Chính giữa trận lôi kiếp, một tiếng nổ cực lớn vang lên, san bằng mấy ngọn núi cách đây ngàn dặm, bỗng chốc tất cả trở thành bình địa.
Lôi kiếp dần dần ngừng lại.
Phóng mắt nhìn ra xa, biển máu kéo dài cả trăm dặm, nhuộm đỏ một vùng trời. Sau khi trải qua lôi kiếp, mấy đỉnh núi trở nên hoang vu thê thảm.
Chấn động linh hồn.
Vân kiếp cũng dần dần tản đi.
Cách đó ngàn dặm, mọi người thở phào nhẹ nhõm, bấy giờ mới phát hiện chân mình đều mềm nhũn. Đó là 6 vị tôn giả Đại Thừa đó...đều hồn phi phách tán...
May quá, may mà bọn họ không tham dự!
Tinh Nhan và Giới Sân đúng là hai kẻ điên!
Đúng lúc này, trên trời xuất hiện một đám mây đen, trong lôi kiếp hiện ra những tia sáng lấp lánh, chiếu về một hướng mà bọn họ không chú ý.
“Công đức kim quang!” Có người am hiểu bật thốt lên.
Giết được Chân ma coi như là đã cứu toàn bộ đại thế giới Vân Thủy ra khỏi nguy hiểm, công đức kim quang đạt được vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng sao kim quang lại chiếu về phía này? Chẳng phải đó là chỗ Qúy Tinh Nhan vừa ra đi đầu thai ư?
Nghĩ đến một khả năng, cả đám người hoảng hốt quay đầu nhìn theo hướng ấy mới phát hiện, tại một chỗ vắng vẻ, có một vị hòa thượng ngồi xếp bằng, hai tay đặt trên bụng mình, không biết hắn cảm nhận được điều gì mà nở một nụ cười dịu dàng.
Ngay khi Công đức kim quang soi chiếu xuống người hắn, bỗng nhiên từ trong lòng hắn xuất hiện vài tia sáng, công đức kim quang vây quanh lấy nó rồi dần dần hiện lên một bóng người.
Trước mắt bao người, kim quang chậm rãi tản ra, ngón tay trắng nõn hiện ra, một đôi tay trắng như bạch ngọc, bờ môi đỏ thắm, đôi mắt cong cong...
Ánh sáng dần dần biến mất, người đó rõ ràng là...
Qúy Tinh Nhan!
Nàng không chết!
Lông tơ của cả đám người phía sau dựng đứng hết cả lên, sóng lưng lạnh ngắt. Sáu vị Đại Thừa! Dường như đã dốc hết sức, cả một nửa sức mạnh của thế giới! Ấy thế mà nàng ta vẫn còn sống!
Tinh Nhan sau khi “lột xác” liền vươn tay ôm lấy cổ người bên cạnh, nàng thủ thỉ bên tai hắn, “Đừng sợ.”
Đừng sợ, nàng không sao cả.
Đừng sợ, nàng sẽ sống thật tốt.
Nàng đã tính hết thảy, sau khi tiêu diệt được Chân ma, nam nữ chủ gom đủ công đức được phi thăng, hệ thống đã cam đoan linh hồn nàng bất diệt nên công đức của nàng sẽ tái tạo lại cơ thể cho nàng.
Hòa thượng không nói gì, trực tiếp vứt tràng hạt trên tay đi, lần đầu tiên liều mạng hôn lên môi nàng, giống như là dã thú, mạnh mẽ vô cùng, quét sạch hơi thở trong khoang miệng của nàng, cánh tay ôm chặt như muốn khảm nàng vào xương tủy.
Sao có thể không sợ cho được...
Tinh Nhan ôm lấy cổ hắn, dịu dàng nhận lấy nụ hôn của Giới Sân, từ từ an ủi hắn.
Mọi người chứng kiến:...
Chưa kịp hiểu rõ cảm xúc trong lòng mình thế nào thì đã thấy vân kiếp lại kéo đến.
Vừa mới trải qua sự kiện vừa rồi, thần kinh mọi người đều căng thẳng, kinh hãi hét lên, “Lại là lôi kiếp.”
Bọn họ đều phải chết ư?
Chạy! Mau chạy thôi!
Mọi người đổ mồ hôi lạnh, ai nấy đều phát huy khả năng chạy trốn của mình, bất chấp tất cả chạy xông ra.
Đến khi chạy ra khỏi phạm vi của lôi kiếp mới có người nơm nớp quay đầu lại.
