Vừa ăn vừa nói chuyện, nói
tới năm nay bộ thông tin còn chưa phát một tờ giấy phép sản xuất di động nào, Trương Khác tiết lộ nội tình với Trương Khác:
- Kỹ thuật của doanh nghiệp trong nước còn chưa chín muồi, giấy phép năm nay sẽ ưu tiên cấp cho doanh nghiệp ngoại, xúc tiến bọn họ đưa cơ sở
sản xuất vào trong nước. Có điều hiện giờ lợi nhuận của di động rất cao, doanh nghiệp ngoại cũng không gấp. Nên việc này cứ trì hoãn mãi, nói
cho cùng là vì bảo vệ lợi ích của Liên Tấn, Liên Tín, Đông Hưng thôi, có điều với các cô mà nói là một cơ hội rất tốt, nếu muốn làm lớn, có thể
xin vốn từ ngân hàng thương nghiệp Hải Châu tăng cường nghiên cứu phát
triển ...
Tạm thời không cấp giấy phép cho doanh nghiệp trong nước, vậy Cao Khoa
KV vẫn là doanh nghiệp thứ 5 sản xuất di động trong 4 doanh nghiệp có
giấy phép, có thể lợi dụng thời gian này lập nên cơ sở vững chắc.
Trương Khác nói thêm:
- Kỹ thuật là ngưỡng lớn nhất vào ngành nghề này, bất kể từ phương diện
nào, Cẩm Hồ và ba công ty kia đều sẽ hạn chế những kẻ đầu cơ tiền vào
nghành nghề này, tránh thị trường trở nên hỗn loạn, thành thị trường lệ
thuộc vào nước ngoài.
Cao Khoa Khoa Vương nền móng mỏng, mặc dù đã liên tục mấy tháng liền thu được lợi nhuận không tệ, nhưng chỗ cần tiêu tiền quá nhiều như mở rộng
nhà máy, mua giây chuyền sản xuất, tuyển mộ và bồi dưỡng nhân viên,
tuyên truyền và kiến thiết kênh tiêu thụ, không mảng nào là không ném cả đống tiến vào.
Vậy nên tiền dành cho nghiên cứu rất có hạn, ý tứ của Trương Khác rất rõ ràng, Cao Khoa KV đầu tư vào kỹ thuật dừng lại ở tầng cấp này, khó mà
lấy được giấy phép di động tối quan trọng kia.
Mọi người đang trò chuyện say sưa thì đột nhiên La Mai chạy tới muốn thu doạn chén bát, Tạ Tử Gia kinh ngạc nói:
- Ê, ê, chúng tôi còn chưa ăn xong.
Trương Khác quay đầu nhìn, có hai chiếc xe treo tấm biển ghi "chấp pháp
thị dung" đỏ chói dừng ngoài ngõ, hơn mười người mặc đồng phục lục xám
đang lao về phía này như hổ đói lao vào bầy dê, cô bé con ham chơi quên
mất nhiệm vụ canh gác cứ đứng ngây ra không biết phải làm sao.
Những chủ quán chỉ trải một tấm bạt bày mấy thứ đồ lặt vặt động tác cực
nhanh, túm bốn đầu lại là bỏ chạy ngay, La Mai thì không kịp đẩy xe bỏ
chạy, Trương Khác thậm chí còn chưa kịp nuốt miếng bánh nhai dở thì có
ba bốn đội viên chấp pháp giữ lấy xe, người đứng đầu chỉ huy cấp dưới
đuổi theo chủ hàng chạy tán loạn, vừa bực bội chỉ huy xử trí chiếc xe:
- Vứt hết đồ, kéo xe đi, không đập hết đồ của đáp điêu dân này thì không chỉnh đốn sạch sẽ được...
La Mai đang sợ hãi nghe thấy chiếc xe dựa vào sinh tồn bị kéo đi, đột
nhiên tỉnh lại nắm lấy càng xe ngồi xuống mặt đất, khóc lớn:
- Đừng kéo xe của tôi đi, lần sau tôi không tới đây bán hàng nữa là
được, xe này tôi đi mượn của người ta, các người kéo đi, tôi lấy gì mà
trả ...
Cô bé lúc này cũng chạy tới, giúp mẹ giữ chặt lấy xe không cho kéo đi, khóc tu tu:
- Đều tại Nhiếp Nhiếp sai, Nhiếp Nhiếp lần sau không dám ham chơi nữa, đừng kéo xe đi, Nhiếp Nhiếp không dám ham chơi nữa đâu.
