Quấn Lấy Không Buông

Chương 38: Chương 38




Từ bi cái gì! Thánh thiện cái khỉ! Có mắt cái mông ấy!

Nam nhân tức đến nội thương, thở hổn hển rồi không cam lòng nhắm mắt.

Không khí chìm vào im lặng.

Nữ tử kia cũng là một người có mắt nhìn, nàng ta không hề phản kháng. Sau khi Giới Sân đút đan dược cho Tinh Nhan, thấy sắc mặt tái nhợt của nàng đã tốt lên mới mở miệng nói, “Đa tạ Thiếu chủ đã cứu mạng.”

“Không biết Thiếu chủ có gì sai bảo, ta đây dù chết cũng không từ.”

Nàng ta không hề nũng nịu như vừa nãy mà mang theo một sự thành khẩn giống như đang tuyên thệ.

Tinh Nhan không muốn nghe nàng ta nói, thậm chí chẳng buồn để ý thu lại sợi tơ đỏ bên hông nàng ta. Nếu nàng ta muốn chạy nữa thì cứ việc đánh gãy chân rồi kéo về thôi.

Nàng nhìn một hồi rồi hỏi, “Hợp Hoan cung - Nguyên Ba?”

Nguyên Ba của Hợp Hoan cung trong trí nhớ của nàng cũng có chút tiếng tăm. Hợp Hoan cung lấy song tu là chính, trong cung biết bao nam nữ tuấn mỹ phi phàm, với thủ đoạn hấp dẫn người khác, quyến rũ hai giới chính tà cùng bọn họ song tu, trong lúc song tu thì hấp thu tu vi của đối phương.

Nhưng công pháp này cũng có hạn chế. Dù gì cũng là tu vi của người khác, dù có hấp thu thì cũng không thể biến nó trở thành của mình hoàn toàn, thế thì sẽ khiến tu vi bản thân không được vững chắc. Cho nên muốn hấp thụ tu vi khi song tu phải tìm người có tu vi thấp hơn bản thân...

Tu vi quan trọng nhất, nếu người có tu vi cao mà lại “bão nguyên thủ”* thì không thể tiến hành công pháp.

*Một trong những phương pháp tu luyện của Đạo gia, không thiên về luyện hình mà về luyện thần, thông qua nó bài trừ tạp niệm trong lòng, giữ tinh thần thanh tĩnh...Có thể kéo dài tuổi thọ.

Nhưng nàng nhớ rõ vấn đề của mình không nằm ở tu vi mà nằm ở một chuyện xảy ra sau này.

-- Nàng nhìn trúng tu vi của nam chính.

Muốn quyến rũ nam chính ư, trực tiếp lập một cái bẫy trong bí cảnh.

Nam chính không để nàng vào mắt thế là “lật thuyền trong mương“. Ở đó lại có tình quả, tình quả chín muồi, tất cả dục vọng trong nháy mắt bị gợi lên.

Đáng tiếc nàng vẫn không địch lại hào quang nam nữ chính. Cuối cùng nữ chính đuổi đến giết chết nàng, thuận tiện hoàn thành chuyện tốt với nam chính.

Trong lúc nàng đang suy nghĩ, nữ tử nằm dưới mặt đất động đậy thân thể, thấy không có chuyện gì xảy ra, thậm chí không hề hạ chú lên người nàng ta.

...Nếu nàng ta tranh thủ cơ hội, không chừng có thể phản kích thành công.

“Đúng, ta...” Nàng ta vừa nghĩ, cẩn thận chuyển động một luồng ma khí.

Giữa ma tu thì làm gì có chuyện tin tưởng nhau, chỉ cần có cơ hội chắc chắn sẽ ra tay.

Đúng lúc này, vị hòa thượng đang lần tràng hạt bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn nàng ta mỉm cười dịu dàng.

Nguyên Ba rùng mình, sau lưng toát mồ hôi lạnh, nàng ta có cảm giác như bị mãnh thú nhìn chằm chằm.

Ma khí bị kiềm hãm, thu lại mấy động tác lén lút ngay, nàng ta không còn dám giấu diếm nữa, cung kính đáp, “Ta là Nguyên Ba.”

Ma tu là kẻ sợ chết.

Tinh Nhan lấy lại tinh thần, liếc nhìn người bên cạnh rồi nhìn Nguyên Ba nửa cười nửa không.

“Ta cần một quả Tình Qủa.”

Đôi tay dưới tay áo bỗng chốc run rẩy, ngẩng đầu cung kính nói, “Ta sẽ tận lực tìm kiếm...” tin tức này.