Bọn họ phát hiện tại sao tia sét đánh vào hai người đang ôm nhau kia lại yếu đến thế? Yếu đến nỗi người vừa lên kỳ Kim Đan cũng có thể chống đỡ được, hơn nữa chỉ có một đạo lôi kiếp mà thôi.
Sau đó...cứ thế mà biến mất?
Biến mất như thế...
...
Đùa ai vậy hả?
Khí thế vô cùng mạnh mẽ từ hai người phát ra, có thể khiến mọi người nằm rạp xuống. Mọi người đều cảm thấy cả bầu không khí như bị giam cầm, cảm giác nguy hiểm bao phủ trên đầu mình.
Mồ hôi lạnh rơi không ngừng, bọn họ có cảm giác, chỉ cần một suy nghĩ của nàng thôi cũng đủ khiến bọn họ chết không có đất chôn.
Áp lực càng lúc càng lớn, trước mắt như tối sầm lại.
Nhưng chỉ trong chốc lát, Tinh Nhan khẽ bật cười, vùi vào lòng người đàn ông cọ cọ, tựa như nữ vương hủy thiên diệt địa kia chưa bao giờ xuất hiện, “Đi thôi.”
Người đàn ông nắm chặt tay, không thèm nhìn mọi người xung quanh, loáng cái liền biến mất.
...
Thật lâu sau, khi hai người bọn họ biến mất, tất cả mọi người mới dám lấy tay lau đi mồ hôi trên trán.
Chỉ trong vòng một đêm mà chuyện này đã được loan truyền đi khắp thế giới Vân Thủy, mọi người đều nhớ rõ hai cái tên ấy.
- -- Tinh Nhan và Giới Sân.
Không ai dám trêu chọc đến hai vợ chồng bọn họ.
Nước biển ở Thiên Hải vẫn còn tanh mùi máu khiến người người phát run.
Nhưng từ đó về sau rất ít khi nào gặp được hai người bọn họ,
Có một tán tu không biết tại sao đi lạc vào một sơn cốc, hoa tươi trong ấy như ẩn như hiện, báu vật nhiều vô số kể, trước một căn phòng làm bằng trú, một vị hòa thượng vừa nướng thịt thỏ xong đưa cho cô gái áo đỏ bên cạnh, trên mặt hắn tràn đầy dịu dàng.
Rất lâu sau.
Khoảng chừng 100 năm sau, mọi người dần dần quên đi sự kiện kinh người kia.
Một ngày nào đó, lôi kiếp lại cuồn cuộn kéo đến.
Nữ tử áo đỏ và vị hòa thượng lương thiện cùng dắt tay nhau phi thăng.
****
Lần này Tinh Nhan nán lại thế giới tu tiên hơi lâu.
Thế giới tu tiên rộng lớn như thế, nàng được nhìn thấy biết bao khung cảnh kỳ diệu, mệt mỏi thì trồng hoa, ngủ cùng hắn, cùng nhau trải qua cuộc sống thần tiên.
Công pháp Phượng Niết đã tu đến vòng chuyển thứ ba, cách lần chuyển thứ tư không xa lắm thì nàng và Giới Sân cùng nhau phi thăng.
...
Quay lại thế giới thực.
Tinh Nhan chậm rãi mở mắt ra.
“Nhan Nhan...”
Cô vuốt trán, cảnh tượng trong đầu mơ hồ hiện lên. Nàng chỉ nhớ giọng nói của một người đàn ông không ngừng quanh quẩn bên tai cô, “Chờ ta đi tìm nàng...”
Nàng vuốt trán, bất giác sờ hạt châu màu xanh trên tay mình.
Cô dừng tay, nhìn động tác theo thói quen của mình, không biết hạt châu màu xanh xuất hiện trên tay từ lúc nào, khóe miệng cong lên nở nụ cười.
Cảnh tượng mơ hồ xuất hiện, bàn tay cầm tràng hạt đưa lên, đeo tràng hạt vào tay nàng.
Tinh Nhan nheo mắt, cảm giác tâm linh tương thông.
Cô nói với hệ thống phần thưởng, “Điểm Điểm, phần thưởng để đó đi, bây giờ mang tôi đến thế giới tiếp theo đi.”
“Được.” Giọng nói dịu dàng vang lên mang theo sự chiều chuộng, trong không gian có thể cảm nhận có một làn sóng chậm rãi bao phủ người cô.
- -- Không phải đã nói sẽ đến tìm em sao? Em chờ anh.