Cơ hội chỉ đến một lần, ngón tay mảnh khảnh của nàng đâm thủng vách đá.
Giới Sân ngẩn người, hé môi cười bất đắc dĩ, “Thí chủ tuệ nhãn.”
“Không cần khen ta.” Tinh Nhan đang cười híp mắt bỗng chốc lạnh mặt, “Giấu diếm cái gì?”
Giới Sân chầm chậm nói không hề che giấu, “Thú lưỡng cực hay còn gọi là thú âm dương tương sinh.”
Nghe thấy tên này, đôi mắt Tinh Nhan khẽ chớp. Dù nàng chưa từng nghe qua nhưng từ cái tên nó có thể suy đoán.
Giới Sân nói tiếp, “Thí chủ là âm, bần tăng là dương, với thí chủ chính là dương trợ âm.
Âm làm chủ, dương làm phụ.
“Thí chủ có thể thông qua thú tương sinh âm dương mà mượn tất cả công pháp của ta. Đây cũng chính là nguyên nhân linh khí trong cơ thể thí chủ có thể biến thành Phật khí.”
Nói đến đây, Giới Sân dừng lại một chút.
“Còn một chuyện cuối cùng là, thú tương sinh âm dương...có thể có hai chủ nhân.
Âm dương tương sinh, nhân duyên tương quan.
Hàng mi Giới Sân run rẩy, nhẹ giọng nói, “Khế ước chính là khế ước đồng sinh cộng tử, hai linh hồn phải liên kết cùng một chỗ. Nếu thí chủ nhớ lại có thể phát hiện ra lúc thú lưỡng cực ký khế ước với nàng chỉ có một nửa người mà thôi.
Những chuyện còn lại, hắn không nói ra. Vì không cần nói cũng biết, nửa người còn lại của thú lưỡng cực thuộc về chủ nhân thứ hai của nó.
“Một khi liên kết thì sẽ trao đổi một nửa cơ thể với nhau.”
Có nghĩa là một nửa cơ thể của hắn và nàng liên quan đến nhau, hỗ trợ lẫn nhau. Cho nên nếu như một trong hai người ngã xuống thì có thể nhờ vào mối liên hệ giữa người còn lại và thú lưỡng cực mà hồi sinh bằng một cách nào đó.
Nói cách khác, nếu muốn tiêu diệt hai người thì nhất định phải giết hai người cùng lúc.
GIỚI SÂN sợ nàng hiểu lầm hắn muốn uy hiếp nàng nên tiếp tục giải thích, “Nửa cơ thể còn lại có thể liên kết cũng có thể không cần.”
Không hề có bất kỳ ảnh hưởng nào, chỉ là bản khế ước không đủ chặt chẽ mà thôi.
Lúc đầu khi đứng dưới lôi kiếp, hắn đã mấy lần muốn mở miệng, dù nàng không vượt qua được thì hắn có thể ra tay giúp nàng, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Tinh Nhan sẽ không thích thế.
Nàng đúng là không thích thế.
Gương mặt đầy mây đen lại nở nụ cười, nàng gãi gãi cằm con thú nhỏ kia, “Là vầy ư.”
Đuôi nó quấn lấy cổ tay nàng, đôi mắt như hạt đậu xanh chuyển động không ngừng, miệng cứ lầm rầm như đang làm nũng. Bỗng nhiên có một giọng nói truyền vào tai cô.
“Thật, thật đó.”
Tay Tinh Nhan ngừng lại, đôi mắt khẽ nhíu lại rồi tiếp tục gãi gãi. Giọng nói trong đầu nàng non nớt như một đứa bé, “Truyền thừa ký ức, âm dương tương sinh, hắn nói rất đúng...”
Nàng ngừng tay, bế nó lên hỏi, “Ngươi tên gì?”
“Âm Dương.” Tên thú lưỡng cực bao đời chỉ có một, chính là Âm Dương.
“Âm Dương.” Tinh Nhan không để ý tại sao tên nó như thế, dù sao đó cũng chỉ là một cái tên thôi mà.
Nhưng mãi lâu mà không thấy Tinh Nhan nói chuyện, bàn tay lần tràng hạt của Giới Sân càng nhanh, nhịn không được niệm một câu, “Thí chủ, nàng giận ư?”
“Hả?” Tinh Nhan quay đầu, cười hỏi, “Đại hòa thượng, ngươi thấy thế nào?”
Ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Nàng không thích có người giấu diếm nàng.
