Trong quán bar náo loạn, mấy nhân viên công tác quán bar tới giữ lấy thiếu phụ nổi điên kia, mời cả cô ta lẫn chồng ra ngoài, tránh làm ảnh hưởng tới những người khách khác.
Động tĩnh phía quán bar, đặc biệt là sự xuất hiện của Lâm Tuyết và vệ sĩ của cô ta trước quán bar làm kinh động tới Phó Tuấn và các vệ khác đợi bên ngoài, vội vàng chạy tới.
Trương Khác vẫy tay gọi Phó Tuấn, giải thích qua chuyện vừa rồi: - ... Đại khái là Lâm Tuyết coi hắn ta thành chỗ xả giận, lấy di động của hắn gọi cho người nhà rồi cúp máy thình lình, rồi lấy di động của cô ta báo tin, dẫn dụ vợ thanh niên đó vội vàng tới đây, rồi xảy ra chuyện này ... Anh đi giải thích với phía quán bar, đừng làm khó cô vợ kia.
- Đều tại đám người như bạn thế giới mới phúc tạp như thế. Trần Phi Dung hạ thấp giọng nói với Trương Khác: - Nếu bạn không cố tình trêu ghẹo Lâm Tuyết đã không xảy ra chuyện này.
Mấy cô bạn không biết trước khi họ tới đã xảy ra chuyện gì, muôn miệng một lời: - Loại nam nhân đó bị thế là đáng đợi, rõ ràng có vợ trong nhà còn ra ngoài ba lăng nhăng ...
Trần Phi Dung lườm Trương Khác, trong ánh mắt đó chứa mấy phần hờn oán, làm cô muôn phần quyến rũ, Trương Khác cười ngượng, không nói thêm gì nữa, một vài chuyện không phải y tự cho mình làm kín như bưng là có thể giấu được tâm tư mẫn cảm của các cô gái.
Lâm Tuyết ra ngoài bảo thủ hạ đi trước, cô ta vào xe, xoay vô lăng lái xe đi qua quán bar âm nhạc, nhìn tấm biển quán bar đèn nê ông xanh đỏ nhấp nháy, môi hơi cong lên, nhìn không ra vui buồn.
Trong lòng Lâm Tuyết cũng chẳng hề có khoái cảm gì đặc biệt, mặt dù trút giận được lên thanh niên kia, cũng chỉ là giận lây thôi, có can hệ gì tới Trương Khác đâu? Trong mắt y, mình từ đầu tới cuối chỉ là một nhân vật nhỏ cho y đùa bỡn mà thôi, mối hận này không sao nuốt trôi được.
"Tin, tin, tin.." Lâm Tuyết dồn căm hận lên cái còi xe, đạp ga phóng vọt về Nam Thúy Viên, cầm điện thoại gọi cho Nghiêm Văn Giới; - Tôi sẽ lập tức thông báo cho người phụ trách tài vụ của Tinh Điển tới Tín Thông thế chấp vay tiền ...
Nghiêm Văn Giới đang bàn việc với Lưu Kỳ Tuấn, Trương Văn Tín ở biệt thự, nhận được điện thoại của Lâm Tuyết đều hết sức bất ngờ.
Nghiêm Văn Giới vốn tưởng rất khó thuyết phục được Lâm Tuyết, dù cho hắn có nói khoác vung trời, nhưng trong vụ này vẫn tồn tại nguy hiểm thất bại, vận mệnh Tinh Điển sẽ hoàn toàn gắn liền với lần phát hành cổ phiếu công khai này của Hải Túc, nếu thất bại, Tinh Điển không lấy đâu ra tiền trả ngân hàng nữa, sẽ hết sức nguy ngập.
Lâm Tuyết tuy không tinh thông nghiệp vụ tài chính, nhưng tuyệt đối không phải là nữ nhân dễ lừa gạt.
- Lâm Tuyết đúng là nữ nhân rất có dã tâm. Nghiêm Văn Giới đặt điện thoại xuống nói: - Có dã tâm tất nhiên dám mạo hiểm, chỉ cần lần này chúng ta thành công, có thể phục chế ở rất nhiều lĩnh vực khác, lúc đó Hoành Tín không lo thiếu tài chính phát triển nữa.
~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~
Trần Phi Dung sau khi tốt nghiệp muốn về Hải Châu một thời gian mới chính thức đi làm, Trương Khác cũng hẹn Đường Thanh tháng 7 về Hải Châu nghỉ ngơi, buổi tối mời các cô bạn trong KTX của Trần Phi Dung tới quán bar tụ họp là đêm cuối cùng ở Kiến Nghiệp trong kế hoạch, đợi sáng hôm sau cùng Đường Thanh tới rồi cùng về Hải Châu.
Ở quán bar tình cờ gặp Lâm Tuyết, Trương Khác ra tay khiêu khích là muốn có khả năng thúc đẩy chuyện phát triển theo hướng y mong muốn, sau khi Lâm Tuyết đi, Trương Khác cùng Trần Phi Dung ở lại quán bar âm nhạc cùng các cô bạn một lúc nữa, tới khi sắp đi thì nhận được điện thoại của Tôn Tĩnh Mông.
- Chị em có mang rồi.
- Hả, anh đảm bảo không liên quan gì tới anh hết, không phải con anh đâu. Trương Khác vừa há miệng ra đã nói đùa theo thói quen, tiếp đó óc khựng lại, ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, miệng há ra hồi lâu không nói được câu nào.
