Trương Khác nhớ lại lần tiễn Đường Thanh đi Hong Kong du học, thảo nào lúc đó y có cảm giác rất lạ, cảm giác giống kiếp trước khi biết Đường Thanh đi nước ngoài du học, thì ra cô bé này có ý định rời khỏi mình thật, nhìn Đường Thanh luôn luôn tươi cười với y, khuôn mặt luôn luôn rạng ngời lại nói những lời như thế, cuộn đau trong lòng, mắt đỏ lên, mình xuyên việt 14 năm, chẳng lẽ vẫn không thể chiếu cố được cho cô ấy sao? Trương Khác đưa tay ra, vuốt mái tóc dài bồng bềnh của Đường Thanh, lẩm bẩm: - Xin lỗi, mình chỉ biết, mình không thể mất bạn.
Đường Thanh trượt xuống sàn, ngồi vào trong lòng Trương Khác, gác cằm lên vai y, giọng rất nhỏ: - Mình cũng thế, hôm nay nghe mọi người nói chuyện với nhau, Phi Dung hiểu, mà mình lại không hiểu gì cả, bạn càng ngày đi càng nhanh, mình lo tới một ngày sẽ mất bạn.
Trương Khác hôn lên má Đường Thanh: - Sao thế được, bạn mới là điều quan trọng nhất của mình.
Đường Thanh thủ thỉ: - Nhưng mình hi vọng luôn ở bên cạnh bạn, đi cùng bạn, mình muốn làm trợ lý cho bạn như Phi Dung, có điều mình ngốc nghếch, không sao đuổi kịp bạn.
Trương Khác nhìn Đường Thanh yêu thương, xúc động nói với Đường Thanh: - Cô bé ngốc, thực ra mình có rất nhiều việc bạn có thể làm cùng mình.
Đường Thanh ôm cổ Trương Khác: - Mình làm được gì chứ, mình đâu được bồi dưỡng làm người nối nghiệp đế quốc tài chính từ nhỏ.
Trương Khác hôn chụt lên môi cô: - Đương nhiên đó là chuyện của con chúng ta mà.
Đường Thanh đỏ mặt véo tai Trương Khác: - Không cho ba hoa, nói mau mình có thể làm được gì?
- Thực ra thương nghiệp cũng không phải quá phức tạp, bạn muốn học khẳng định sẽ được, chuyện mình làm cũng không phải toàn là thương nghiệp, một số việc, dùng thủ đoạn thương nghiệp xử lý dễ hơn một chút thôi. Ví như mình yêu cầu giấy Tân Quang trong vòng 10 năm tỉ lệ sử dụng giấy phế liệu làm nguyên liệu sản xuất giấy, công tác thu hồi này có thể thương nghiệp hóa, mình còn muốn lợi dụng cơ hội này đẩy mạnh phân loại rác thu hôi, có điều đó là kế hoạch lâu dài to lớn hơn.
Đường Thanh hơi do dự: - Bạn bảo mình đi nhặt rác á ... Được, nhưng mà lần đầu tiên bạn phải đi nhặt cùng mình.
Cô bé này thông minh như quỷ, lắm lúc ngây thơ tới đáng yêu, Trương Khác bật cười: - Đâu cần tự bạn làm, tối đa cũng chỉ thi thoảng cần bạn làm tượng trưng đưa lên TV tuyên truyền thôi. Ngoài ra hiện giờ có rất nhiều trẻ em thất học, công trình hi vọng mặc dù làm được không ít, nhưng mình thấy tiêu chuẩn còn quá thấp, không phải chỉ xây một chỗ để học là được. Trường học còn là nơi tập trung công cộng, ở các quốc gia phát triển, đó còn là nơi tị nạn. Mình muốn lập một quỹ, nâng cao tiêu chuẩn trường học, ngoài ra còn cung cấp bồi dưỡng huấn luyện giáo viên, rồi quyên một ít thiết bị, bao gồm máy vi tính, bạn thấy thế nào?