Hai đội viên chấp pháp không quan tâm thô bạo gạt tay hai mẹ con ra, kéo xe sang một bên, lại có hai người nữa đem bánh, cháo, cùng đồ uống trên xe cho vào túi nilong vứt hết vào đống rác, kéo chiếc xe hàng lên xe
của mình, còn chạy tới định đem cả bàn gập đi.
Trần Tĩnh không chịu nổi, nói với người định lấy bàn:
- Các ngươi có biết thế nào là chấp pháp văn minh không?
- Đm bớt quản chuyện không phải của mình đi, chấp pháp văn minh cái ***? Đám điêu dân này không làm bọn chúng sợ, ngày nào bọn chúng cũng ra
đánh du kích, con mẹ nó, chịu thế *** nào được? Con nữa, các người mua
đồ của đám bán hàng trái phép, là đối đầu với đội chấp pháp, mời các
người đi là khách khí lắm rồi .. Nếu không phải tại các người tham đồ
rẻ, Kiến Nghiệp lấy đâu ra lắm rác rưởi thế?
Tên cẩm đầu vốn nhìn thấy Trần Tĩnh xinh đẹp nên cứ đứng bên không đi, nghe cô lên tiếng bất bình, trừng mắt lên quát:
Trần Tĩnh tức tới mặt trắng bệch, cô là cô gái yểu điệu, đâu thể đi
tranh giành với đám vai u thịt bắp này, trợ lý của cô đứng dậy tranh
luận:
- Lãnh đạo các người là ai, có kiểu chấp pháp như các người không? Chúng tôi phải gọi điện thoại cho lãnh đạo các người tố cáo hành vi chấp pháp dã man ...
- Tố cáo à?
Người kia đã văng chiếc bàn sang một bên:
- Bọn mày tố cáo đi.
Trương Khác không kịp tránh bị cà phê bắn hết lên người, Lưu Minh Huy bị góc bàn va vào đùi đau điếng.
Trương Khác tức giận, vừa định phát tác thì nghe thấy tiếng tát tai đanh gọn, quay đầu nhìn lại thấy La Mai như phát điên lao vào một đội viên
cào cấu:
- Đám súc sinh, các người dám đánh trẻ con ...
Tên đội viên kia giơ tay lên:
- Con súc sinh kia cắn tôi ...
Một tên đội viên khác nhảy tới ấn La Mai xuống đất khiến cô không nhúc
nhích được, Trương Khác lúc này mới thấy khuôn mặt trắng trẻo của cô bé
có năm dấu ngón tay rõ ràng, bị đánh sợ ngồi ngây trên mặt đất, nhưng
không khóc.
Trương Khác điên tiết đi tới đằng sau tên đội viên kia túm tóc kéo hắn ngã xuống, còn dẫm một phát lên bụng, chửi:
- Thằng chó, có ngon thì đánh tao này!
Mấy đội viên khác thấy bên này động thủ, hung hổ chửi bới nhào tới,
nhưng Phó Tuấn cầm chiếc bàn gấp lên "rốp" một cái tách làm đôi, quát:
- Kẻ nào dám tới đây ?
Rồi đá lăn tên đội viên đang ấn La Mai nằm xuống đất, tên đội viên kia
bò dậy lại đau đớn ngã xuống, khiến những kẻ khác không dám mạo hiểm
xông lên.
Hai vệ sĩ đi cùng Phó Tuấn bảo vệ Trương Khác và cô bé ở đằng sau,
Trương Khác đá thêm tên đánh cô bé một phát nữa, đám Trần Tĩnh, Tạ Tử
Gia cũng tụ tập bên này.
Lúc này La Mai mới bò tới ôm con gái vào trong lòng, cô bé lúc này vẫn
không khóc, Trương Khác sợ cô bé bị đánh đau chấn động tâm thần.
- Các người là ai, sao dám ra tay đánh người của đội chấp pháp thị dung.
Tên cầm đầu thấy hai người của mình bị đánh, mặt mày tím tái, nhưng
những chủ quán vừa rồi chạy tan tác thấy bên này náo loạn, lại tụ tới,
thêm vào học sinh đi qua đứng lại xem, nên không dám ra lệnh cấp dưới
xông lên đánh hạ đám dám chống đối đội chấp pháp, chỉ nói:
- Đem hết về đội.
