Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1239: Chương 1239: Bóng đêm mê tình.




( Luận khốn cảnh xí nghiệp di động trong nước và căn nguyên của nó) đó là dòng chữ ngay trang đầu, bài viết trừ chỉ ra nguyên nhân khách quan là cục diện bất lợi cho xí nghiệp sản xuất di động trong nước, còn đặt biệt lấy tình hình Hoa Hạ ra làm ví dụ, nhất là đem so sánh Liên Tấn, Liên Tín, Đông Hưng có thành tích hoàn khác nhau, người hiểu nội tình đều biết chẳng khác nào chỉ thẳng mặt Cát Kiến Đức quát :" Ông chính là kẻ gây tội!"

Tới chừng hai giờ chiều, Côn Đằng Online đưa ra bài viết ( Tăng cường tác dụng hiệp hội xúc tiến kỹ thuật di động), bồi thêm cho Cát Kiến Đức một cú trời giáng nữa.

Trong bài viết, nhắc tới hiệp hội có cống hiện cực lớn cho sản nghiệp, càng nhất mạnh tình thế đang thay đổi, hiệp hội phải phát huy tác dụng lớn hơn nữa, kiến nghị giữa các hội viên, thông qua giao lưu kỹ thuật, khắc phục khó khăn, khiến sản nghiệp phát triển vững mạnh.

Từng chữ trên màn hình như những thanh kiếm đâm vào ngực Cát Kiến Đưc, tim lão ta đau nhói từng cơn, đây rõ ràng là mưu đồ có dự tính trước, đám Tiêu Thụy Dân xung phong phía trước, Cẩm hồ xúi bẩy đằng sau.

- Trương Khác mày khinh người quá lắm ... Cát Kiến Đức đứng bật dậy, còn chưa nói hết câu, máu dồn lên đầu làm trước mắt tối xầm, đầu ngoẹo sang bên ngã lăn ra đất.

~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lúc này Trương Khác đã rời bắc bán cầu đang trong mùa đông rét mướt, để tới hưởng thụ mùa hè trời xanh mây trắng ở Perh.

Perth đang vào mùa hè, ánh mặt trời chói chang xuyên qua tấm kính của sân bay, khắp nơi là cặp đùi hấp dẫn dưới chiếc váy nhẹ phất phơ ngắn tới mức khó có thể ngắn hơn được nữa, làm Trương Khác vừa mới xuống máy bay tinh thần rất phấn chấn.

Ở đại sảnh có một cô gái đứng một mình, mái tóc đen nhánh như thác đổ, chiếc mũi cao thẳng mang theo vẻ tự tin và kiêu ngạo, cho thấy cô không phải là nữ nhân dễ bị khuất phục, cánh môi cong cong tươi non ướt át, nhìn chỉ muốn cắn, nhưng không phải ai dám có gan làm việc đó.

Nhìn thấy Địch Đan Thanh tới đón máy bay, mặc chiếc áo sơ mị lụa trắng, cúc cài tới tận cổ, nhưng không che được hai ngọn núi lửa bùng nổ trước ngực, cảm giác muốn xé tung ái bật ra, xuyên qua lớp áo trắng muốt, có thể loáng thoáng nhìn thấy áo lót màu đen, cùng tưởng tượng ra khe ngực sâu không đáy dưới đó, tỏa ra sức hút trí mạng, khiến người ta tơ tưởng vẩn vơ.

Vậy mà Trương Khác lại oán trách: - Sao mặc kín đáo thế này?

Địch Đan Thanh hơi thè lưỡi ra liếm môi, khoác cánh tay Trương Khác: - Cậu rộng rãi quá nhỉ, muốn nhìn cái gì không đợi được tới lúc về nhà rồi nhìn à?

Trương Khác thấy ánh mắt cô sóng sánh lưu chuyển, môi hồng he hé khẽ thổi một hơi, tức thì cả người ngứa ngáy.