Đường Thanh cao hứng nói: - Hay quá, ở Hong Kong mình từng làm tình nguyện viên của công trình hi vọng đấy.
- Những chuyện này bạn có thể thương lượng với chị Vãn Tình, quỹ Hải Dụ của chị ấy có không ít kinh nghiệm. Mình và chị Vãn Tình có gửi một khoản tiền 200 triệu USD ở Singapore, khi đó để cho tỉnh Giang Nam vay kiến thiết lại, hiện gần tới lúc rồi, bạn có thể thương lượng với chị ấy thong thả mà tiêu.
Đường Thanh tròn mắt: - 200 triệu USD cơ à, nhiều tiền như thế, phải tiêu làm sao đây? Rồi đột nhiên ngờ vực hỏi: - Bạn và chị Vãn Tình không có cái gì đấy chứ hả?
Không ngờ vòng một vòng, lại quay về vấn đề nguy hiểm, Trương Khác vờ như không có gì: - Sao thế được? Không phải bạn mệt rồi chứ, bắt đầu nói mơ rồi, chúng ta đi ngủ thôi.
- Không có gì thì tốt, có điều quỹ y học dưới quỹ Hải Dụ là do chị Hứa Tư bỏ tiền phải không, mình có hứng thú với cái đó hơn. Đường Thanh cười tủm tỉm, còn đặt một tay lên ngực Trước Khác, kiểm tra nhịp tim của y xem có nói dối không.
Trương Khác cười gượng: - Thế cũng được, có điều chuyện ấy mình cũng không quan tâm nhiều lắm, cụ thể bạn cứ hỏi các chị ấy.
Muộn thế này, Đường Thanh đúng là buồn ngủ rồi: - Hôm nay tha cho bạn đấy, có điều phải bế mình lên lầu.
Trương Khác như được ban lệnh đại xá, bế Đường Thanh vào trong lòng, miễn cưỡng đứng thẳng dậy, đứng lên mới phát hiện chân mình bị Đường Thanh ngồi đè lên tê dại hết rồi, quỳ trên mặt đất, lê gối đi: - Chỉ làm được thế này thôi, không đứng lên được nữa rồi.
Đường Thanh thấy y vất vả như thế, liền rời khỏi lòng Trương Khác, giúp y nhẹ nhàng bóp chân, Trương Khác cợt nhả: - Thực ra mình muốn bạn giúp mình bóp chỗ khác cơ.
Đường Thanh trừng mắt nhìn y, tất nhiên không chịu giúp y bóp chỗ khác, cười khúc khích đứng dậy: - Đuổi mình đi, nếu đuổi được mình bóp cho bạn. Rồi tự mình lên lầu.
Trương Khác cố đứng dậy, nhìn bóng lưng như yêu tinh trong đêm của Đường Thanh, khóc không ra nước mắt, tập tễnh bò lên lầu.
Đường Thanh đã thay áo ngủ, một chiếc áo ngủ máu tím, trơn bóng, mềm mại dán sát người, làm tôn lên những đường cong trên người cô, mái tóc xõa trên vai như thác nước đổ xuống chiếc lưng thon thả và bờ vai tròn trịa. Hai cánh tay mịn màng trơn bóng, da trắng mềm mại, mềm tự không xương. Cổ áo trước ngực rất thấp, cặp vú nảy nở nhô cao lồ lộ hai núm vú xinh xinh, chiếc áo ngủ tím chùm lên đôi chân quyến rũ, làm nền cho cặp mông mẩy, đoạt lấy hồn phách của đôi mắt dại dột nhìn vào.
Đường Thanh vừa soi gương, nhìn bóng mình trong gương, chỉ thấy làn da như tuyết như ngọc, khuôn mặt hoàn mỹ, lông mày thanh tú, đôi mắt dài mang vẻ lả lơi quyến rũ chết người, vừa nhìn Trương Khác trong gương hỏi: - Nghe nói ngực cô gái Hàn Quốc còn to hơn cả của chị Đan Thanh, có phải bạn thích các cô gái ngực to không?