- Lãnh đạo phân quản khu đội các người là ai? Phải tìm ai mới có thể làm các ngươi học được cách chấp pháp văn minh.
Trương Khác đứng ra nói, y nghĩ những người này là đội chấp pháp khu cao tân.
- Khẩu khí không nhỏ, mày có gan thì gọi La Quân tới đây cho bố mày, bố mày sẽ cho mày sẽ biết chấp pháp văn minh.
Tên cầm đầu nhướng mày, vẻ mặt như chỉ muốn nhổ thẳng nước bọt vào Trương Khác:
- Mày tưởng quen được mấy người ở khu cao tân là lên giọng với bố mày à? Bố mày tên Lưu Quân, tao nói trước, hôm nay đại đội cháp pháp cục quản lý thị chính đột kích bất ngờ, hai đội viện bị chúng mày đánh, tìm ai
tới cũng không ăn thua đâu.
- Mày muốn bí thư La tới dạy bọn mày chấp pháp à?
Trương Khác không biết tên Lưu Quân này là ai, nghe khẩu khí của hắn tức tới bật cười, không ngờ cục quản lý thị chính tới đây đột kích, ít
nhiều có vấn đề, bảo Phó Tuấn:
- Anh gọi cho bí thư La, phản ánh tình hình ở đây.
Lấy di động ra gọi 120, cô bé tới lúc này vẫn chưa khóc, nên đưa tới
bệnh viện kiểm tra cho cẩn thận, nhưng đám người đội chấp pháp đứng nhìn gườm gườm, chắc chắn không cho bọn họ đi, đành gọi xe cấp cứu tới.
Lưu Quân không không phải hạng dọa là sợ, thấy Phó Tuấn và Trương Khác
đều lấy di động ra, hắn cũng móc "cục gạch" Motorola to uỵch gọi người:
- Trong đội còn bao người? Kéo hết tới ngõ Học Phủ cho tao, ***, xúi
quẩy, tao dẫn người tới ngõ Học Phủ chấp pháp, Cá Mực và Mèo Béo bị bọn
chúng đánh ...
Đại đội chấp pháp cục quản
lý thị chính chở hai xe tải đẩy người tới, có trên 100 người, tất cả mặc đồng phục lục xám, mặc dù không cầm ống thép xích xắt, nhưng khí thế
rất lớn.
Xe của La Quân tới chậm một bước, nhìn thấy cảnh tượng hùng tráng này,
mặt âm trầm không nói không rằng, thư ký xuống trước mở cửa xe, nhưng La Quân không vội xuống, nhìn thấy xe Tiêu Minh Kiến cũng đi tới mới xuống xe.
Tiêu Minh Kiến đang tham gia một bữa tiệc chiêu đãi nhà đầu tư Nhật Bản, nhận được điện thoại của thư ký La Quân thông báo tới ngõ Học Phủ dự
một cuộc hợp đột xuất tại hiện trường, liền cùng Hồ Tôn Khánh vội vã tới nơi, liền thấy cảnh tượng hay ho đó, sắc mặt rất khó coi, thấy La Quân
đã xuống xe trước, sắc mặt càng khó coi hơn.
Hồ Tôn Khánh nhỏ giọng oán trách:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, để người khác tới giải quyết không được à?
Cục quản lý thị chính thuộc quản lý của chính phủ, bất kể chuyện lớn
chuyện nhỏ nếu như La Quân đã tóm lấy thì Tiêu Minh Kiến không thể coi
là chuyện tầm thường, chỉ sơ xuất một chút thôi sẽ bị La Quân nắm thóp
mất mặt trước mọi người.
Tiêu Minh Kiến vừa định bảo thư ký thông báo cho Chung Bình cục trưởng cục quản lý thị chính thành phố thì La Quân đi tới nói:
- Chúng ta tới trước xem rốt cuộc có chuyện gì mà phải bày ra thế trận
lớn như thế? Nếu không phải bọn họ mặc bộ đồng phục kia, làm người ta
nhìn thấy còn tưởng xã hội đen đêm kéo ra hành động.
Nói tới đó giọng càng thêm lạnh lùng:
- Mặc bộ đồng phục đó, để người dân nhìn thấy cảnh này càng gây ảnh hưởng ác liệt.
Tiêu Minh Kiến chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra, nên chẳng thể tranh luận, đành im lặng đợi làm rõ tình hình mới tính.