Giới Sân luống cuống tay chân, nhưng không để hắn nói, Tinh Nhan hỏi tiếp, “Tại sao ngươi lại cứu Bạch thí chủ?”
Hắn lần tràng hạt càng nhanh hơn, Giới Sân không dám giấu diếm, “Lúc trước thiếu người ta một ân tình.”
Lúc hắn đến thấy nàng tung sát chiêu với hai người kia, hắn không kịp nhận ra ai đã xuống tay phá giải.
Sau đó...sau đó hắn nhìn thấy nàng.
“Sau đó là do bần tăng biết thuật vọng khí, vận khí của Bạch thí chủ và thiếu chủ Nguyệt Ma cung rất cao, khí vận của thí chủ thì...hơi kém một xíu. Dưới tình huống đó nếu ngươi xung đột với bọn họ sẽ bị vận khí gây thương tích.”
Mặc dù vận khí không phải nhân tố quyết định, nhưng vận khí của Tinh Nhan kém xa bọn họ. Nếu kém xa thế thì lúc bị phản phệ chắc chắn sẽ bị tổn thương.
Nếu không phải là hắn, thì sẽ có một tấm bùa bỗng nhiên xuất hiện, hoặc là thủ hạ của thiếu chủ Nguyệt Ma cung đuổi đến, thậm chí là Phật quang bất ngờ từ trên trời rơi xuống.
“À.” Tinh Nhan híp mắt lại, nàng tin tưởng bản thân mình, nhưng cũng không vì thế mà phủ nhận năng lực của khí vận.
Nàng đến đây chính là vì khí vận.
“Thí chủ...” Giới Sân có hơi lo được lo mất, vì yêu mà lo, vì yêu mà sợ, nếu không yêu cũng sẽ không lo sợ như thế.
Tinh Nhan quay đầu lại, đánh giá hắn một lúc rồi bật cười, đôi mắt cong cong, “Đại hòa thượng, ta có đẹp không?”
Không biết nàng định nói gì, Giới Sân chỉ biết gật đầu đáp lại, “...Đẹp.”
Gương mặt nàng tái nhợt nhưng vô cùng diễm lệ.
“Vậy ngươi nói xem...” Nàng cười, đôi mắt long lanh, “Ta đẹp như thế, có phải làm gì cũng đúng hay không?”
“...Đúng.” Hòa thượng vẫn gật đầu.
Dù có xấu thì sao, nàng vốn dĩ làm gì cũng đúng.
Tinh Nhan mỉm cười, không hiểu sao đưa thú lưỡng cực cho hắn, vẻ mặt hờ hững nói, “Khế ước.”
Có lẽ người khác chỉ chú ý đến nửa người tương hỗ, một người còn sống thì người kia bất diệt. Nhưng nàng chú ý đến một chuyện khác, đó là tương liên.
Đó có nghĩa là, nếu nàng giết hắn, thì hồn phách của hắn sẽ lưu lại trên người nàng.
Chuyện này không phải rất thú vị ư?
Huống chi nàng có lý trí, nếu hồn phách bị thương thì dù nàng có rời khỏi thế giới này vẫn sẽ bị thương. Nếu thế thì kế hoạch của nàng...không dám đánh cược xem hồn phách nàng có bị hao tổn hay không...
Nàng thừa nhận, nàng rất có thiện cảm với người trước mặt này.
-- Quyết định cược một lần, đôi mắt Tinh Nhan hiện lên vẻ điên cuồng, nếu thua thì hồn phi phách tán thôi.
“Thí chủ, nàng vừa nói gì?” Giới Sân bế con thú nhỏ, ánh mắt run rẩy.
“Không muốn hả?” Tinh Nhan híp mắt.
“Không, không phải.” Hòa thượng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười nói, “Bần tăng cung kính không bằng tuân lệnh.”
Tinh Nhan không nhìn hòa thượng đang ngồi xếp bằng ở đó nữa, nàng tiếp tục dùng thần thức quan sát cả động nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường, chỉ có một đóa hoa dại nở ở một góc khuất hẻo lánh đằng kia, tuy nhỏ nhưng lại rất đẹp.
Đấy chỉ là suy đoán của Tinh Nhan, nếu có thì tốt, không thì cũng không mất gì.
Lúc chọn động phủ, nàng thấy ngọn núi này trông rất giống hình dáng của một con rồng, phòng chữ thiên số ba là vị trí vảy ngược của rồng. Rồng có vảy ngược, chạm vào sẽ chết, nguyên nhân của câu nói này chính là dưới vảy ngược của rồng có chứa long châu.