Đi ra ngoài đại sảnh, Vệ Lan và Lý Hinh Dư đều ở trong xe đợi bọn họ, chào Vệ Lan ngồi ở chỗ lái xe, Trương Khác ngồi xuống bên Lý Hinh Dư, mấy tháng không gặp, Lý Hinh Dư hơi rám nắng một chút, làn da càng thêm khỏe khoắn đầy sức sống, tóc tết thành đuôi ngựa vắt qua một bên vai, trông rất phấn chấn, trong đôi mắt cô nhìn Trương Khác, cũng không còn thấy sự thấp thỏm lúc rời Seoul nữa.

Trương Khác thở ra một hơi, nắm lấy tay Lý Hinh Dư cười: - Anh cứ lo cho em, giờ thấy em thế này anh yên tâm rồi.

- Chị Đan Thanh rất quan tâm tới em, chị Vệ Lan cũng thường đưa em tới thư viện, em ở đây rất vui. Lý Hinh Dư ôm chặt cánh tay Trương Khác.

Tới nhà Lương Quân ăn cơm tối, bốn người lên hải đảo của Trương Khác, qua một năm xây dựng, giấc mộng đảo chủ của Trương Khác đã thành hiện thực. Diện tích kiến thiết trên đảo rất lớn, dùng lời của Vệ Lan mà nói đây căn bản là mọt tiểu khu, bên bến tàu là một ngôi nhà ngói đỏ hai tầng, đó là nơi ở của công nhân, tiếp tục đi xuyên qua một mảnh rừng là nhà chính làm bằng đá hoa cương trắng, nhà và vườn hoa đều làm theo kiểu tây, xung quanh là bãi cỏ xanh mướt phẳng lỳ, điểm xuyết bằng bụi hoa thấp, đài phun nước lớn. Sau nhà chính là hồ bơi và nhà kính, hiện nhà kính còn để trống, Trương Khác tính trồng cây ca cao trong đó, về sau có thể tự làm chocolate để ăn.

Giữa rừng cây bốn xung quanh có mấy con đường nhỏ, thuận theo mỗi một con đường có thể nhìn thấy ngôi nhà nhỏ với phong cách khác nhau, có cái dùng đá hoa cương xám xếp lên như tòa thành, cái thì hoàn toàn làm bằng gỗ, có cái hình cây nấm giống hệt trong truyện cổ tích, mỗi một căn nhà xây theo hứng trí của một cô gái.

Giữa đảo còn có một cái ao nhỏ, mấy người bọn họ thay áo bơi xuống ao tắm, bóng đêm đã phủ xuống, trên đảo chẳng hề có một ánh đèn, từ bốn xung quanh nhìn tới đều chỉ thấy mảng tối đen, xung quanh lặng ngắn như tờ, chỉ có tiếng côn trùng hòa âm xa xa, tiếng gió thổi qua tàng cây nhắc nhở bọn họ còn đang ở nhân gian. Ngẩng đầu nhìn lên thấy sao lấp lánh đầy trời, Trương Khác lần đầu tiên thấy nhiều sao như thế, cứ nhìn tới gây ra, Lý Hinh Dư chỉ cho y từng ngôi sao một, ngay Địch Đan Thanh và Vệ Lan cũng ở bên im lặng lắng nghe.

Tới khi da phồng lên mọi người mới về nhà chính, Vệ Lan cầm đèn pin đi trước dẫn đường, Lý Hinh Dư đẩy Trương Khác cho Địch Đan Thanh.

Vệ Lan và Lý Hinh Dư về nhà chính mới phát hiện không thấy hai người kia đâu, sợ họ bị lạc đường, định quay lại tìm, nhưng nghĩ lại ở trên đảo chẳng thể xảy ra chuyện gì, ngồi ở hiên đợi, nếu bọn họ có việc gì cứ lên tiếng là được. Hai người đợi một lúc, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng rên rỉ, Lý Hinh Dư chạy ngay lên lầu, Vệ Lan ngồi một mình đợi, chỉ thấy toàn thân nóng lên, ý nghĩ kỳ quái không ngừng hiện ra trong đầu, cuối cùng cũng chạy nốt ...