- Anh muốn ăn đòn à? Tôn Tĩnh Mông mắng một câu: - Tìm anh bàn chuyện, anh mà còn nói năng linh tinh, em không để ý tới anh nữa.
- Anh Diệp đã biết chưa? Trương Khác không dám đùa nữa hỏi:
- Chị em thường ngày rất trấn định, lúc này đã cuống cả lên rồi, nếu chẳng phải em thấy chị ấy lúc ăn cơm nôn tới 2 lần nên sinh nghi thì chị ấy cũng chẳng nói với em, hiện giờ chỉ em và Hứa Duy biết, chị em không muốn nói cho anh Kiến Bân biết, thai đã ba tháng rồi, chính là do lần chị ấy và anh Kiến Bân ở Bắc Kinh nửa tháng gây chuyện, em nghĩ nên nói với anh một tiếng.
Hứa Duy hiện giờ làm trợ lý của Tôn Tĩnh Hương, tất nhiên chuyện Tôn Tĩnh Hương có mang không thể dấu cô được, không ngờ cô giúp Tôn Tĩnh Hương che dấu mọi người, Trương Khác gãi đầu gãi tai :" Chuyện này khó giải quyết đây!"
- Anh nói xem phải làm thế nào? Tôn Tĩnh Mông lo lắng hỏi:
- Thế này đi, ngày mốt anh kiếm cớ đón anh Diệp sang Singapore, em giữ chị em ở lại đó, tới khi ấy chúng ta tùy cơ ứng biến.
- Liệu có lộ quá không? Nếu chị em mà biết em tiết lộ bí mật thì em thảm mất. Tôn Tĩnh Mông giọng rất tội nghiệp:
Trương Khác trấn an: - Yên tâm, anh sẽ kiếm được cớ hợp lý sang đó mà.
- A, chị em gọi em rồi, em không nói chuyện với anh nữa, em ở Singapore đợi mọi người tới, nếu anh không giúp em giải quyết vấn đề này thì cứ cẩn thận đấy.
Trương Khác nghe giọng điệu uy hiếp của Tôn Tĩnh Mông, có thể tưởng tượng ra điệu bộ nhe nanh múa vuốt của cô, còn định trêu vài câu thì Tôn Tĩnh Mông đã cúp điện thoại.
Thấy Trần Phi Dung nghi hoặc nhìn mình, Trương Khác giải thích: - Bên phía Singapore xảy ra chút chuyện, mình phải qua đó một chuyến.
- Nếu đã xảy ra chuyện, vì sao còn phải kiếm cớ để xảy ra đó? Trần Phi Dung càng nghi ngờ, cô biết là điện thoại của Tôn Tĩnh Mông, nhưng nghe Trương Khác nói thì không đoán ra được phía Singapore xảy ra chuyện gì, cô chỉ thuận miệng hỏi thôi, lại nói thêm: - Mình giúp bạn liên hệ chuyện đi Singapore, ngày mai mình đợi Tiểu Thanh qua rồi về Hải Châu.
Trương Khác sờ mũi, chuyện này chẳng có gì để dấu, có điều nói với Trần Phi Dung, cảm giác giống như chính mình làm chuyện trái lòng vậy: - Chị Tĩnh Hương có mang rồi, bạn và Tiểu Thanh cùng mình sang Singapore đi.
Diệp Kiến Bân và Đinh Văn Di kết hôn nhiều năm không có con, Diệp lão gia tử thường ngày nhẫn nại không nói gì, nhưng đến khi Diệp Tiểu Đồng sinh được con trai thì ông hưng phấn quá độ nói mình là ông già truyền thống, cực kỳ coi trọng chuyện nối dõi tổ tông. Diệp Kiến Bân là cháu trai trưởng đời ba, năng lực và địa vị cực cao, tất nhiên được gửi gắm kỳ vọng lớn, hắn mãi không có con, là tâm bệnh của Diệp gia.
Tôn Tĩnh Hương bao năm qua đi theo Diệp Kiến Bân, Diệp gia không phải là mù cả, Đinh Văn Di không sinh nở đã đành, Tôn Tĩnh Hương cũng không có động tĩnh gì, mọi người đều nghi vấn đề ở Diệp Kiến Bân, có điều với địa vị cua rhawns, không ai trực tiếp bàn luận với hắn chủ đề này.
Nếu Đinh Văn Di có con, thì Tôn Tĩnh Hương mang thai có thể xử lý nhẹ nhàng, giờ thì đau đầu rồi, quan trọng là Tôn Tĩnh Hương không muốn người khác biết, còn phía Tôn Thượng Nghĩa phải giải thích ra sao? Lúc này chỉ đành kéo Diệp Kiến Bân sang Singapore trước rồi tính sau.
Về chung chư Thanh Niên, Trương Khác gọi điện cho Đường Thanh, y không nói rõ chuyện qua điện thoại, chỉ nói: - Đột nhiên có chuyện phải đi Singapore, mai mình và Phi Dung bay sang Hong Kong, sau đó ba chúng ta tới Singapore, thuận tiện ở đó chơi vài ngày.
Tiếp đó gọi điện cho Diệp Kiến Bân, Trương Khác thấy diễn kịch phải diễn cho trọng, vả lại phải chiếu cố cảm thụ của Tôn Tĩnh Hương, càng không thể nói với hắn: - Hợp đồng mua sắt thép Đại Chúng sắp ký rồi, tôi muốn sang Singapore xem lần cuối.