Long châu là nguồn gốc sức mạnh của rồng. Nhưng nghĩ kĩ lại, nếu ở đây thật sự có gì thì sớm đã bị chủ nơi này tìm được rồi.
Lúc này, Tinh Nhan đột nhiên cảm thấy có một cảm giác ấm áp tràn đến vây lấy cô, một lực mạnh mẽ gắn kết chặt chẽ. Không hiểu sao dưới đáy lòng trống rỗng của cô cảm thấy thật thỏa mãn, giống như cuối cùng đã có một kết thúc.
Khế ước đã hoàn thành, nàng định ngồi dậy xem một chút.
Đúng lúc này, trong đầu chợt hiện ra một cảm giác kỳ bí, nàng lui lại nhìn về phía bụi hoa nhỏ kia...
Thần thức đã quét qua nhiều lần nhưng không có phản ứng gì. Lần này nàng không dám lơ là, đi theo cảm giác của mình, từ từ vươn tay ra...
Nàng chộp lấy một đóa hoa bên trong rồi sau đó hái nó xuống.
Ngay khi nàng vừa ngắt xuống, cả bụi hoa bỗng chốc héo rủ, một luồng ánh sáng xanh từ bụi hoa bay ra hướng về phía đóa hoa nàng vừa ngắt xuống.
Ánh sáng màu xanh bừng sáng rồi biến mất, đóa hoa nhỏ trong tay giờ đây đã hóa thành một hạt châu màu xanh lục, tỏa sáng từ bên trong, cầm lên liền cảm nhận được một luồng khí trong lành quanh quẩn bên tay.
“Sinh linh châu.” Tinh Nhan cong khóe môi. Sinh linh châu tuy hiếm nhưng không phải là bảo bối quý giá, nhưng đối với nàng thì nó rất cần thiết.
Nhanh chóng dùng thần thức ký vào khế ước, sinh linh châu chạy thẳng vào đan điền, mỗi một nhịp đập như đang run lên, bắt đầu co lại rồi thu nhỏ hơn một chút, đồng thời ánh sáng xanh hòa vào dòng máu, chảy đến từng nơi trên cơ thể rồi rót vào kinh mạch.
---- Đây là nguyên nhân khiến nàng có khả năng tự hồi phục vết thương nhanh hơn người bình thường.
“Đại hòa thượng.” Tâm trạng nàng rất tốt, “Đi thôi.”
Giới Sân chắp tay trước ngực, nở nụ cười ấm áp, hắn vui vẻ nói, “Được.”
***
Sau năm năm, ngọc bài tự đồng mất tín hiệu, hai người ra khỏi động phủ không cần quay lại chỗ thuê mà tiến thẳng vào trong thành.
Bọn họ không tìm kiếm mà chỉ đi dạo loanh quanh. Đối với người tu tiên, tu luyện quên cả thời gian, yên tĩnh lâu như thế nên muốn nghỉ ngơi một chút cũng là điều dễ hiểu.
Giới Sân đi bên cạnh cũng không hối thúc nàng, chỉ ung dung đi theo Tinh Nhan.
Ánh mắt lúc nào cũng tràn ngập tình cảm dịu dàng.
Đến khi có người đâm thẳng vào chân nàng.
Một đại hán như vừa bị ném ra, trượt dài trên đất đến chân nàng, cản trở đường Tinh Nhan đi.
“Mẹ nó!” Đạn hán râu ria xồm xoàm hét lên rồi cất tiếng chửi, nhìn mấy người xung quanh, “Nhìn cái gì?”
Mấy tu giả xung quanh lắc đầu, lập tức thu hồi ánh mắt.
Thành trì này cách xa các môn phái, đa số ở đây đều là tán tu luyện khí và trúc cơ*. Không ngờ trong khách điếm ấy lại xuất hiện một kẻ tu vi Kim Đan khó chơi. Đáng tiếc thành chủ là lão quái Nguyên Anh, nếu có thể dùng ma khí thì lão đã sớm đem tên này luyện thành tế phẩm rồi.
*Luyện khí và trúc cơ: hai cấp bậc thấp trong tu tiên.
Giọng nói của hắn đã khiến Tinh Nhan tỉnh táo lại, ngẩng đầu quan sát khách điếm bên kia thì thấy hơi hơi đói bụng.
“Đi ăn cơm thôi.”
Không phải đói bụng thật, tu vi của nàng đã có thể không cần ăn cơm rồi. Nhưng lúc trước Tinh Nhan đã quen với việc ăn cơm, mấy năm nay lại chưa được ăn nên cảm thấy thiếu thiếu.
