Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1234: Chương 1234: Chuyến đi Bắc Kinh.




Sáng hôm sau Trương Khác và Từ Học Bình cùng tới Bắc Kinh, tất nhiên không dám ở trong biệt thự của Tạ Vãn Tình ở tiểu trấn Hương Lâm, Trương Khác đặt phòng ở khách sạn Vương Phủ, Từ Học Bình không ở cùng Trương Khác mà ở văn phòng tỉnh Giang Nam đặc tại Bắc Kinh. An bài chỗ ăn ở xong, cả hai đem tài liệu cần thiết mà Trương Khác cùng tới Trung kỷ ủy báo cáo, sau đó Từ Học Bình tới Quốc vụ viện, bảo Trương Khác trở về đợi tin.

Quay về khách sạn Vương Phủ thì vừa lúc Diệp Kiến Bân cũng tới nơi, hắn cực kỳ bất mãn về việc này: - Đúng là đám ghen ăn tức ở, bao nhiêu kẻ trắng trợn phạm pháp rành rành ra đó không ai quản, cứ suốt ngày nhắm vào Cẩm Hồ.

Trương Khác cười: - Thế cũng hay, nhân chuyện này, Cẩm Hồ coi như hoàn toàn tẩy trắng rồi. Tiếp đó đòi Diệp Kiến Bân cho xem ảnh, Diệp Kiến Bân hớn hở lấy máy ảnh kỹ thuật số ra khoe con với Trương Khác, mới hơn một ngày mà chụp cả trăm ảnh rồi.

Trương Khác nhìn đưa bé mới sinh tóc lưa thưa, da mặt nhăn nheo, khoa trương thốt lên: - Đứa bé này quá giống cha rồi.

Diệp Kiến Bân hơn 35 tuổi mới có con, tâm tình cực tốt, mặc cho Trương Khác thoải mái công kích chẳng đề trong lòng, kể cả chuyện Trương Khác nói cả nhà hắn là vườn cây, vẫn cười toe toét, Trương Khác chịu thua.

Trương Khác lấy ra khóa trường mệnh mua hôm qua đưa cho Diệp Kiến Bân: - Tiếc là tôi không có mặt ở đó xem em bé, có điều tôi có chuyện vui báo cho anh đây, tôi và Tiểu Thanh đính hôn rồi.

Diệp Kiến Bân nâng ly chúc mừng Trương Khác, cười nói: - Tương lai sẽ đến lúc cậu phải đau đầu, chúng ta ăn mừng sau. Giờ nói chuyện phải phản kích làm sao đi, chẳng lẽ để yên cho bọn chúng?

Trương Khác làm bộ đáng thương: - Chúng ta là tiểu dân nhỏ bé thì làm được cái gì, quay lại nói người ta còn bảo đó là quan tâm tới chúng ta, chúng ta không chọc nổi chẳng lẽ không tránh nổi sao?

Diệp Kiến Bân chỉ Trương Khác nói: - Cậu có cái điểm này không hay, cái gì cũng che che dấu dấu, dù sao tôi cũng nói với trong nhà rồi, cần bên tôi làm gì cứ nói một tiếng.

Lúc này Trương Khác nghiêm túc nói: - Người ta ngáng một cái, chúng ta đạp lại một cái, thế chẳng phải thành đánh lộn à? Cẩm Hồ chỉ cần phát triển thật nhanh, những thứ này sẽ tới lúc không còn trở thành chướng ngại nữa. Tôi còn định đi thăm Giang Tĩnh Hàm một chuyến, coi như đáp lễ lần gặp mặt ở Tân Đình.

Diệp Kiến Bân đã tỏ rõ thái độ rồi, không định nói thêm gì nữa, chuyển sang với nói với Trương Khác suy tính về tổng hợp vận chuyển, Cẩm Hồ có nhiều nghành nghề khác nhau, cho nên Diệp Kiến Bân định chia làm hai bộ phận, một là xí nghiệp vận chuyển phía thứ ba thuần túy chuyên môn vào lưu trữ và điều phối, vận chuyển hàng hóa tới các công ty. Một bộ phận khác tổng hợp thành công ty chuyển phát nhanh, chuyên tâm vào nghiệp vụ khu tam giác châu, rồi dần mở rộng ra cả nước.

Ở mảng thứ nhất Diệp Kiến Bân định giao cho Đinh Văn Di làm, còn mảng thứ hai giao cho Trương Dịch, nghe an bài này, Trương Khác cười nói: - Cả nhà bốn người của anh xem ra xum họp ít, ly tán nhiều rồi, không bằng lấy dánh nghĩa công ty mua máy bay đi, anh thỏa nguyện, chị Tĩnh Hương cũng khỏi trách tôi.

Nói chuyện tới giờ cơm tối, Từ Học Bình gọi điện thoại tới nói người của phòng nghiên cứu Quốc vụ viện muốn gặp Trương Khác, Diệp Kiến Bân không có hứng thú xen vào, một mình rời đi trước. Trương Khác nghĩ một lúc rồi gọi điện thoại, không lâu sau Hứa Tư tới nơi, bắt đầu từ năm 95, mỗi khi sinh nhật dương lịch của Trương Khác, hai người luôn tìm cách để được ở bên nhau, năm nay cũng không phải ngoại lệ, mặc dù có hơi khác so với kế hoạch, Hứa Tư vẫn tới Bắc Kinh tụ họp với Trương Khác.

