qúy nhìn hai người mắng mấy người nói Tinh Nhan chỉ biết dựa vào tiền quên trời quên đất, bà chỉ biết đỡ trán.

Hai ba con ông không nhận ra trọng điểm là gì hả...

Bà lại nhìn con gái của mình đang ngồi xếp bằng bên cạnh Thịnh Ngự, Tinh Nhan thấy mẹ nhìn mình bèn ngẩng đầu lên cười tươi roi rói, miệng còn nhai miếng táo chồng vừa đút cho.

Tiếng nhai táo “rộp rộp” cực kỳ vui tai.

Bà Qúy:...

Người bình thường khi nghe chồng mình vì tiền mà lấy mình...đều phản ứng như nó hả?

Bà thấy trong nhà này chỉ có bà là người bình thường mà thôi.

Mẹ Qúy mỉm cười hỏi, “Tinh Nhan, Thịnh Ngự tối nay tụi con muốn ăn gì?”

Vừa nhắc đến ăn, Tinh Nhan bỗng nhiên cảm thấy muốn ói, đứng bật dậy chạy vào nhà vệ sinh.

Người đàn ông ném dao xuống bàn, vội vàng chạy theo vỗ vỗ lưng cho vợ, gương mặt đầy lo lắng.

Ba Qúy ngưng mắng chửi, “Con sao vậy, con sao vậy?”

Mẹ Qúy tuy đau lòng con gái nhưng bình tĩnh hơn hai người đàn ông này, bà nhìn cô rồi đột nhiên hỏi, “Nhan Nhan, không lẽ con...”

“...có rồi?”

Vừa dứt lời, hai người đàn ông nghệch mặt ra.

...

Lời đồn truyền đi không bao lâu thì kết thúc vào một ngày nào đó.

Ngày ấy, trong lúc phân chia nhà họ Thịnh thì công ty thần bí nhận được “miếng bánh” to nhất rốt cục đã xuất hiện.

Người đàn ông lạnh lùng lại dịu dàng ôm lấy người phụ nữ với cái bụng đang lộ dần.

Sau đó lại tuyên bố đứa bé sẽ theo họ Qúy.

Cả đám người chuyển dời ánh mắt sang người đàn ông trung niên mập mạp đang cười tủm tỉm ở góc đằng kia.

Phí lời!

Ha ha, thông minh như tôi bị “nhạn” mổ mắt ư!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.