Điểm Điểm vô cùng tận tình gửi cho cô nội dung kịch bản.
Ở thế giới này, theo góc độ của nữ chính, là câu chuyện về tình yêu với tổng giám đốc “bá đạo“.
Theo góc độ của nam chính, là câu chuyện về thư kí ngọt ngào của tôi.
Bối cảnh được diễn ra ở một thế giới với nền kinh tế phát triển mạnh.
Nữ chính là một cô gái xinh đẹp mộng mơ, sau khi tốt nghiệp được đàn anh giới thiệu vào tập đoàn Thịnh Thế làm việc, cố gắng trở thành một nhân viên nho nhỏ.
Bước ngoặt chính là, vào một ngày kia nữ chính vô tình giúp đỡ tổng giám đốc, nam chính thấy cô rất thú vị nên thăng chức cô làm thư ký tổng giám đốc.
Sau đó xảy ra vài chuyện, cuối cùng cô được tổng giám đốc - bạch mã hoàng tử của đời mình rước về dinh.
...
Nhưng bạch mã hoàng tử của cô ta vốn dĩ đã có vợ chưa cưới.
Nguyên chủ của Tinh Nhan chính là vợ chưa cưới của nam chính.
--- Đương nhiên nam chính không hề thích cô.
Nhà họ Qúy và nhà họ Thịnh là hai trong số những gia tộc giàu nhất nhì ở đây, nam chính họ Thịnh, nguyên chủ của cô là cô con gái nhà họ Qúy.
Ông Qúy và vợ mình là thanh mai trúc mã, tình cảm rất tốt, tuy chỉ có một đứa con gái nhưng không hề có ý định sinh thêm con trai hay nhận con nuôi để thừa kế sản nghiệp họ Qúy, cô con gái từ nhỏ đã được bọn họ cưng chiều không rời tay.
Qúy Tinh Nhan được cưng chiều từ nhỏ thế nên tính tình hơi tùy hứng và có chút yếu ớt.
Sau khi bị rơi xuống nước được Thịnh Lê cứu, cô công chúa nghĩ rằng mình đã tìm được tình yêu của đời mình, thề không phải anh không gả sau đó náo loạn với ba mẹ muốn lấy anh cho bằng được.
Ba mẹ Qúy không thể nào không chiều con, ngấm ngầm điều tra nhân phẩm của nam chủ, là con riêng, nhưng đây không phải là chuyện anh ta có thể lựa chọn, cũng là một người sạch sẽ hiếm thấy, điểm này thì ok.
Vợ chồng nhà họ Qúy bèn bàn bạc với bên nhà họ Thịnh.
Sau đó, nam chính có lẽ là thấy gia thế nhà họ Qúy, với lại mình cũng không có người yêu nên đồng ý, sau đó hai người tổ chức lễ đính hôn.
Nhưng thật đáng tiếc, về sau người con gái anh ta yêu lại xuất hiện.
Thế là sự tồn tại của vợ chưa cưới là cô đây trở nên có cũng như không.
Đặc biệt là công chúa không biết điều không chịu giải trừ hôn ước...khiến cho nữ chính đau khổ giận dỗi nam chính một thời gian.
--- ngứa mắt vô cùng.
Hậu quả khiến nam nữ chính ngứa mắt là gì?
Sau đó nhà họ Qúy dốc sức giúp đỡ con rể của mình, đâu ngờ rằng mình đang dẫn sói vào nhà.
Sau khi Thịnh Lê bức anh mình rời khỏi vị trí chủ nhân của nhà họ Thịnh, chuyện đầu tiên anh ta làm chính là quay sang đâm nhà họ Qúy một nhát rồi dần dần nuốt gọn luôn cả cơ nghiệp nhà họ Qúy.
Đã thế còn vờ đạo mạo nói rằng,
“Tôi vốn nể tình Qúy gia đã từng giúp đỡ nên không muốn tuyệt tình như thế, nhưng mấy người lại được voi đòi tiên...”
“Khiến cô gái ngốc kia đau lòng như thế...”
Hay cho câu được voi đòi tiên!
Nguyên chủ là một cô gái yếu ớt, nhìn kết cục như thế, tuyệt vọng, không cam lòng và hối hận, tất cả đều biến thành nỗi hận thù ngập trời với nam chính.
Điều kiện trao đổi là khiến nam chính trắng tay, làm cho anh ta thống khổ.
Cô không biết nhiệm vụ lần trước hoàn thành như thế nào, lần này e là sẽ phải đối đầu với nam chính.