Người của đội chấp pháp hùng hổ xuống xe, còn chưa phát huy được ưu thế
lực lượng, mới chỉ tách được người dân và học sinh vây quanh ra, chưa
kịp bắt lấy những kẻ gây chuyện, người xung quanh la hét:
- Bí thư La, thị trưởng Tiêu tới rồi.
Lại có người hô:
- Phó thị trưởng Hồ cũng tới.
- Mẹ nó, tưởng tao dễ dọa ....
Lưu Quân cho điếu thuốc vào miệng rít một hơi, nhìn thấy La Quân, Tiêu
Minh Kiến, Hồ Tôn Khánh mặt tối xầm xuyên qua đám "đàn em" đi tới, há
miệng ra, điếu thuốc rơi lên cổ áo cũng không biết.
Hồ Tôn Khánh là phó bí thư kiêm phó thị trưởng thường vụ, địa vị ở thành phố còn cao hơn bí thư kỷ ủy, xem như nhân vật số ba, vậy là ba nhân
vật đứng đầu thành phố đều tới rồi.
Tiêu Minh Kiến nhìn thấy mặt Trương Khác thì tim đập đánh thót một cái,
mỗi lần nhìn thấy tên nhóc này dính vào chuyện gì, đảm bảo không thấy
chuyện gì hay ho, đi tới vài bước nhìn thấy trên áo sơ mi của y có dính
chút cà phê thì tức tối: "Chỉ vì có chút xung đột nhỏ với đội chấp pháp
mà gọi cả mình và La Quân tới, nó coi mình là thái tử gia thật rồi." Mặt càng lúc càng khó coi.
- Bí thư La, thị trưởng Tiêu, thị trưởng Hồ ...
Lưu Quân run lẩy bẩy gạt mẩu thuốc lá đi, bước tới đón.
La Quân có chút ấn tượng với Lưu Quân, nhưng không sâu, biết là nhân vật nhỏ, không đáp lại, ông ta tất nhiên sao có thể có suy nghĩ nông cạn về Trương Khác như Tiêu Minh Kiến, đi tới phía đám Trương Khác bị hơn mười đội viên đội chấp pháp đang bao vây.
Tiêu Minh Kiến trừng mắt lên nhìn Lưu Quân phó đại đội trưởng đại đội chấp pháp, hạ giọng quát:
- Cậu làm cái trò gì thế? Mau ngoan ngoãn tới xin lỗi cho tôi ...
Ông ta mặc dù rất giận Trương Khác vì chút chuyện nhỏ mà làm ầm lên,
nhưng đã tới rồi chỉ đành áp cơn giận xuống, để chuyện này thuận lợi
trôi qua.
Đợi ông ta tới gần, mới nhìn thấy phía sau Trương Khác có một thiếu phụ
xinh đẹp ôm một cô bé trong lòng, nghe thấy Trương Khác nói:
- Bí thư La đích thân tới thì tốt quá, chuyện khác nói sau, trước tiên
bảo người đội chấp pháp nhường đường để đưa cô bé tới bệnh viện.
Tiêu Minh Kiến lúc này mới nhận ra chuyện có hơi nghiêm trọng rồi, cô bé trong lòng thiếu phụ má trái hằn lên năm dấu ngón tay rõ ràng, thế đã
đành, nhưng cô bé ánh mắt đờ đẫn, còn xe cấp cứu đỗ ngoài ngõ, bị người
đội chấp pháp ngăn cản không vào được.
Bên phía Trương Khác trừ Phó Tuấn và hai vệ sĩ còn có hai cảnh sát tới
giúp duy trì trật tự, xe cấp cứu tới trước đó, dù đám La Quân không kịp
tới thì có cảnh sát đồn Mã Liên giúp, Lưu Quân gan to tới đâu cũng không dám ngăn cản không cho cô bé vào bệnh viện.
Trương Khác nói như thế là vì y hận thấu xương đội chấp pháp, nên thêm
cho chúng một cái tội; La Quân mặt từ âm trầm thành tím tái, nhìn Tiêu
Minh Kiến chằm chằm.
Tiêu Minh Kiến quay đầu nhìn Lưu Quân, giọng hung dữ hơn ba phần:
- Chuyện này là sao? Tôi và bí thư La không tới, cậu định xử lý chuyện này thế nào?