Nhưng lúc nàng ta ngẩng đầu nhìn Tinh Nhan, cổ họng chợt nghẹn lại.

Ánh mắt kia rõ ràng đang nói, ta biết ngươi có Tình quả, nên đừng nhiều lời.

Tình quả đối với nàng ta không thể nói không có giá trị. Sở dĩ nàng ta dám hấp thụ tu vi của nam nhân trong tu vi Tiền Kì trong khi nàng ta chỉ là Trung kì. Chỉ thấp hơn nhau 1 cấp là nhờ Tình quả. Qủa còn lại trong tay, nàng ta muốn để dành đến khi luyện đến giai đoạn Nguyên Anh.

Toàn thân Nguyên Ba đổ mồ hôi lạnh, nàng ta không biết mình để lộ ra sơ hở khi nào.

Tinh Nhan không thích dài dòng, mỉm cười lạnh lùng, “Nghĩ kỹ chưa?”

Mục đích Tinh Nhan cứu nàng ta rất rõ ràng. Đó chính là Tình quả.

Tuy trong kịch bản không biết là ai cứu nàng ta, nhưng bây giờ nàng chính là ân nhân của nàng ta. Nàng không muốn biết cây Tình quả ở đâu, mấy quả còn lại có thể thuộc về nàng ta, nhưng quả trên tay nàng ta hiện giờ phải thuộc về nàng.

Một quả là đủ rồi.

“Đương nhiên.” Nhận thấy sát khí, Nguyên Ba không dám nhiều lời, vội vàng đưa một hộp ngọc ra.

Nàng ta bỗng nhiên hiểu ra, bây giờ nàng ta đã không còn đường để cò kè mặc cả nữa rồi. Ma tu không biết nương tay, nếu nàng ta không giao ra thì cái chết sẽ chờ đón nàng ta.

Giao ra thì còn có cơ hội sống sót. Nếu không thì chết là điều hiển nhiên.

Biết nàng ta không dám giở trò, nhưng phòng trường hợp ngoài ý muốn, Tinh Nhan dùng ma khí trói nàng ta lại, đưa tay nhận lấy Tình quả rồi mở ra xem.

Sau khi xác định đúng là nó, Tinh Nhan gật đầu với nàng ta, nụ cười lạnh lùng dần tan biến.

Sau đó Tinh Nhan không quan tâm nàng ta thế nào, cũng không thèm nhìn người bên cạnh, nàng bay đến chỗ con thú nhỏ đằng kia.

Nữ tử nhẹ nhàng thở phào, thấy phản ứng của Tinh Nhan liền quay sang nhìn Giới Sân.

“A di đà phật.” Hòa thượng không hề oán giận, niệm phật rồi bước theo như một chú chó nhỏ.

Nguyên Ba:...trợn mắt há mồm.

Mối quan hệ giữa bọn họ rốt cục là gì vậy?

***

Lúc Tinh Nhan bước đến, tiểu thú đang ngồi phịch trên mặt đất, không thể cử động tựa như tia sét kia đã dùng hết sức lực của nó.

Cảm giác có người đến gần nó liền kêu chít chít, đôi mắt màu tím long lanh nước mắt.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng dừng trước mặt nó.

Con thú nhỏ cố gắng cọ cọ vào mũi chân nàng giống như đang cầu cứu.

Tinh Nhan nhìn một lúc, bế nó lên truyền một ít ma khí vào cơ thể nó rồi đút đan dược cho.

Con thú này không biết thuộc giống gì, tia sét lúc nãy phát ra tương khắc với ma khí. Nhưng bây giờ hấp thu ma khí mà nó vẫn khỏe như bình thường.

Đan dược không có tác dụng lắm. Nàng lại truyền cho nó một ít ma khí nhưng lần này lại thất bại.

“A di đà phật, để bần tăng.”

Không biết hắn đã niệm bao nhiêu câu kinh, hòa thượng vươn tay ra.

Tinh Nhan cười nhìn hắn, vậy mỗi lần nói chuyện luôn thêm một câu “A di đà phật” ư?

Nàng đưa con thú nhỏ cho hắn, vẻ mặt đầy tiếc nuối.

Thật ra giết hắn là quá tốt rồi, sẽ không cần phải lo hắn đứng về phe người khác nữa.

Đáng tiếc lần này hắn không cản trở nàng nữa.

Không vui chút nào.

Trong tay Giới Sân hiện lên một luồng ánh sáng màu trắng, con thú bỗng trở nên thoải mái hơn, cả người đều dán lên tay hắn, nhìn bộ lông xù kia liền biết nó đang hưởng thụ.