Sợ hãi là thế nhưng Tinh Nhan lại rất nóng lòng muốn thử.
Thống khổ ư...không biết da “con giời” có dày không nhỉ...
Suy nghĩ vẫn cứ loanh quanh trong đầu cô mãi không dứt, Tinh Nhan lấy lại tinh thần, cảm thấy nước ở đâu tràn vào mắt, mũi miệng và tai mình, đôi mắt nhoi nhói vì bị nước tràn vào, phổi đau đau...
Bị sặc nước nên không thể hít thở, cô chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết rằng mình đang chìm dưới nước phải bơi lên bờ mới được.
Nhưng...đáy lòng Tinh Nhan trầm xuống, cô bỗng nhiên phát hiện, mình không thể cữ động, không thể làm gì ngoài việc để cơ thể cứ chìm dần xuống.
Cô bỗng nhiên nhớ ra, sau khi bị ngã xuống nước suýt chết đuối, nguyên chủ rất sợ nước, chỉ cần gặp nước là cả người cứng đờ không thể động đậy.
Bản năng cơ thể có thể vĩ đại cỡ nào?
--- Cô không thể chịu đựng được.
Thần kinh bị kéo căng, nhìn thấy mình sắp chìm, Tinh Nhan cắn răng, cố gắng cử động cơ thể của mình, tai cứ ong ong, thần trí dần dần mơ hồ.
Môi bị cô cắn đến chảy máu, cử động coi nào!
Phía trước mắt dần dần tối lại...cái chết ngày càng đến gần, thời gian dần chậm lại...
Tối quá...
Đúng lúc này, trước mặt bỗng hiện ra một dáng người.
Hình như là một người đàn ông đang bơi đến.
Mắt của cô giờ đây đã không còn nhìn rõ, chỉ thấy dáng vẻ cao lớn của người đàn ông đang định ôm lấy cô, lí trí mách bảo cô phải phối hợp.
Nhưng lí trí của cô không thể khống chế được cơ thể đang khủng hoảng của mình.
Trong khoảnh khắc người kia chạm vào cô, cơ thể vốn dĩ không thể cử động bỗng nhiên hóa thành bạch tuôc gắt gao quấn chặt người kia, tựa như anh là “bè cứu sinh” của cô.
A...ôm được rồi...an toàn rồi...
Trước mắt tối đen, sau khi bám được “bè cứu sinh” Tinh Nhan thả lỏng tinh thần rồi chìm vào hôn mê.
Người đàn ông khó chịu kéo lấy cánh tay cô.
Cô ôm thế này làm sao anh bơi được.
Ý chí sống sót của con người lớn bao nhiêu không ai biết rõ, cảm nhận “bè cứu sinh” định rời khỏi, cô bỗng chốc khẩn trương hẳn lên.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là ôm anh chặt hơn.
Vẻ mặt người đàn ông không hề thay đổi, sau đó mới nhận ra cô bị thiếu dưỡng khí mà ngất đi.
Tạm ngừng một lát, đôi môi lạnh lẽo đột ngột áp lên.
Đôi môi tái nhợt, mái tóc dài lay động theo làn nước, thân thể mềm mại của cô bám chặt trên người anh phù hợp đến không ngờ, khiến người ta thương tiếc.
Luồng không khí mát lạnh truyền từ môi anh sang cô, thành công xoa dịu sự đau đớn từ phổi, đầu cũng bớt đau hẳn.
Thừa dịp cô nới lỏng tay, người đàn ông nhanh chóng điều chỉnh vị trí của cô, dang tay ra ôm lấy cô vào lòng rồi bơi lên bờ.
Đáy biển thăm thẳm, hai người vừa ôm hôn vừa bơi vào bờ.
Bùm...
Có người nhảy xuống nước.
Người đàn ông nhìn cô gái nhắm mắt hô hấp khó khăn trong lòng mình, chầm chậm kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Tinh Nhan dần dần lấy lại hô hấp, trong tiềm thức nhận thấy ở đây vô cùng an toàn nên nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Nhưng cô lại cảm thấy hơi thở ấy dần dần rời xa cô.
Sự ngang ngược từ trong xương cốt, Tinh Nhan mở mắt ra.
Cô vội vàng giữ chặt nó không để nó chạy mất, bỗng nhiên hôn lên môi người kia, khàn giọng nói, “Cho tôi!”
...Bầu không khí bỗng chốc chìm vào im lặng.