Từ Học Bình không thích chỗ quá xa hoa, cho nên bữa cơm hẹn ở quán mỳ vằn thắn lâu năm ở gần khách sạn Vương Phủ, cách đó chừng 200 - 300 mét, hai người bọn họ không lái xe, mà giống như đôi tình lữ bình thường, tay trong tay đi tới đó. Năm 2001 không khí ở Bắc Kinh còn trong lành hơn mấy năm sau đó nhiều, chỉ là gió lạnh băng, hai bọn họ mới đầu còn thấy miệng phun ra khỏi rất hay, cười đùa thở vào mặt nhau, nhưng rất nhanh cảm thấy nhiệt lượng toàn thân sắp bay hết từ miệng rồi.

- Thế này không được, chúng ta phải tiết kiệm chút nhiệt lượng đi. Trương Khác quay sang, hôn lên miệng Hứa Tư sau đó bế Hứa Tư đi về phía trước.

Mới đi được vài bước Hứa Tư đã đẩy y ra: - Làm gì thế, lớn thế này rồi mà còn như trẻ con.

- Chị vĩnh viễn là chị Hứa Tư của em, trước mặt chị em không cần phải đóng giả người lớn. Trương Khác nắm tay cô nói: - Lần này còn phải nhờ chị Hứa Tư giúp em.

Hứa Tư vẫn chưa biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Trương Khác không hề nhắc tới vụ án Tân Phong, chỉ nói qua loa là Từ Học Bình cho rằng nguồn gốc khoản tài chính thời gian đầu của Cẩm Hồ phải làm rõ với TW thì tốt hơn, Hứa Tư là người phụ trách cho nên Trương Khác hi vọng do cô nói rõ. Mặc dù còn có chút hoang mang và không muốn, có điều Hứa Tư quen để Trương Khác định đoạt cho mình, cũng không hỏi nhiều, chỉ là hơi khẩn trương, bắt đầu nhớ lại sự việc.

Hai người bọn họ đợi ở quán mỳ một lúc, thấy Từ Học Bình dẫn một người trung niên tới, người này tên Lưu Vĩ, cái tên rất bình thường, dáng vẻ cũng bình thường, đeo kính, trông có vài phần dáng vẻ học giả. Từ Học Bình giới thiệu Lưu Vĩ là phó chủ nhiệm phòng nghiên cứu kiêm chủ nhiệm văn phòng thủ tướng, Trương Khác mới biết đây là người ở bên thủ tướng Triệu Tể Đông.

Lưu Vĩ quan sát đôi tiên đồng ngọc nữ, Trương Khác mặc áo jacket da, quần bò, giày thể thao, trừ ánh mắt mang vẻ trần ổn không phù hợp với tuổi thì trông vẫn trẻ trung chứ không giống đám ông cụ non trong bộ ủy TW. Lại nhìn danh thiếp Hứa Tư, Lưu Vĩ lập tức biết đây chính là nhân vật hạch tâm của sự kiện rồi, đúng là tiếng đồn không sai, một cô gái có thể khiến bất kỳ nam nhân nào cũng phải phạm sai lầm, Trương Khác dẫn Hứa Tư tới đây như thế, làm Lưu Vĩ thầm tham đúng là còn tuổi trẻ khí thịnh.

Bốn người đi vào gian phòng nhỏ, gọi món mỳ vằn thắn chiêu bài của cửa hiệu, rồi bắt đầu trò chuyện. Lưu Vĩ giới thiệu lịch sử món mỳ vằn thắn, khen ngợi Ái Đạt năm nay với doanh thu 50 tỷ, đoạt quán quân top 100 doanh nghiệp điện tử, rồi mới bước vào chính sự.

Nằm ngoài dự liệu của Hứa Tư là Lưu Vĩ không hỏi nhiều về vấn đề tài chính của Cẩm Hồ, hỏi vài vấn đề chi tiết cụ thể rồi gạt sang một bên, ngược lại rất hứng thú với chuyện đầu tư nghành nghiệp sắt thép của Thương vụ Cẩm Hồ tại Perth, ngoài ra còn tò mò Cẩm Hồ có long tin kiên định như thế ở đâu ra.

Trương Khác cũng không che dấu, trước tiên miêu tả tỉ mỉ một phen dự đoán của y về kết cấu và tốc độ tăng trưởng kinh tế trong nước, mới bắt đầu phân tích với Lưu Vĩ về hướng đi tương lai của sản nghiệp sắt thép và thông tin.

Cụ thể tới chuyện kinh doanh của Cẩm Hồ, Trương Khác lấy ví dụ sự lũng đoạn của Opec với dầu hỏa đem so với bốn công ty khoáng nghiệp lớn, giải thích nguyên do mình không tiếc mỗi năm lỗ hơn trăm triệu USD tiến vào sản nghiệp quặng sắt. Tiếp đó vạch rõ dã tâm của tập đoàn Mitsui không ngừng chuyển giao kỹ thuật cho Trung Quốc, là muốn thông qua khống chế xí nghiệp dầu hỏa sắt thép đầu nguồn để khống chế Trung Quốc, tiếp đó mới giải thích Cẩm Hồ một lòng muốn thoát khỏi trạng thái phụ thuộc kỹ thuật này. Cuối cùng trình bày thời cơ thị trường điện tử tiêu dùng khiến Cẩm Hồ phát triển mau chóng, và sách lực truy đuổi kỹ thuật ở sản nghiệp mới nổi.

Trương Khác và Lưu Vĩ đối đáp với nhau một phen gần ba tiếng đồng hồ, trong đó có rất nhiều chuyện ngay cả Từ Học Bình và Hứa Tư cũng chưa bao giờ nghe qua, Hứa Tư cũng hiểu rõ thâm ý hành động này của Trương Khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.