Tinh Nhan nhìn bọn hắn vui vẻ như thế thì lấy bản đồ ra nhìn. Ngón tay nàng chỉ vào một điểm nhỏ.

Từ đây có thể tọa pháp bảo bay sang. Chỗ đó không phải là địa điểm bí mật, chỉ là một lỗ thông gió. Nhưng linh khí ở đó rất dày đặc. Chỉ cần xuất thần thức ra ở đó có thế tu luyện thêm được một ít.

Ở chỗ này đã không còn gì để làm, mà còn vài ngày nữa bí cảnh mới mở cửa. Chi bằng nàng vào đó tu luyện thêm.

Ừ, Không lâu nữa, Khi hắn đứng về phe đối đầu nàng, nàng sẽ giết hắn ~

**

Không lâu sau, một bóng người xuất hiện bên cạnh nàng.

Hòa thượng ngồi trên đài sen, con thú nhỏ nằm sấp trên đài sen kêu chít chít với nàng. Hăn nói, “Thí chủ, chúng ta cùng đường, chi bằng cùng đi nhé.”

“Ngươi biết ta đi đâu ư?” Tinh Nhan cúi đầu cười.

Hòa thượng không trả lời ngay, ánh mắt nhìn nàng đầy dịu dàng, “Bần tăng cùng đường với nàng.”

Ánh nắng mặt trời chiếu lên sườn mặt của hòa thượng, trông từ bi dịu dàng khiến người khác cảm thấy mọi lời hắn nói đều trở thành châm ngôn.

Tinh Nhan liếm khóe môi, đôi mắt cong cong, “Đại hòa thượng muốn cùng ta tu ma ư?”

Nàng cố ý hiểu sai ý hắn.

“A di đà phật.”

Hai tay Giới Sân tạo thành chữ thập, “Đạo của bần tăng đã sớm là của thí chủ.”

Tu phật luân hồi, tín ngưỡng đã mấy trăm năm. Hắn nghĩ hắn không thể phá vỡ tín ngưỡng của mình, nhưng nhìn thấy nàng thì nó như củi khô dễ bẻ.

--- Nàng mới chính là tín ngưỡng của hắn.

“Vậy là tốt.” Không biết nàng có hiểu ý hắn hay không mà giọng Tinh Nhan không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.

Nàng bước lên pháp bảo, lúc nhìn xuống núi thì bỗng nhiên thốt lên, “Đại hòa thượng, ở dưới núi có người giết người cướp của kìa.”

Muốn xuống dưới luyện...Thật ra pháp thuật của nàng vẫn chưa ổn định lắm...

Thấy đồ vật trong tay người kia, Tinh Nhan liếm môi, nàng gặp may thật rồi!

Nàng vỗ vỗ pháp bảo, bay xuống chỗ đó.

Người đàn ông vừa giết người định rời khỏi thì bỗng nhiên Tinh Nhan xuất hiện.

Sợi roi màu đỏ bỗng chốc biến thành cả ngàn sợi giữa không trung đánh về phía người đàn ông kia.

Người đàn ông cảm giác không ổn, phía trước chợt lóe lên hắn ta tránh được một roi ngay lập tức ném một tấm bùa ra phản công.

Quầng sáng của tấm bùa chợt hiện lên thì đã bị một roi đánh tan.

Cả người hắn ta toát mồ hôi lạnh, vội vàng lui về phía sau quay người định chạy về hướng khác.

Hắn không phải kẻ ngồi không chờ chết. Sống bao năm trên đời, không từ mà biệt, tẩu thoát là chuyện hắn giỏi nhất.

Trong nháy mắt hắn đã chạy ra khỏi phạm vi tấn công của đòn roi. Mắt thấy sắp trốn thoát, đôi mắt người đàn ông chợt lóe lên sự vui sướng.

Ngay lúc này, phật ấn màu vàng đột nhiên xuất hiện.

Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.

Đồng tử gã co rụt lại.

...Ngay sau đó, hắn ta không còn phát ra bất cứ âm thanh nào, cứ thế mất đi ý thức.

Tinh Nhan mất hứng nhìn tay mình, suýt nữa đã để hắn ta chạy thoát rồi.

Nàng lau đi vết máu ở khóe miệng, mỉm cười với người đang đi tới, “Đại hòa thượng, Phật tổ cho phép sát sinh ư?”

“A di đà phật.”

Giới Sân hờ hững thu tay lại, nở nụ cười dịu dàng, “Cửa phật từ bi, Phật tổ sẽ không nhẫn tâm trừng tri bần tăng đâu.

****

Tác giả có lời muốn nói: Phật tổ: Ông đây từ bi cái mông!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.