Lưu Quân chân nhũn ra như bún, đầu óc không còn vận chuyện bình thường,
ngơ ngơ nhìn Trương Khác, làm sao hắn ngờ được bí thư thành ủy lại vì
một câu của thằng mặt trắng mà tới thật, hắn có ngu tới đâu cũng không
dám nói xấu đám Trương Khác một câu.
Trương Khác nhìn mẹ con La Mai lên xe cấp cứu, bảo Phó Tuấn phái hai
nhân viên công tác đi cùng, lúc này mới rảnh quay sang nhìn đội chấp
pháp.
Cái gọi là khí chất có mức độ lớn liên quan tới quyền uy, vừa rồi trong
mắt Lưu Quân thì Trương Khác chỉ là thằng mặt trắng bám váy đàn bà, lúc
này cảm thấy ánh mắt y chiếu lên người như có thiên quân vạn mã.
Lương Quân lắp ba lắp bắp kể lại chuyện xảy ra, thậm chí không dám nói
sau khi cô bé bị đánh, Trương Khác tóm tóc đội viên đội chấp pháp đạp
hai cái.
La Quân lúc này mới hừ một tiếng, đứng ra nói với học sinh và người dân vây quanh:
- Tình huống cần phải điều tra thêm, nhưng căn cứ vào điều đã nắm được,
tôi đại biểu chính phủ, thành ủy tuyên bố ý kiến xử lý : Chuyện này,
nhân viên chấp pháp biết sai còn phạm, hơn nữa còn ra tay với cô bé sáu
tuổi, cho dù chỉ là vết thương nhẹ, nhưng cái thói xấu này tuyệt đối
không thể dung dưỡng. Đội viên chấp pháp đánh người lập tức giao cho đồn công an điều tra xử lý, ngoài ra Lưu Quân lãnh đạo đội không lĩnh ngộ
được tinh thần chấp pháp văn minh của chính phủ thành ủy, cầm đầu chấp
pháp dã man làm hỏng hình tượng chính quyền, tôi đại biểu thành ủy kiến
nghị chính phủ cách chúc điều tra xử lý. Chính phủ và thành ủy sẽ chịu
toàn bộ trách nhiệm chữ trị hai mẹ con bẹ thương.
Vương Duy Quân và Diêu Văn Thịnh ở Giang Bắc, nhận được điện thoại tới
nơi đúng lúc gặp Chung Bình cục trưởng cục quản lý thị chính.
Chung Bình tới hơi muộn, nhưng ở trên xe ông ta đã tìm hiểu sơ lược tình hình, xuống xe nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của La Quân, vừa đi vừa không ngừng cổ vũ tình thần bản thân mà sống lưng vẫn đẫm mồ hôi lạnh.
La Quân trong lòng dù có giận đến đâu cũng không thể phát tiết với Tiêu
Minh Kiến, ít nhiều không đã lắm, Lưu Quân là tên tiểu lâu la, bóp một
phát là chết, không đáng để ông ta nổi cơn lôi đình, nhìn thấy Chung
Bình tới, thế là có chỗ xả hận rồi, chỉ vào đám đông mặc đồng phục lục
xám, mắt lạnh như đâm vào thị Chung Bình nói:
- Vì sao lại xuất hiện cảnh này, cục quản lý thị chính là tổ chức xã hội đen à?
Vương Duy Quân mặt âm trầm đi tới:
- Té ra cục quản lý thị chính tới giúp khu cao tân chỉnh đốn dung mạo
thành phố đấy à, có nên thông báo cho chúng tôi một chút để thưởng công
cho các anh không?
Theo lý mà nói cục quản lý thị chính phái đội chấp pháp tới cũng không
có gì không ổn lắm, nhưng khu cao tân cũng có ban quản lý thị chính,
theo thông lệ nước sông không phạm nước giếng, hành động này của cục
quản lý thị chính hơi bất thường, La Quân nghe Vương Duy Quân nhắc, ý
thức được có vấn đề khác tồn tại, mày nhíu lại.
Trương Khác sớm nhận ra có vấn đề rồi, có điều lúc này y không tiện xen vào, chỉ đứng im một bên nghe.
Mặc cho Chung Bình thường ngày công phu đưa đẩy bao biện thế nào, nhưng
trước ánh mắt nhìn chằm chằm của La Quân và Vương Duy Quân, sợ toát mồ
hôi, bất giác nhìn sang phía Tiêu Minh Kiến.