Trương Khác vào văn phòng, văn phòng lớn đã trống trơn, cả nhân viên
tiếp tân cũng đã về, còn nhóm Hứa Tư ai làm việc trong phòng người nấy,
nhìn qua cửa kính, thấy bọn họ vẫn đang bận rộn, nghe thấy động tĩnh Chu Phụ, Tương Vi và Hứa Tư đi ra, rất nhiều chuyện cần Trương Khác tới mới quyết định được.
Trương Khác thấy mọi người đều có điều muốn nói, có điều tinh thần bị chuyện phát sinh ở trường học phá hỏng hết cả, nói:
- Hôm nay không có thời gian bàn công việc, tôi có chuyện tới tìm Hứa Tư. Chị Hứa Tư, chúng ta kiếm chỗ ăn cơm đã, lát nữa, chị và em đi gặp thầy Hứa.
- Khu trưởng Tống rất hứng thú cũng rất quan tâm tới chuyện trung tâm ẩm thực.
Chu Phục nói vội, ông ta cảm thấy chuyện này rất gấp không thể trì hoãn.
- Ừm, tôi biết rồi.
Ngữ khí Trương Khác rất lãnh đạm, không nói gì thêm, đi thẳng vào trong văn phòng của mình, lấy một túi hồ sơ đưa cho Tương Vi:
- Giám đốc Chu không có thời gian lo chuyện trung tâm ẩm thực, đây là kế
hoạch thư mà tôi viết, chị xem đi, tuần sau tôi muốn thấy phương án
thiết kế ...
Chu Phục ngớ người ra, không ngờ qua một ngày mà
Trương Khác đã chuyển việc cho Tương Vi, nói nói công việc chuẩn bị sản
xuất rất bận rộn, nhưng không phải không có thời gian kiêm toàn chuyện
nhà máy cũ, hơn nữa Tương Vi chẳng lẽ không bận công tác tiền kỳ sản
xuất của nhà máy mới.
Trương Khác không giải thích gì thêm cùng Hứa Tư đi về.
Qua giờ tan tầm, trong thang máy chỉ còn lại hai người, Hứa Tư ái ngại nói:
- Giám đốc Chu rất hăng hái với trung tâm ẩm thực, trước khi cậu tới, ông ấy nói với chúng tôi rất nhiều ý tưởng, đều không tệ. Sao cậu hất nước
lạnh vào ông ấy?
- Ông ấy còn chưa rõ lập trường của mình.
Trương Khác bĩu môi:
- Hiện giờ là em, là Cẩm Hồ phát lương cho ông ta, ông ta không cần
chuyện gì cũng báo cáo với Tống Bồi Minh, ít nhất trước khi báo với Tống Bồi Minh phải báo cho em chứ?
- Cậu ấy à.
Hứa Tư lườm y một cái, cười duyên:
- Đúng là rất nhiều tính toán.
Đây là đánh giá kiểu gì vậy? Dáng vẻ yêu kiều của Hứa Tư thật làm người ta
nảy sinh suy nghi vẩn vơ, Trương Khác chỉ cười không nói. Khác với Hứa
Tư, Tương Vi và Chu Phụ ngả về phía Tống Bồi Minh nhiều hơn. Mặc dù giao phương án này cho Chu Phụ hay Tương Vi kết quả cuối cùng chẳng khác
nhau. Nhưng không cấp thêm áp lực cho họ sau này sẽ khó khống chế.
Vừa mới ra ngoài thang mấy liền thấy thân hình phì nộn của Ngô Thiên Bảo
xuất hiện trên bậc thềm ngoài cửa. Không biết cảnh ở trước trường học có phải do ông ta cố ý an bài không để phô trương thế lực hay không, nếu
thế thì Ngô Thiên Bảo coi thường mình rồi. Trương Khác không muốn gặp
ông ta, kéo Hứa Tư nấp sang bên, nhìn Ngô Thiên Bảo vội vã đi vào thang
máy.
- Cậu trốn làm gì? Đó là ông chủ nhà hàng Thị Kiến, buổi
chiều ông ấy có tới thảo luận với Chu Phục, cả Thiệu Chí Cương của nhà
hàng Hoa Viên cũng tới ...
Hứa Tư không biết Trương Khác có tính
toán gì, cô luông không hiểu nổi hành động của y, có điều cũng quen rồi, chỉ là hơi tò mò thôi.
Thiệu Chí Cương qua một hôm đã tới,
Trương Khác không hề bất ngờ, như vậy xem ra vở kịch trước trường học do bọn họ liên thủ biểu diễn.
Trương Khác kẻ sự việc cho Hứa Tư nghe:
- Ngô Thiên Bảo không có tư cách lên mặt với em, cho nên bảo con trai
tới, bọn họ đúng là đánh giá cao bản thân! Ngày mai chị bảo với Tương
Vi, tất cả cuộc hiệp đàm với nhà hàng Hoa Viên và Thị Kiến đều dừng lại
cho em, cho bọn chúng thèm cái đã.
- Ôi, cậu đấy.
Hứa Tư thở dài:
- Chuyện hôm qua Phi Dung kể với tôi rồi, nó sợ chết khiếp, nó bảo trong lòng giờ vẫn thấy run.
Trương Khác cẩn thận hỏi:
- Chị cũng thấy em quá đáng sao?
- Sao thế được?
Hứa Tư cười, thật dịu dàng thật quyến rũ:
- Có hơi sợ, nhưng lại thấy yên tâm, có thế đám người đó mới không dám
quấn lấy Phi Dung, thực ra nó cảm kích cậu lắm đấy, chỉ là ở tuổi nó
không sao tán đồng cách làm của cậu được.