Dưới ánh đèn nhu hòa, Địch Đan Thanh nằm trên chiếc giường chăn đệm xộc xệch, cơ thể trần truồng trắng muốn lộ ra trong làn gió biển mơn man, đẹp như bức tượng thần Vệ Nữ, hai búm vú đỏ nhạt sưng tấy nhô cao, Trương Khác Vùi mặt giữa hai khe vú cô, hai tay vầy vò chán lại dùng miệng say sưa thưởng thức, bộ ngực nảy nở của nữ nhân thành thục kích thích y mạnh mẽ, khiến y cắn mút thô bạo, có thể thấy được dấu răng mờ mờ trên bầu vú trắng hoàn mỹ đó, y hiểu rõ mỗi cô gái của mình, Địch Đan Thanh không thích ôn nhu, cô thích được chinh phục dữ dội nhất.. Địch Đan Thanh dùng cả hai tay lùa trong tóc y, ấn vào ngực mình, như muốn Trương Khác mạnh mẽ, thô bạo hơn nữa, cổ ngửa ra sau tiếng rên rỉ hết sức sung sướng, đón nhận đòn tấn công không kém phần thô bạo của Trương Khác.

Qua một lúc lâu, Trương Khác dừng lại, xoay người Địch Đan Thanh để cô quỳ trên giường, Địch Đan Thanh hết sức phối hợp, chống tay lên giường, mông hướng lên cao, đong đưa trước sau phối hợp, theo cùng động tác Trương Khác mỗi lúc một dồn dập, lửa dục trong người Địch Đan Thanh càng lúc càng dữ dội, mặt đỏ hồng, da thịt cũng ửng hồng quyến rũ.

Từng giọt mồ hôi từ làn da mịn màng của cô thấm ra, cánh môi quyến rũ rên siết như nức nở.

Một giọt mồ hôi từ cặp mông no căng của cô chảy ra, cơ thể lắc lư, giọt một hôi chầm chậm rung tinh lăn dọc theo sống lưng mịn như tơ lụa, va vào xương bả vai, đổi phương hướng, chảy xuống dưới, tới ngọn đồi tròn trắng như tuyết, đọng lại chấm đỏ hồng tươi. Lúc giọt mồ hôi sắp rơi , có một bàn tay vượt qua sơn sốc rậm rịt cỏ, dọc theo bình nguyên bóng loáng, bóp lấy đồi tuyết trắng, giọt mồ hôi mới từ trên người Địch Đan Thanh nhỏ xuống.

Trương Khác phát hiện ra hậu môn Địch Đan Thanh thít lại mở, mở lại thít, như bông hoa cúc màu hồng chùm vào xòa ra, rất đẹp, rất quyến rũ, làm y không kìm được hưng phấn cho ngón tay chổ vào đó máy mó.

- Á ... Không muốn nữa, cậu cảm thấy chưa đủ thì tìm hai con bé kia kìa, bọn chúng thèm lâu lắm rồi ... Kích thích kỳ lạ, Địch Đan Thanh co giật nước ấm trong động hoa tuân ra ào ào, mắt lim dim, má đỏ hồng, hơi thở phả ra nóng hổi, toàn thân mềm nhũn nằm gục tại chỗ không nhúc nhích, chỉ có hơi thở yếu ớt cũng bộ ngực khẽ nhấp nhô còn chứng minh cô còn sống, không nhớ đây là hiệp thứ mấy rồi, suốt từ bãi cỏ ngoài nhà vào đây, bọn họ quấn lấy nhau ân ái say sưa như không biết tới này mai ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.