Trương Khác cảm thấy buồn cười, đi tới sau lưng cô, hai tay chụp lên bầu vú của Đường Thanh, dùng mũi cọ vào cổ cô: - Mình thích có thể dùng một tay nắm được hơn.
Cảm giác cổ rất ngứa, Đường Thanh giật cùi chỏ Trương Khác một cái, quay người đi vờ giận: - Mình không làm nữ nhân bị bạn nắm giữ đâu.
Đường Thanh đi tới bên giường, xoay lưng lại phía Trương Khác nằm xuống: - Hôm nay chỉ cho bạn xoa bóp.
- Chỉ xoa bóp thật sao?
- Không chịu thì thôi mình ngủ đây. Đường Thanh hứ một tiếng rồi kéo chăn chùm kín đầu:
- Ngủ thật rồi à ? Trương Khác ngồi xướng bên giường gọi khẽ :
Đường Thanh vẫn nằm im, chẳng hề có chút phản ứng nào.
Đường Thanh ngủ rất giỏi, nhưng Trương Khác phải có cái đầu heo như Đường Thanh vẫn gọi mới tin cô ngủ thật, xem ra cô vợ nhỏ của mình bắt đầu hiểu những chuyện tình thú này rồi …
Trương Khác từ từ kéo chiếc chăn xuống, Đường Thanh tĩnh lặng nằm nghiêng người, gò má ửng hồng, chiếc áo ngủ bao bọc lấy đồi ngực mềm mại đáng yêu, chiếc vắn ngủ hơi ngắn để lộ cặp mông trắng nõn nà … tim Trương Khác ngừng đập một giây hơi thở trở nên gấp gáp.
Nhìn mê mẩn đầu óc một hồi Trương Khác thiếu chút nữa quên mất cả việc chính, gõ đầu mình một cái, ghé miệng tới hôn lên cánh môi đỏ như máu sau đó vờ lùi lại, híp mắt lại vờ ngủ, trò chơi này càng lúc càng thật, một lúc sau mới he hé mắt ra, năm ngón tay từ từ tiến tới chạm vào ngực Đường Thanh thăm dò, cẩn thận bóp nhẹ một cái, bóp mạnh hơn , mân mê nắn bóp … Nhưng chẳng được Trương Khác hết chịu nổi, hất tung tấm chăn, xoẹt một cái, chiếc áo ngủ của Đường Thanh kéo tuột xuống dưới thắt lưng, Đường Thanh không vờ ngủ nữa, mở mắt ra e thẹn nũng nịu : - Đồ xấu xa.
Trương Khác mặc kệ xấu với xa, cúi đầu hôn điên cuồng lên chiếc cổ ngọc ngà, hai tay bấu lên trái đào non mềm, nhào nặn với chút thô bạo. Đường Thanh ngửa cổ thở dốc, mũi phát ra tiếng rên rỉ mê người : - Có nhỏ quá không ?
Thì ra cô bé nà vẫn còn để bụng chuyện Lý Hinh Dư, nam nhân thông minh lúc này không nên nói gì, Trương Khác bế xốc Đường Thanh dậy, đặt cô ngồi lên người vùi mặt vào hẳn giữa ngực, đinh cởi quần lót của cô mới phát hiện ra chạm vào đám cỏ thơm đẫm nước, thì ra bên trong váy chẳng còn cái gì.
Tiến vào cơ thể Đường Thanh, xúc kích với tốc nhanh mạnh và dồn dập, Đường Thanh phát ra tiếng rên dài từ tận cổ họng, tấm thân mềm mại ưỡn tới đón nhận đợt sóng vỗ bờ, tới khi cả người mền oạt dựa hẳn vào người Trương Khác, đầu dựa vào vai y, tay buông thõng, trước khi hoàn toàn lịm đi, cô nghe rõ Trương Khác nói : - Bạn mãi mãi là to nhất …