Tinh Nhan vừa dứt lời, đại hán mới phát hiện ra hắn như đang bị nàng giẫm dưới chân, sắc mặt hắn trầm xuống, nhìn nàng chằm chằm như muốn ghi lại mối thù này.
Ban đầu Tinh Nhan còn vui vẻ, nhưng khi bị tên này nhìn khiến nàng không vui. Nàng cong khóe môi, mạnh mẽ giẫm lên tay hắn ta, “Ngươi xấu quá làm ta không vui.”
“A!” Đại hán ôm lấy tay mình hét lên, từ trên tay lan ra thứ gì khiến gương mặt hắn càng thêm vặn vẹo.
Lột da, rút gân...
Trong thành không cho giết người, chờ một chút, chờ ra khỏi thành...
Tinh Nhan bước qua hắn đi về hướng khách điếm kia, “Đại hòa thượng, nhanh lên!”
“Được!” Giới Sân đáp lại.
Hắn dừng bước.
“Hòa thượng ngươi muốn làm gì? Muốn giết ta ư?” Đại hán kia run rẩy, cảm giác bất an, sao lại còn một Phật tu phía sau...Vừa nãy không chú ý tới, tu vi người này không phải dạng vừa.
Đây là người đi cùng ả ta.
Vẻ mặt gã ta trầm xuống, cố gắng che giấu sự chột dạ, hắn ta lớn tiếng đáp.
“A di đà phật, thí chủ nói đùa.” Hòa thượng niệm phật, đôi mắt từ bi phổ độ chúng sinh, năm ngón tay xòe ra, Phật quang hiện lên trong lòng bàn tay.
Giới Sân cười cười, “Thí chủ, bần tăng giúp người điều trị.”
Ma tu run lên. “Không cần, Phật quang quá trân quý, ta không bị thương gì cả.” Chưa nói dứt câu hắn ta đã đứng dậy định rời đi.
“Thí chủ không cần khách sáo.” Giới Sân chắp tay trước ngực nở một nụ cười ấm áp, dáng vẻ từ bi chuyển Phật quang ra ngoài.
Tốc độ quá nhanh không trở tay kịp, đại hán kia chưa kịp phản ứng đã bị Phật quang bao vây.
“A!” Được Phật quang chữa trị nhưng hắn lại hét lên đầy đau đớn. Cơ thể đại hán bị bao vây bởi Phật quang bỗng chốc biến hóa, có một luồng ma khí màu đen vây quanh cơ thể hắn ta.
“Ma tu!” Người có tu vi thấp vội vàng tản ra, hơn nữa ma tu chỉ là Kim Đan, Phật quang phát ra tiếng két két mà đại hán kia không cách nào phản khán, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn pháp khí càng ngày càng đến gần.
Càng ngày càng gần.
Hòa thượng rủ mắt xuống, niệm một tràng kinh phật, ra vẻ tiếc nuối, “A di đà phật, tội lỗi, tội lỗi.”
Trong giây phút đại hán nhắm mắt lại, nghĩ lại có phải mình không nên nói câu kia không.
Tu giả vây quanh Giới Sân cười cười, “Đa tạ đại sư!”
Giới Sân mỉm cười dịu dàng đáp lại.
***
“Cửu Trọng Tháp sắp xuất hiện rồi, không biết lần này ai sẽ là quán quân đây?”
“À! Ta cảm thấy có lẽ là Lăng ba nhất kiếm Bạch tiên tử...”
Lúc Giới Sân bước vào, Tinh Nhan đã kêu rất nhiều món.
Nàng còn kêu một bình rượu.
Không biết rượu ở thế giới tu tiên có gì đặc biệt không.
“Về rồi à?” Nàng không hỏi tình hình của người bên ngoài, chỉ hất cằm lên vui vẻ hỏi hắn, “Uống rượu được không?”
“Khách quan, đồ của ngài đã có rồi đây ~ Chúc khách quan ngon miệng ~” Tiểu nhị chen vào, đặt thức ăn và một bình rượu lên bàn.
Giới Sân mỉm cười không trả lời, chỉ cầm bình rượu lên.
Dòng rượu màu hồng phấn rót vào chén, rượu sóng ra ngoài chén.
Chỉ một thoáng, linh khí nồng nặc tản ra khiến cả người thư thái.
Hắn nhẹ nhàng nếm thử một chút, vẻ mặt dịu dàng, “Rất ngọt.”
Rất ngọt rất ngọt.